Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 94: Quá Khứ 6





Tiệc sinh nhật 23 tuổi của Lương Tư Triết được tổ chức trên tầng cao nhất của toà nhà cao hơn năm trăm mét.
Công ty quản lý đã bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này từ hơn một tháng trước, họ mời tất cả các thành viên của đoàn phim Lương Tư Triết từng tham gia, bạn bè và diễn viên Lương Tư Triết từng hợp tác, fan chứng kiến Lương Tư Triết ra mắt năm năm, còn có phóng viên truyền thông ghi hình đêm nay.
Công ty quản lý góp nhặt hình ảnh liên quan từ nhiều bên, biên tập năm năm qua của Lương Tư Triết thành một bộ phim ký sự.

Từ thiếu niên ngây ngô thử vai “Mười ba ngày”, đến ảnh đế trẻ tuổi mặc tây trang trong lễ trao giải Kim Tượng, lại đến hoá trang khác giới đan xen giữa trẻ trung và trưởng thành trong “Hồng nam hồng nữ”.

Cuối cùng là “Giải nam diễn viên được yêu thích nhất” Lương Tư Triết giành được tại liên hoan phim dành cho sinh viên đại học nhờ “Nổi gió”.
Hứa Vân Sơ đã bàn bạc được màn hình điện tử khổng lồ ở khu phồn hoa nhất, tám giờ tối sẽ lần đầu công chiếu bộ phim ký sự này.
Trên quảng trường CBD có mấy trăm ngàn lượng người qua lại, tất cả đám người qua đường cùng chứng kiến con đường ngôi sao dần dần trưởng thành của Lương Tư Triết trong những năm gần đây.
Hàng ngàn hàng vạn fan và người qua đường dừng chân trên quảng trường, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết trên màn hình khổng lồ, ánh sáng bóng tối và thiếu niên hoà làm một thể.

Dường như anh sinh ra để dành cho màn ảnh rộng, cho dù bị phóng đại lên gấp mấy chục lần trên màn ảnh, gương mặt với đường nét tinh xảo kia vẫn chịu được sự soi xét.
Trước và sau màn ảnh được cắt nối biên tập đan xen, mọi người dần dần phát hiện, có lẽ vì dễ dàng nhập vai nên tính cách người thật của Lương Tư Triết hình như cũng không ngừng thay đổi theo những nhân vật anh đóng vai.

Từ sự im lặng sắc sảo ban đầu, đến trưởng thành yêu nghiệt bây giờ, rất khó nói trong những năm này, rốt cuộc anh đã làm nên nhân vật, hay là nhân vật làm nên anh.
Công ty quản lý rất tham vọng, đưa ra phụ đề ở cuối phim, nói rằng năm năm tiếp theo mời tất cả mọi người cùng chứng kiến sự ra đời của siêu sao thời đại này.
Chín giờ tối, phim ký sự chiếu xong, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Tất cả mọi người ở sảnh tiệc ồn ào muốn Lương Tư Triết – nhân vật chính đêm nay lên sân khấu phát biểu.

Cho dù không có chuẩn bị trước, nhưng Lương Tư Triết cũng không từ chối nhiều, anh đứng dậy đi lên sân khấu trong tiếng hét và tràng pháo tay, hơi cúi người về phía micro đứng trước mặt.
Tiếng người trong hội trường lập tức yên lặng, tất cả mọi người nín thở tập trung chờ anh lên tiếng.
Nhưng Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó nhìn dưới sân khấu nói: “Công ty quản lý của tôi đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật này mà không có sự đồng ý của tôi, tôi nghĩ đây sẽ là lý do cân nhắc nếu tôi chấm dứt hợp đồng trong tương lai.”
Bên dưới yên tĩnh một giây, ngay sau đó cười phá lên, lãnh đạo cấp cao của công ty quản lý nhìn Lương Tư Triết, có phần bất đắc dĩ cười lắc đầu, họ không làm gì được anh.
“Nói đùa thôi, vẫn phải cảm ơn mỗi một người có mặt ở đây, tôi lớn thế này đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật tôi như thế, cảm giác… ừm,” Lương Tư Triết dừng một lát, “Rất kỳ lạ.

