Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 86: Hiện Tại 7





Bóng đêm làm nổi bật lên mặt bên của Lương Tư Triết, rõ ràng chỉ là hình ảnh rất đỗi bình thường, nhưng không biết vì sao Tào Diệp lại cảm thấy Lương Tư Triết trước mắt trông yếu đuối và cô đơn.
Giống như thiếu niên dùng ngón tay trúc trắc gảy đàn guitar gỗ trên sân thượng mười năm trước.
Trong mười năm này, Lương Tư Triết đã từ một thiếu niên không có gì cả, đi đến độ cao mà vô số người trong nghề ngước nhìn, trở thành ảnh đế trẻ tuổi kiêu ngạo bất kham được truyền thông vui vẻ nhắc đến.

Nhưng trong chớp mắt này Lương Tư Triết lại như thể chưa từng thay đổi.
Tào Diệp đứng tại chỗ nhìn Lương Tư Triết một lát, sau đó đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cậu không đoán được Lương Tư Triết đang nghĩ gì, nhưng cứ cảm thấy Lương Tư Triết của hiện tại giống như Lương Tư Triết của mười năm trước, nhìn thì khó tiếp cận, thật ra rất cần người bầu bạn.
Đầu tháng chín đã bắt đầu vào thu, gần đây thời tiết hơi giảm nhiệt độ, núi cao trên mực nước biển, khi gió thổi qua có hơi lạnh.
Cánh tay của họ chạm vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Hai người không nói gì một lúc lâu.

Trên núi hoàn toàn yên tĩnh, gió thổi qua lá cây vang lên tiếng rì rào bên tai, nghe vào hơi giống tiếng mưa rơi tí tách.
Lương Tư Triết im lặng ở bên cạnh hút thuốc, anh lấy đĩa giấy bạc trong RV, thỉnh thoảng búng tàn thuốc ở rìa mấy cái, ngoài ra thì không có động tác nào khác.
Đĩa giấy bạc không lớn, Tào Diệp không biết Lương Tư Triết ra ngoài bao lâu, nhưng đáy đĩa đã đầy một lớp tàn thuốc.

Hình như Lương Tư Triết luôn như thế, bình thường không thấy hút thuốc lá, một khi hút sẽ hết điếu này đến điếu kia, cho đến khi hút hết thuốc lá trong tay mới chịu dừng.
Một lát sau Tào Diệp lên tiếng trước: “Anh nói bình thường sẽ không mang thuốc lá trong người mà?”
“Ừ,” Lương Tư Triết nói, “Trong RV có nên tôi lấy ra một hộp.”
“Hút quen không?”
“Lên cơn nghiện thuốc, đâu quan tâm hút quen hay không.”
“Sao không về lều hút? Bên ngoài rất lạnh.”
“Ra ngoài hóng gió, bình thường đi đâu cũng phải đề phòng paparazzi chụp lén, nơi này rất tốt, yên tĩnh.” Hút hết một điếu, Lương Tư Triết dụi tắt đầu lọc thuốc vào trong đĩa giấy bạc, lại lần mò một điếu thuốc trong hộp ra, cắn trong miệng.
Anh cầm lấy bật lửa, “tạch” một tiếng, ngọn lửa bốc lên, đang định cúi đầu châm thuốc thì Tào Diệp giơ tay lên rút điếu thuốc trong miệng anh.
Lương Tư Triết thả nút bật lửa, nghiêng mặt sang nhìn cậu.
Tào Diệp lại cầm lấy hộp thuốc lá trong tay anh: “Đừng hút nữa, một lần là hút lại hết những phần đã cai, đây gọi là cai thuốc?”
“Phần đã cai cũng không chỉ có những thứ này.” Lương Tư Triết nhìn cậu, ánh mắt có vẻ lấp lánh trong bóng đêm, một lát sau anh nhìn về phía xa, “Có điều, cậu đã nói thế, vậy thôi không hút nữa.”
Một lát sau Lương Tư Triết lại hỏi: “Năm đó ở Nhân Tứ, cuốn băng mà cậu đã ghi hình bây giờ còn không?” Anh luôn muốn hỏi vấn đề này nhưng chưa bao giờ hỏi, mấy năm đầu không hỏi là vì gặp nhau chỉ vài lần, thời gian gặp nhau mỗi lần đều rất ngắn, thường chưa kịp hỏi đã xa nhau rồi.