Hy vọng mọi người đêm nay uống vui vẻ, hết rồi.”
Anh nói xong định đứng thẳng người đi xuống sân khấu, lại nghĩ đến gì đó bèn nghiêng người sang bổ sung một câu vào micro, “Đúng rồi, siêu sao thời đại gì đó, chẳng phải đều là người mất rồi mới phán xét à? Tiệc sinh nhật đã nói cái này tôi cảm thấy không may cho lắm, cho nên mọi người đừng coi là chuyện to tát, quên đi nhé.”
Tư thế của anh thoải mái, thành thạo, dùng giọng điệu nói đùa, nhưng lại nói lời thật lòng.
Anh thực sự không muốn tham gia tiệc sinh nhật này cho lắm, bây giờ Tào Tu Viễn bị dội nước bẩn bị chửi bới như thế, anh lại gióng trống khua chiêng làm tiệc sinh nhật ở đây, quả thực có vẻ không có lương tâm.

Nhưng một tháng trước nhân viên công tác đã bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc này, cũng gửi thiệp mời sinh nhật cho vài trăm người, không có cách nào lâm thời huỷ bỏ, anh chỉ có thể xuất hiện đúng hẹn.
Huống chi công ty quản lý còn có suy tính của mình, sau giải Kim Tượng rất nhiều người đều nói Tào Tu Viễn dự thi trái quy tắc chỉ vì lấy thêm một ảnh đế cho Lương Tư Triết.

Nhưng Lương Tư Triết lại không biết cố gắng mà bị thua, thế là tiếng nói xấu bắt đầu nổi lên bốn phía, họ nói rằng ngay cả Tào Tu Viễn tận tâm tận lực như thế cũng không giúp được Lương Tư Triết, năm năm sau Tào Tu Viễn bị cấm quay phim, tương lai của Lương Tư Triết càng xa vời.

Công ty quản lý lo lắng lời nói xấu sẽ lan tràn ngày càng nhanh, cuối cùng ảnh hưởng đến hợp đồng phim và tài nguyên của Lương Tư Triết.

Cho nên họ tổ chức tiệc sinh nhật này, dùng một bộ phim ký sự nói cho tất cả khán giả, ngoại trừ thất bại tại giải Kim Tượng lần này, nhưng Lương Tư Triết còn có rất nhiều thành tích đáng được quan tâm.
Lúc kết thúc trợ lý đưa điện thoại qua, nói là Tư Triết điện thoại của cậu vừa rung một cái, chắc có tin nhắn đến.
Lương Tư Triết cúi đầu nhìn điện thoại, người gửi tin hiển thị “Tào Diệp” – “Bây giờ anh ở đâu?”
Lương Tư Triết hơi ngẩn ra, mấy năm nay Tào Diệp rất ít khi chủ động gửi tin nhắn đến.

Sau sự kiện theo đuổi Lâm Huyễn, Lương Tư Triết từng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng Tào Diệp không hề trả lời lại tin nhắn nào.

Có một dạo Lương Tư Triết cho rằng Tào Diệp đã đổi số điện thoại, hoặc là chặn mình, không ngờ bây giờ Tào Diệp đột nhiên gửi tin nhắn hỏi anh ở đâu.
Lương Tư Triết gửi địa chỉ qua, lại hỏi một câu: “Cậu muốn tới ngay?”
“Ừ.” Tào Diệp trả lời lại.
Lương Tư Triết nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, tại sao Tào Diệp bỗng nhiên muốn đến tìm mình, chẳng lẽ là cậu không chịu được áp lực Tào Tu Viễn bị dư luận chửi bới, chạy đến bảo anh nghĩ kế? Hay là Tào Diệp đột nhiên gặp phải chỗ khó không thể xử lý? Dù thế nào cũng không phải nghĩ đến hôm nay là sinh nhật anh, cố ý tới đây chúc mừng sinh nhật anh đúng không? Lương Tư Triết nở nụ cười, bản thân anh cũng không tin cách giải thích này.
Nhưng cho dù thế nào, có thể nhìn thấy Tào Diệp vào ngày sinh nhật của mình, sinh nhật năm nay vẫn rất đặc biệt.

Anh nhìn về phía đám người trong sảnh tiệc, nghe âm thanh ly rượu va chạm, thầm nghĩ có lẽ khi hầu hết mọi người uống say, anh có thể lén lút dẫn Tào Diệp ra ngoài, uống rượu một lúc với cậu.

Tào Diệp không ngủ hai ngày liên tục.
Cho dù Chương Minh Hàm không cung cấp chứng cứ mới cho truyền thông nữa, nhưng truyền thông lại căn cứ vào buổi phỏng vấn cuối cùng của hắn mà hướng tầm mắt lên Lương Tư Triết.
Rất nhiều phương tiện truyền thông đã tổng hợp “tiếp xúc thân mật” của Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn trong những năm này, cảnh kinh điển nhất là đêm lễ trao giải Kim Tượng, khi Tào Tu Viễn ôm Lương Tư Triết đã dùng sức ôm anh rời mặt đất.
Trừ cái đó ra, ảnh chụp hậu trường của phim trường quay phim “Hồng nam hồng nữ” tuồn ra đã trở thành “khu tai họa nặng” cho truyền thông phát huy thị lực và sức tưởng tượng.

Lương Tư Triết mặc váy lụa trang điểm đậm, mỗi lần đối mặt với Tào Tu Viễn dường như cũng có vẻ ý tứ sâu xa.

Và chiếc âu phục nam rộng Lương Tư Triết mặc trên poster của “Hồng nam hồng nữ”, sau khi so sánh kỹ càng, họ đoán ra đó là âu phục Tào Tu Viễn đã mặc khi tham dự một liên hoan phim nào đó.
Cuối cùng bài báo kia nói, mặc dù không có chứng cứ rõ ràng cho thấy giữa Tào Tu Viễn và Lương Tư Triết tồn tại quan hệ khác, nhưng các chi tiết trong lúc quay phim “Hồng nam hồng nữ” đều khiến người ta suy nghĩ xa hơn.

Lý do Tào Tu Viễn dự thi trái quy tắc càng cho thấy cùng là người mới mình tự tay cất nhắc, nhưng Lương Tư Triết có ý nghĩa không bình thường với Tào Tu Viễn.
Bài báo này khiến Tào Diệp cảm thấy vô lý, nhưng cậu vẫn đọc hết từng câu từng chữ.
Sau khi đọc xong Tào Diệp cảm thấy mình đúng là hơi thần hồn nát thần tính, có lẽ mấy ngày nay chợt phát hiện mọi người bên cạnh đều đang lừa mình, cho nên lúc đọc bài báo này, có khoảnh khắc cậu lại sợ hãi suy đoán trong bài báo này đều là thật.
Nhưng cậu nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, cậu nghĩ cậu phải giúp Lương Tư Triết rũ sạch tin đồn khiến người buồn nôn này.

Năm đó cậu tự tay đẩy Lương Tư Triết cho Tào Tu Viễn hai lần, bây giờ cậu muốn kéo Lương Tư Triết ra, để từ nay anh sẽ tránh cuốn vào trong chuyện đúng sai này.
Cậu gọi điện thoại liên lạc với Lâm Ngạn, Lâm Ngạn tốt nghiệp đại học không lâu, làm việc ở công ty điện ảnh của anh hắn.