Về sau không hỏi là vì không dám hỏi, sợ Tào Diệp kháng cự nhắc đến khoảng thời gian sớm chiều ở chung.

Nhưng đêm nay Tào Diệp nói cậu muốn trở lại khoảng thời gian kia, điều này lại vượt quá dự đoán của Lương Tư Triết, nhưng suy nghĩ kỹ lại hợp tình hợp lý.

Có lẽ Tào Diệp đã đóng kín mọi cảm xúc trước khi sự việc của Tào Tu Viễn và Trịnh Dần xảy ra.
“Không nhớ rõ.” Tào Diệp cụp mắt xuống, cậu xoay điếu thuốc lấy từ miệng Lương Tư Triết vài vòng giữa ngón tay, “Chắc trong nhà ở nước ngoài.”
Lương Tư Triết “À” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Tào Diệp không biết tại sao mình phải nói dối, thật ra cậu biết băng ghi hình kia ở đâu.

Năm đó sau khi rời khỏi Nhân Tứ, cậu đã đi học biên tập phim, biên tập những clip ngắn vụn vặt kia thành một bộ phim ký sự, đó là bộ phim đầu tiên cậu biên tập, bên trong chỉ có một người, nhân vật chính duy nhất là Lương Tư Triết.

Cậu xem những video kia nhiều lần, thêm phụ đề cho chúng, tìm nhạc nền thích hợp, vốn định tặng Lương Tư Triết làm quà sinh nhật mười chín tuổi, nhưng mùa hè năm đó sau khi về nước lại mắt thấy cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần.
Sau đó cậu gác xó băng ghi hình kia và không bao giờ xem nữa, không biết tại sao, hình như cậu hơi sợ mở băng ghi hình kia ra.

Có khi cậu cũng sẽ nhớ khoảng thời gian ở Nhân Tứ, sau khi tận mắt nhìn thấy Lương Tư Triết lấy được giải ảnh đế đầu tiên, cậu đã trở về nhà ở Mỹ, vốn định lấy cuốn băng kia ra xem, nhưng hình ảnh vẫn chưa nảy ra mà tiếng người đã vang lên trước – “Có nhớ em không? Em thì nhớ anh lắm đó anh Tư Triết”, cậu lập tức cầm chuột tắt giao diện video.
Lúc biên tập video, cậu nghĩ một năm không gặp, khi gặp lại cả hai nhất định rất vui vẻ nên cậu cố ý cắt câu nói trong video lên đầu, nhưng khi mở lại, tâm trạng đã thay đổi, cậu như thể không dám đối mặt với bản thân khi ấy, từ đó về sau chưa bao giờ thử mở băng ghi hình kia nữa.
Tào Diệp chuyển chủ đề: “Sao điện thoại cũng tắt máy?”
“Đều là truyền thông gọi đến hỏi chuyện liên quan đến scandal, nhìn phiền lòng nên tắt.”
“Mệt lắm đúng không?” Tào Diệp nhặt một cành cây vẽ trên mặt đất.
“Hửm?”
“Những năm này mệt lắm đúng không?” Tào Diệp hỏi một cách hoàn chỉnh hơn.
“Sao lại hỏi như thế?” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu một cái.
“Em đã muốn hỏi từ lâu rồi,” Cậu cầm nhánh cây trong tay, chẳng mục đích gì vẽ trên mặt đất, “Năm đó trước khi em rời khỏi Nhân Tứ cũng không bàn bạc với anh, sau đó ngẫm lại có lẽ nên để anh lựa chọn, dù sao làm diễn viên phải trả giá bằng sự tự do và riêng tư, cũng chưa chắc là con đường dễ đi… Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Lương Tư Triết nở nụ cười, dời ánh mắt nhìn về nơi khác, khẽ thở dài: “Tào Diệp cậu thật là…”
Người khác ngưỡng mộ anh, kính trọng anh, chỉ có người bên cạnh này năm đó nhường cơ hội cho anh sẽ hỏi một câu, những năm này mệt lắm đúng không?
Người này thật là… Sau có thể ngây thơ đến mức đáng yêu lại tàn nhẫn, khiến cho mình bó tay toàn tập?
“Cùng đi đi,” Lương Tư Triết chống đất đứng lên, “Chỗ cậu thường đến đua xe?”
“Cũng không tính là thường đến, thỉnh thoảng thôi.” Tào Diệp cũng đứng lên theo anh, hai người đi dọc con đường trước đó lái xe đi qua.
“Sau này đến thì gọi tôi.” Lương Tư Triết dừng lại cách vách núi vài bước nói.
“Anh cũng muốn đến đua xe?”
“Tôi không có hứng thú với đua xe, chỉ là con đường này có vẻ rất nguy hiểm, tôi nghĩ rằng muốn chết thì cùng chết,” Lương Tư Triết cười nói, “Nếu không về sau trên đời này sẽ không có ai hỏi tôi có mệt không, sống tiếp cũng rất nhàm chán.”
Tào Diệp ngẩn ra, miễn cưỡng cười bảo: “Nói mấy lời xui xẻo thế, vừa rồi em lái không ổn à?”