Cậu nhớ dạo trước Lâm Ngạn nói rằng anh hắn giao cho hắn một dự án, là một bộ phim đường phố, kịch bản rất ổn, đầu tư cũng không cần lo lắng, nhưng là lần đầu tiên hắn làm nhà sản xuất, đạo diễn, ekip, diễn viên đều phải tự mình liên hệ, thực sự hơi đau đầu.
Điện thoại kết nối, bên kia gọi một tiếng “Diệp Tử”, Tào Diệp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh Ngạn, phim đường phố kia của anh quyết định diễn viên chính chưa?”
“Có mấy ứng viên, vẫn đang quyết định, sao vậy?”
“Anh có suy xét đến Lương Tư Triết không?” Tào Diệp hỏi.
“À… bé người đẹp của mày hả,” Lâm Ngạn cười vài tiếng, “Sao nào, đã thành quan hệ tình địch rồi mày vẫn giúp hắn tìm tài nguyên?”
Tào Diệp không có tâm trạng nói đùa, lại hỏi: “Anh cảm thấy anh ấy thế nào?”
“Hắn à, tạm được,” Lâm Ngạn nói, “Nhưng nhỏ tuổi hơn dự tính của bọn anh, làm sao, Nổi gió của nó có doanh thu phòng vé tốt, không đến mức không nhận được phim chứ?”
“Ai biết những phim kia có đáng tin không.”
“Ơ, mày suy tính nhiều nhỉ.

Vậy đi Diệp Tử,” Lâm Ngạn đề nghị, “Đoàn phim của anh giờ được một nửa, mày mời Lương Tư Triết tới, chúng ta cùng nhóm thành viên còn lại, mày cảm thấy sao?”
Gần đây Lâm Ngạn bận tối mặt vì phim, công việc còn lại khá là khó giải quyết, đang muốn tìm người tới giúp đỡ.

Tào Diệp chưa chắc đáng tin cỡ nào, gần đây Tào Tu Viễn có lẽ cũng không giúp được gì, nhưng chỉ dựa vào nhân duyên trong giới của Trịnh Dần, mời Tào Diệp qua cũng kiếm ổn không lỗ.

Đến lúc đó gặp phải người khó giải quyết, bảo Tào Diệp nhờ Trịnh Dần ra mặt nói mấy câu, người trong giới hẳn sẽ nể mặt anh ta.
Cúp điện thoại, tâm trạng phiền muộn kìm nén mấy ngày của Tào Diệp như thể rẽ mây nhìn thấy mặt thời.
Cậu vẫn nhớ lúc ở Lam Yến, cậu ôm cổ Lương Tư Triết, hỏi anh rốt cuộc chọn hợp tác với cậu hay là Tào Tu Viễn.
Lúc ấy Lương Tư Triết đáp “Muốn flop thì cùng flop.” Mà bây giờ cậu thật sự muốn mời Lương Tư Triết cùng hợp tác.
Sẽ không flop, Tào Diệp nghĩ.

Cậu sẽ thành lập một đội đáng tin cậy nhất, trong đầu cậu lập tức xuất hiện khá nhiều ứng viên, cậu nghĩ mình sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm tốt phim này.
–– Nếu phim này có thể thành công, chắc Lê Du cũng sẽ không hối hận khi sinh ra mình nhỉ? Tào Diệp nghĩ, từ nhỏ đến lớn dường như cậu chưa từng làm chuyện gì nên hồn, Lê Du bảo cậu luyện đàn violin, đến nay cậu chưa luyện được trò trống gì.

Mặc dù trước kia đã nói sau này muốn làm phim, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa quay được một bộ phim ngắn nào ra trò, những năm này luôn được chăng hay chớ, sau khi lên đại học càng tiêu xài thời gian, chẳng trách Lê Du sẽ hối hận khi sinh ra mình.
Vẫn còn thời gian, Tào Diệp an ủi bản thân, bác sĩ nói rằng Lê Du còn có mấy tháng cuối cùng, đủ cho cậu làm ra một bộ phim, tối thiểu để cô nhìn thấy bản cắt thô của phim.

Trong tiệc sinh nhật, liên tục có người đi tới mời rượu Lương Tư Triết, tặng quà sinh nhật và gửi lời chúc mừng tới anh.

Công ty đặc biệt mời quay phim tiệc nổi tiếng, đi theo bên cạnh Lương Tư Triết, ghi lại lời chúc mừng của mọi người dành cho anh.

Sáng sớm ngày mai video chúc mừng này sẽ được công bố lên mạng, tạo thế cho sinh nhật của Lương Tư Triết.
Bạn bè trong nghề đến mời rượu quá nhiều, nhiều người đều là tiền bối, Lương Tư Triết không tiện từ chối nên dứt khoát ngửa đầu uống cạn rượu được mời.


Tửu lượng của anh xem như tốt, nhưng uống cạn vài chén rượu vẫn hơi lâng lâng.
Trong lúc uống rượu, thỉnh thoảng Lương Tư Triết nhìn về phía lối vào, anh đang chờ Tào Diệp xuất hiện.
Khi Lâm Huyễn đến mời rượu, điện thoại Lương Tư Triết cầm trong tay rung lên, anh uống hết một ly rượu, nói tiếng “Xin lỗi không tiếp được” rồi ra khỏi sảnh tiệc.
“Tôi đang ở trong thang máy.” Tào Diệp nói trong điện thoại.
Lương Tư Triết đáp một tiếng, gật đầu với bạn bè đối diện chào anh, nghiêng người xuyên qua đám người trong sảnh tiệc.
Tầng cao nhất của nhà hàng mà công ty quản lý bao, lúc này trong hành lang chỉ có rất ít người đang nhỏ giọng tán gẫu, nhìn thấy Lương Tư Triết đi ra đều dừng lại chào anh.
Rẽ ra hành lang, Lương Tư Triết liếc mắt đã thấy Tào Diệp đứng ở lối ra thang máy, cậu gầy đi nhiều, nét mập mạp trẻ con trên mặt đã không còn, cằm nhọn lộ rõ, nom cả người tuấn tú và tiều tuỵ.
Lúc không thấy Tào Diệp Lương Tư Triết cảm thấy lo lắng, nhìn thấy Tào Diệp rồi Lương Tư Triết cảm thấy đau lòng.
Anh đã đọc tin tức mấy ngày nay, trong lòng ngày càng chắc chắn Tào Tu Viễn chưa chắc từng dâm ô Chương Minh Hàm, nhưng xác thực giữa y và Chương Minh Hàm đã xảy ra gì đó.
Đặt trên người bình thường, cha mẹ ngoại tình đã là chuyện như trời sắp sập, mà tình trạng Tào Diệp gặp phải thì nghiêm trọng hơn, Tào Tu Viễn là nhân vật công chúng, mọi thứ y làm đều sẽ bị công khai, bị phóng đại và phán xét, thậm chí bị chửi rủa và công kích.
Lương Tư Triết có thể tưởng tượng được mấy ngày nay Tào Diệp đã trải qua những gì, có lẽ mỗi một nơi cậu đi qua, mỗi một người đã gặp, đều đang sôi nổi bàn luận về Tào Tu Viễn, phê phán Tào Tu Viễn.

Cho nên những ngày này Tào Diệp làm thế nào vượt qua được?
Cửa thang máy không có ai, Lương Tư Triết đến gần, đối mắt với Tào Diệp một lát.