“Hơn mười năm trước,” Lương Tư Triết dừng một lát, nói bằng giọng điệu rất bình thường, “Cha mẹ tôi bị tai nạn xe vào đúng hôm nay, cha tôi lái xe gần hai mươi năm, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện.

Khi xảy ra chuyện mẹ tôi nghiêng về phía tôi, ngăn cản lực đập trong khoảnh khắc đó giúp tôi, cho nên cuối cùng tôi chỉ gãy mất mấy ngón tay trái.

Sau lần đó tôi tạm nghỉ học ở nhà gần một năm, không biết sau này mình nên làm gì, cho đến khi thầy Tào đến nhà, nói rằng muốn dẫn tôi đến Bắc Kinh thử xem có thể đóng phim không… Cho nên Tào Diệp à, thầy Tào có ơn với tôi, không có thầy ấy tôi sẽ không đến được Nhân Tứ, năm đó ông ấy gặp chuyện tôi không thể ngồi xem không để ý tới.”
Tào Diệp nhìn anh, gió đêm thổi bay tóc anh, rất giống thiếu niên năm đó đứng trên con phố Nhân Tứ rách nát, ngẩng đầu quan sát một dãy mặt tiền cửa hàng cũ kỹ.
“Em biết,” Tào Diệp dời tầm mắt, “Anh cũng có chỗ khó của anh.”
“Sau này tôi đã nghe một câu nói rằng mỗi người đều giống như một vầng trăng, luôn có một mặt tối tăm không bao giờ cho người khác nhìn thấy.

Tôi nghĩ thầy Tào là như thế, mặt tối của thầy ấy trong sinh hoạt cá nhân, nhưng trong phim lại phát ra ánh sáng… Có đôi khi tôi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, cậu biết đêm đó gặp nhau thầy ấy nói gì với tôi không?”
“Không muốn biết.”
“Thầy ấy nghe nói tôi sẽ đóng phim do cậu đầu tư thì không giữ tôi lại nữa, ngược lại bảo tôi diễn cho tốt.”
“Cái này còn cần ông ấy nói, ” Tào Diệp cứng nhắc đáp lời anh, “Anh vốn phải diễn tốt.”
Lương Tư Triết cười một tiếng, thấy cậu không muốn nói nhiều về đề tài này bèn thuận theo cậu: “Đúng, tôi vốn phải diễn thật tốt.”
Hai người quay lại lều vải, chui vào trong túi ngủ của từng người.
Mặc dù ở trong lều vải lớn, nhưng không gian cũng không rộng lắm.