Sau đó anh tiến lên một bước, nâng một tay lên ôm Tào Diệp một cái ngắn ngủi, vỗ vỗ sau lưng cậu.
Khoảng cách rất gần, anh có thể nghe thấy âm thanh nuốt khan rất nhỏ của Tào Diệp, anh nghĩ có lẽ Tào Diệp đang cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, khi con người đang kiềm chế cảm xúc sẽ làm ra động tác nuốt trong vô thức.
Khoảnh khắc cái ôm này bao lấy, Tào Diệp chỉ cảm thấy cảm giác yếu đuối ùn ùn kéo đến đã tràn ra, cậu nhanh chóng lùi lại một bước, để cho cảm xúc của mình nhanh chóng bình phục lại, sau đó nhìn Lương Tư Triết nói: “Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết: “Ừ.”
Tào Diệp đi thẳng vào vấn đề, hai ngày nay cậu đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần, cậu nóng lòng muốn kéo Lương Tư Triết qua hợp tác với mình: “Anh đừng nhận phim của Tào Tu Viễn.”
Lương Tư Triết sững sờ một lát, anh không ngờ Tào Diệp tới đây để nói với mình chuyện này, anh nhanh chóng chọn một cách nói điều hoà: “Tôi vẫn chưa nhận được lời mời thầy Tào gửi đến.”
“Lúc phỏng vấn ông ấy đã nói phim kia nhất định sẽ mời anh.” Tào Diệp nhìn anh, “Anh có đến không?”
Lương Tư Triết cụp mắt dừng một lát, đoạn nhìn cậu nói: “Nếu thầy Tào điểm danh muốn tôi diễn, Tào Diệp, tôi không có cách nào từ chối.”
Không nhìn ra mảy may do dự trên mặt anh, trong lòng Tào Diệp lập tức lạnh lẽo, cậu nghĩ mình lạc quan quá, Lương Tư Triết ở chung với mình chỉ ba tháng, lại hợp tác với Tào Tu Viễn bốn năm, cậu lấy đâu ra lòng tin chắc chắn Lương Tư Triết sẽ hợp tác với mình?
“Tôi…” Tào Diệp lấy lại tinh thần, nói ra suy nghĩ trong đầu đã nghĩ sẵn trên đường đến đây cho anh nghe, “Chỗ tôi có một tài nguyên, dự án anh trai Lâm Ngạn đầu tư, Lâm Ngạn vẫn đang nhóm thành viên, nếu anh có thể tới, tôi cũng sẽ cùng anh ấy nhóm ekip này.

Tôi nghĩ cách mời thợ quay phim tốt nhất cho anh, tìm đạo diễn anh thích, không thể kém hơn phim của Tào Tu Viễn, anh có muốn cân nhắc không?”
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, vẻ mập của trẻ con trên mặt thiếu niên đã trút bỏ, nhưng vẫn còn sự ngây thơ.

Tào Diệp nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cậu chưa bao giờ tham gia vào hoạt động của đoàn phim, cầm séc trắng Lâm Ngạn ưng thuận đến hẹn mình, nếu thật sự tham gia vào dự án, không biết tình hình sẽ thế nào.

Bản thân anh thì không sao, nhiều lắm là bỏ ra mấy tháng giày vò với Tào Diệp, nhưng bộ phim của Tào Tu Viễn sắp bấm máy, anh không có cách nào từ chối lời mời Trịnh Dần gửi đến.
“Anh không đọc tin tức à,” Thấy Lương Tư Triết không nói lời nào, Tào Diệp cố gắng để khiến mình trông bình tĩnh hơn, “Tào Tu Viễn dâm ô Chương Minh Hàm, cảnh sát đã lập án điều tra, lúc này anh lựa chọn hợp tác với ông ấy không phải nối giáo cho giặc sao?”
“Chuyện dâm ô vẫn chưa có kết luận,” Lương Tư Triết nhíu mày một cái, “Tào Diệp, cậu phải có chút lòng tin với thầy Tào, tôi nghĩ chú ấy không đến mức làm ra chuyện dâm ô này…”
“Anh không tin đúng không?” Tào Diệp lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu mở tin nhắn Chương Minh Hàm gửi cho cậu, nhét điện thoại vào trong tay Lương Tư Triết, “Anh xem tấm ảnh kia, còn có bản ghi âm, anh mở nghe đi, nghe rồi biết.”
Lương Tư Triết nhận lấy, anh nhìn thoáng qua tấm ảnh, lại bấm mở ghi âm, giọng nói kia vừa vang lên sắc mặt Lương Tư Triết lập tức thay đổi, anh ngước mắt nhìn Tào Diệp: “Ai gửi cái này cho cậu? Chương Minh Hàm?”
Tào Diệp không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Lương Tư Triết, giọng Tào Tu Viễn vang lên, tâm lý mà cậu đã xây dựng xong lại sắp sụp đổ.
Lương Tư Triết cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lướt xuống dưới nhanh chóng đọc đoạn văn dài Chương Minh Hàm gửi đến.

Anh lập tức nghĩ đến số tiền mười triệu mà Trịnh Dần nhắc đến hôm trao giải, cho nên hôm đó chưa bàn xong xuôi, bây giờ Chương Minh Hàm lại có ý tưởng lên người Tào Diệp? Chương Minh Hàm thật quá đáng, ném ảnh và bản ghi âm đến trước mắt Tào Diệp một cách trần trụi như thế, hắn có suy xét đến mức độ chấp nhận của Tào Diệp không?
Lương Tư Triết trả điện thoại cho Tào Diệp, Tào Diệp nhận lấy, im lặng nhìn anh.

Lương Tư Triết cũng nhìn cậu, gương mặt thiếu niên tái nhợt gần như trong suốt, trong phòng điều hòa mở hơi lạnh, trên trán cậu toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh, thoạt nhìn một giây sau sẽ sụp đổ.
“Cho nên, ông ta là cầm thú, tội phạm, tội phạm cưỡng hiếp.” Tào Diệp nói từng câu từng chữ.
Lông mày Lương Tư Triết nhíu chặt hơn, anh đi tới nắm cổ tay Tào Diệp, “Tào Diệp, cậu bình tĩnh lại, đừng kích động nói bố cậu như thế, tôi đi cùng cậu tìm chú Dần hỏi rõ ràng…”
Tào Diệp tránh khỏi tay anh, sự bình tĩnh mấy ngày nay ráng chống đỡ trước mặt Lê Du đột nhiên sụp đổ trước mặt Lương Tư Triết.

Cậu nghĩ thứ cậu muốn đánh tan có lẽ là hai chữ “chú Dần” này của anh.

Năm đó cậu kéo Lương Tư Triết, một hai muốn anh cùng gọi chú Dần giống mình, nhưng vật đổi sao dời, Lương Tư Triết đứng chung với Trịnh Dần, Tào Tu Viễn, phải hợp tác với họ để lừa mình.
“Chuyện không xảy ra với anh,” Tào Diệp lùi một bước, sau lưng đụng vào cửa thang máy, “Anh có tư cách gì bảo tôi bình tĩnh? Anh có nghe được những người kia nói anh thế nào không? Họ nói quan hệ của anh và Tào Tu Viễn cũng không đơn giản như vậy…”
“Cậu tin không?” Lương Tư Triết nhìn cậu chăm chú.
Tào Diệp nuốt khan một cái: “Không tin.”
“Cậu chịu tin tôi, tại sao không chịu tin bố cậu? Mục đích tin nhắn kia của Chương Minh Hàm vẫn chưa rõ ràng à? Hắn muốn mượn cậu để lấy được tiền từ bố cậu, cậu càng sụp đổ thì càng khiến hắn đắc ý… Tào Diệp, tôi chỉ nghĩ, tội danh dâm ô này quá nặng, cho dù bố cậu đã làm sai chuyện cũng không nên bị đối xử như tội phạm.