Hai cái túi ngủ đặt song song cạnh nhau, vốn cho rằng thế này Tào Diệp sẽ ngủ không thoải mái, nhưng sau khi nằm xuống lại phát hiện thật ra cũng không có gì khó chịu.
Lương Tư Triết không nằm xuống, anh cầm kịch bản ngồi ở bên cạnh, cầm bút viết viết vẽ vẽ bên trên.
“Anh chưa đọc xong kịch bản à?” Tào Diệp nằm hỏi anh.
“Đọc xong rồi, nhưng vẫn chưa đọc kỹ,” Lương Tư Triết lật một trang kịch bản nói, “Phải thuộc lời thoại, phần của Tiểu Mãnh cũng phải đọc kỹ, dù sao cũng phối hợp diễn với diễn viên nhí, cần phải dẫn dắt cậu nhóc mới được.”
“Ngày mai anh sẽ về đoàn phim?”
“Đúng rồi.”
“Em tiễn anh đến sân bay nhé.”
“Được,” Lương Tư Triết cụp mắt nhìn cậu, “Nhưng có thể sẽ đến tìm người đại diễn của tôi trước.”
“Nếu đi tìm chị ấy, em có thể đón Tiểu Bạch nhỏ về nuôi không?”
“Có thể.”
“Vậy… Ngủ ngon, Lương Tư Triết.” Tào Diệp nói, giọng nói kia giống như lúc ở Lam Yến năm đó.

Bút trong tay Lương Tư Triết dừng một lát: “Ngủ ngon.”
Tào Diệp nhắm mắt lại, cậu nghĩ phải ủ cơn buồn ngủ sớm hơn, nếu không lát nữa Lương Tư Triết đọc kịch bản xong nằm xuống, mình lại trằn trọc có thể sẽ quấy rầy Lương Tư Triết.

Nhưng không biết có phải vì ban ngày leo núi tiêu hao nhiều thể lực hay không, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, chẳng được bao lâu cậu đã ngủ.
Tiếng hít thở bên tai dần đều lại, Lương Tư Triết gấp quyển kịch bản để sang một bên.

Xem kịch bản chỉ là cái cớ thôi, mục đích thực sự là để Tào Diệp được thoải mái hơn khi ở với mình, không thì cậu khó chịu mất tự nhiên, mình cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, không bằng bày sẵn vở kịch ra.
Lương Tư Triết cụp mắt nhìn về phía Tào Diệp.

Tào Diệp nằm ngủ đưa lưng về phía mình, xương bả vai nhô lên chống áo thun trên người thành hai sừng nhỏ có sức sống, thoạt nhìn không có gì khác hồi ở Nhân Tứ.
Mười năm trước anh tắt đèn, nằm trên giường rồi thường xuyên nhờ vào ánh trăng nhìn thiếu niên ở giường đối diện.

Lúc ấy tưởng rằng cuộc sống thế này trôi qua một ngày sẽ ít đi một ngày, không ngờ mười năm sau vẫn còn có cơ hội.
Có lẽ mình quá tham lam, rõ ràng mấy tháng trước họ không liên lạc với nhau, từng cho rằng làm lành đã hy vọng xa vời, nhưng bây giờ thật sự làm lành rồi, lại không thể kiềm chế muốn tiến lên một bước có được và độc chiếm.
Nói chung bản tính của con người là được voi đòi tiên, nhưng, lòng tham không đáy rắn nuốt voi mà…
Trong phim diễn kịch, ngoài đời vẫn phải diễn kịch, có lẽ diễn mãi rồi có một ngày mình cũng có thể trở nên lừa mình dối người giống như Tào Diệp.

Thật sự không biết có nên chờ ngày đó đến không.
Sáng sớm hôm sau Lương Tư Triết dậy trước, hằng năm vừa đến lúc này tâm trạng của anh sẽ xuống thấp nhất, luôn ngủ không yên giấc.
Anh ngồi dậy, nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp.

Tào Diệp vẫn đang ngủ say, lúc ngủ cậu không thành thật lắm, nửa người trên chui một nửa ra khỏi túi ngủ, cổ áo thun nghiêng bất quy tắc, lộ ra mảng da xung quanh một bên xương quai xanh.
Lương Tư Triết nhìn cậu một lát, xốc túi ngủ đứng lên, ra ngoài rửa mặt xong, lắng lại phản ứng cơ thể lúc ngủ của mình, mới quay lại lều.
Trong lúc đó có lẽ Tào Diệp trở mình, bây giờ đổi thành tư thế ngủ nằm ngửa, dưới thân còn nhô lên túp lều nhỏ khá rõ.
Lâm Ngạn gọi tên Tào Diệp từ xa, sau khi gọi “Diệp Tử” mấy lần cuối cùng Tào Diệp cũng mở mắt ra, lông mày nhíu lại, giọng nói hơi khàn: “Đây là đâu…”
Vừa quay đầy thì thấy Lương Tư Triết ngồi bên cạnh, đang ôm tóc sau đầu buộc lại.
Tào Diệp vốn đang buồn ngủ nhập nhèm lập tức tỉnh táo lại, nhưng giọng nói vẫn chưa khôi phục, hơi khàn hỏi: “Chào buổi sáng, anh dậy sớm thế?”
Lương Tư Triết giơ một tay lên, cầm lấy dây thun màu đen cắn giữa răng, buộc tóc lại: “Mấy ngày sau vào đoàn rồi, gần đây phải điều chỉnh đồng hồ sinh học.”
“À…” Tào Diệp giơ tay gác lên trán, lâu lắm rồi không ngủ say như thế, cảm thấy đầu không thể tỉnh táo trong thời gian ngắn.
“Khụ.” Lương Tư Triết cố ý vội ho một tiếng, Tào Diệp không hiểu gì nghiêng mặt sang nhìn anh, thấy anh nhìn lướt qua bên dưới của mình, cậu cũng nhìn theo, sau đó phản ứng lại ngồi bật dậy, kéo áo, đứng dậy khỏi túi ngủ, ra vẻ tự nhiên nói: “Ờm… em đi rửa mặt trước.”
“Đi đi.” Lương Tư Triết đáp một cách bình tĩnh, Tào Diệp vừa đi, anh không nhịn được cười một tiếng, thật sự đáng yêu.
Mặc dù biết phải chú ý nội dung và chừng mực trêu đùa, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu Tào Diệp, sau đó lại quan sát phản ứng của cậu.
Có điều mười năm trước chẳng phải cũng thế à? Cũng không tính là quá đáng nhỉ.
Đường về là Lương Tư Triết lái xe, anh chủ động đề nghị muốn lái, Tào Diệp cũng không có ý kiến.


Lâm Ngạn không đợi được cơ hội hỏi trước mặt cậu nên gửi Wechat: “Tối qua sao rồi?”
Tào Diệp không để ý đến hắn.

Cậu ngồi ở vị trí ghế phụ lái, lấy điện thoại ra lướt một lúc, tất cả tin tức đẩy lên đều liên quan đến Lương Tư Triết, các phương tiện truyền thông cọ làn sóng nhiệt độ này từ các góc độ khác nhau, dư luận cũng mặc sức vui vẻ.
–– “Từ ảnh hậu đến người mẫu trẻ, thẩm mỹ của Lương Tư Triết quả là tóm gọn hết thảy.”
–– “Nghe bảo người mẫu trẻ là truyền nhầm mà? Thân phận thật là sinh viên khoa biểu diễn của học viện điện ảnh Bắc Kinh, mới năm ba đã có thể vào đoàn diễn với ảnh đế, tài nguyên này chẳng lẽ là Lương Tư Triết cho?”
–– “Trước đó đã nghe nói Lương Tư Triết vì bạn gái mới nên từ chối phim của Tào Tu Viễn, hóa ra là thật.”
–– “Cho nên khán giả mua vé để xem anh ta yêu đương với bạn gái mới? Sau Cannes kiêu ngạo đến vậy, tài năng cũng bị anh ta lãng phí, sao Tào Tu Viễn không mắng anh ta tỉnh ra?”
–– “Tào Tu Viễn mắng anh ta, nói đùa gì thế.