Vả lại bây giờ tất cả sự thật đều không rõ ràng, ảnh chụp có thể giả tạo, ghi âm có thể cắt nối, chuyện không tận mắt nhìn thấy tôi cảm thấy vẫn không nên tùy tiện kết luận…”
“Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy.” Tào Diệp mở miệng ngắt lời anh.
Lương Tư Triết sửng sốt: “Gì cơ?”
“Anh tin không?” Tào Diệp miễn cưỡng cười một tiếng, “Mấy năm trước, tôi tận mắt nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường.”
Tin tức này quá đột ngột, Lương Tư Triết rơi vào khiếp sợ, há hốc mồm, không nói nên lời.
Lúc này hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, thợ quay phim thò đầu ra từ góc rẽ: “Tư Triết, mọi người chụp ảnh chung, họ bảo tôi đến gọi cậu.”
“… Biết rồi.” Lương Tư Triết đáp vội một tiếng.
“Đây là bạn cậu đúng không?” Thợ quay phim thấy hai người có vẻ thân thiết bèn khiêng máy đi tới, “Cậu đẹp trai, có muốn quay một đoạn chúc mừng sinh nhật cho Lương Tư Triết không?”
Lâm Huyễn cũng đi ra cùng thợ quay phim, thấy bầu không khí không đúng nên cô không xuất hiện, lúc này ở phía sau duỗi tay kéo cánh tay của thợ quay phim, ra hiệu cho hắn ta quay lại trước.
Vượt qua bả vai Lương Tư Triết, Tào Diệp nhìn thấy nửa bên mặt lộ ra của Lâm Huyễn.

Họ vẫn ở bên nhau à, trong nháy mắt đó cậu nghĩ.
Tào Diệp không để ý tới họ, cậu nhìn chằm chằm Lương Tư Triết, nhỏ giọng, nói tiếp với âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe được: “Lúc tôi tận mắt nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường, dáng vẻ dơ bẩn, buồn nôn, khiến người ta tởm lợm kia… Anh biết hai người đàn ông khi làm tình trông như thế nào không?”
Lương Tư Triết bình tĩnh nhìn cậu, không biết nên nói gì.
Tào Diệp giơ tay bấm nút thang máy, cậu không muốn tiếp tục đối mặt với Lương Tư Triết nữa: “Anh còn nhớ hai con chó trên phố Nhân Tứ chứ? Bọn họ khiến tôi nghĩ đến hai con chó kia, thật sự khiến người ta ghê tởm.”
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tào Diệp lùi một bước, bước vào cửa thang máy, hy vọng tràn trề khi đến rơi vào khoảng không, trên thực tế không có ai đứng về phía cậu, Lương Tư Triết cũng giống vậy.
Cậu nhìn Lương Tư Triết, cuối cùng hỏi một câu: “Cho nên anh vẫn kiên trì muốn đóng phim của Tào Tu Viễn đúng không?”
Lương Tư Triết không nói gì, anh muốn cùng đi vào thang máy với Tào Diệp, nhưng bước chân đột nhiên không nhấc nổi, cả người cứng đờ tại chỗ.

Anh nuốt khan một cái, khó khăn mở miệng: “Tào Diệp, thầy Tào có ơn với tôi, tôi vẫn phải…”
“Tôi biết rồi.” Tào Diệp ngắt lời anh, cậu lùi vào trong thang máy: “Được thôi Lương Tư Triết, muốn chúc mừng sinh nhật phải không? Để tôi suy nghĩ…” Cậu cụp mắt suy nghĩ một lát, thoải mái cười nói, “Vậy tôi chúc anh, hợp tác khăng khít với Tào Tu Viễn, thiên trường địa cửu với Lâm Huyễn,” Tốc độ nói của cậu rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, nói đến mức trịnh trọng lại đàng hoàng, “Chúc anh được ảnh đế, chúc anh doanh thu phòng vé cao, chúc anh… sau này mọi chuyện đều như ý nhé.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, một khe hở cuối cùng cũng đã biến mất, con số trên màn hình điện tử nhanh chóng nhảy xuống.
Ngón tay Lương Tư Triết siết chặt lại.

Giống như hai con chó kia, câu nói đó của Tào Diệp vang lên bên tai anh.