Lúc Lương Tư Triết mười chín tuổi yêu đương với Hồ Vũ Tư, Tào Tu Viễn nhận phỏng vấn của truyền thông còn nói diễn viên nên yêu đương, nói không chừng bây giờ đang vỗ tay cổ vũ cho Lương Tư Triết ấy.”
–– “Thầy trò nhà này đúng là cùng chung chí hướng, năm đó Tào Tu Viễn suýt ngã vì chuyện bẩn này, chẳng phải vẫn là Lương Tư Triết cứu trận? Nói trắng ra là, hai người họ là cái thứ như nhau.”
–– “Có mấy người nói chuyện chối tai thật, năm đó Tào Tu Viễn ngủ với cậu trai vị thành niên kia, còn liên quan đến xâm hại tình dục, Lương Tư Triết là yêu đương em tình tôi nguyện, đừng hắt nước bẩn vô lý như thế được không?”
–– “Nhưng năm đó diễn viên duy nhất công khai đứng ra bênh Tào Tu Viễn có phải Lương Tư Triết không? Nói cái thứ như nhau không đổ oan cho anh ta, tôi nói rõ nhé Lương Tư Triết lấy ảnh đế Cannes cũng chả vẻ vang.

Fan còn muốn tẩy trắng nào là có tình có nghĩa, có ơn tất báo, đừng chà đạp những từ ngữ này như thế.”
–– “Xâm hại tình dục có kết luận chưa? Năm đó cảnh sát đã thông báo nói là không có chứng cứ trực tiếp cho thấy xâm hại tình dục, đã nhiều năm như thế, dân mạng ngày nay vẫn đang thực thi công lý.”
Không muốn đọc tiếp, lại không kìm lòng được đọc tiếp.

Tào Diệp lướt bình luận trên màn hình, cái này đến cái kia, lướt xem tiếp giống như tự ngược.
Câu nói kia nói không sai, mỗi người đều là mặt trăng, đều có một mặt tối tăm.

Nhưng tất cả mặt tối tăm của Tào Tu Viễn đều đến về phía cậu, khiến trong mấy năm qua cậu luôn bị chụp trong cái bóng tối mà ông mang đến, cậu không biết nên làm thế nào vòng qua một mặt tối tăm này, đến mặt khác nhìn xem Tào Tu Viễn phát sáng như thế nào.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên của “Hứa Vân Sơ.”
“Người đại diện của anh gọi điện cho em.” Tào Diệp quay đầu nhìn Lương Tư Triết, “Có muốn nghe máy không?”
“Nghe đi,” Lương Tư Triết lái xe nói, “Cậu bấm mở loa.”
Điện thoại kết nối, giọng của Hứa Vân Sơ khuếch tán trong xe: “Sếp Tào, cậu ở cùng Tư Triết đúng không?”
“Sao vậy?” Tào Diệp không nói thẳng, “Liên quan đến chuyện làm sáng tỏ scandal?”
“Tôi đã đối phó với scandal nhiều năm rồi, không cần phải tìm cậu ấy, là chuyện liên quan đến con chó, việc gấp, cậu bảo cậu ấy nghe điện thoại đi.”
“Tôi đây, chuyện gì vậy Vân Sơ?” Lương Tư Triết hỏi.
“Tiểu Bạch nhỏ làm sao?” Tào Diệp đồng thời lên tiếng,
“Sáng nay nó bỗng nhiên nôn suốt, nôn sạch rồi miệng sùi bọt mép, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, bác sĩ cũng không dám nói lời chắc chắn,” Hứa Vân Sơ lo lắng, “Tư Triết cậu có muốn đến xem không?”
“Chị gửi địa chỉ cho tôi,” Lương Tư Triết biến sắc, cau mày nói, “Tôi tới ngay.”