Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 96: Quá Khứ 8





Chín giờ sáng hôm sau, tất cả phóng viên truyền thông nhận được thư mời đều đến địa điểm họp báo như đã hẹn.
Đêm đó Trịnh Dần đã liên lạc với luật sư chuẩn bị nội dung thỏa thuận, để phóng viên có mặt ký tên vào thỏa thuận.

Trong đó nêu rõ điều kiện đi vào mà hai bên đã thỏa thuận trước đó – không được tiết lộ riêng tư của người nhà Tào Tu Viễn, nếu không phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Trường quay không lọt ánh sáng, chỉ đạo ánh sáng bố trí đèn trong trường quay cả đêm, lúc này ánh sáng trong trường quay sáng tỏ, các phóng viên đều chiếm được vị trí ghi hình, vội vàng dựng máy móc, thỉnh thoảng châu đầu kề tai tán gẫu vài câu, chờ Lương Tư Triết đi ra.
Lúc còn mấy phút nữa là đến chín rưỡi, Lương Tư Triết xuất hiện từ phía sau sân khấu, người đại diện Hứa Vân Sơ của anh đi theo sau.
Chỉ đạo ánh sáng thấy anh xuất hiện thì mở ánh đèn sân khấu lên, chùm sáng lập tức chiếu xuống, chiếu ra một vòng tròn rất sáng giữa sân khấu.

Lương Tư Triết đi tới, ngồi trên ghế chân cao giữa vòng tròn.
Anh vừa xuất hiện, trong trường quay lập tức bắt đầu xôn xao, tiếng tạch tạch của máy ảnh vang lên liên tục.
Tạo hình của anh đơn giản, áo thun đen và quần đen, bên ngoài là chiếc áo khoác denim hơi rộng, là hình ảnh bí ẩn mang theo chút nổi loạn thường xuất hiện trong ống kính của truyền thông.
Nhân viên đi tới hỏi anh tình huống thử âm, anh hơi ngẩng đầu, điều chỉnh micro mini kẹp ở dưới quai hàm, sau đó nghiêng đầu gật một cái với nhân viên.
Hình như Hứa Vân Sơ lại lâm thời dặn dò vài câu gì đó, Lương Tư Triết vừa đáp vừa cởi áo khoác denim cho cô: “Hơi nóng.” Anh nói.
Hứa Vân Sơ nhận lấy áo khoác, quay về sau sân khấu.

Cô xem như yên tâm về năng lực nhận phỏng vấn của Lương Tư Triết, mặc dù nhiều khi Lương Tư Triết không phối hợp phỏng vấn, nhưng năng lực ứng biến lâm trận của anh rất tốt, chỉ cần anh bằng lòng phối hợp, hiệu quả phỏng vấn bình thường sẽ khiến người ta vừa lòng.
Trên sân khấu chỉ sắp xếp một người dẫn chương trình, phụ trách gọi phóng viên đứng lên đặt câu hỏi.

Vừa đến chín giờ ba mươi, dẫn chương trình quay đầu nhìn về phía Lương Tư Triết, Lương Tư Triết cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cầm micro bên mặt: “Bắt đầu đi.”
Hầu như tất cả phóng viên dưới sân khấu đều giơ tay lên.

Dẫn chương trình chọn một phóng viên báo chí ở hàng sau, phóng viên kia đứng lên hỏi: “Lương Tư Triết, có tin đồn nói đạo diễn Tào Tu Viễn biết rõ sẽ bị cấm quay phim năm năm vẫn muốn đăng ký tham gia giải Kim Tượng, chỉ vì lấy thêm một giải ảnh đế cho anh, xin hỏi lời giải thích này có thật không?”
Lương Tư Triết nhìn phóng viên kia nói: “Thầy Tào có suy nghĩ gì trước khi đăng ký giải Kim Tượng, thầy ấy cũng không nói với tôi.”
“Vậy anh cảm thấy so sánh với ông Chúc Thanh Vân, hai người ai có tư cách lấy ảnh đế hơn?”
“Tư cách ảnh đế à?” Lương Tư Triết đáp, “Ban giám khảo đã đưa ra kết quả.”
“Còn suy nghĩ của anh thì sao? Anh cảm thấy ban giám khảo lựa chọn như vậy có công bằng không?”

Lương Tư Triết im lặng mấy giây sau đó hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy công bằng không?”
Phóng viên nghẹn lời mấy giây sau đó nói: “Bây giờ là thời gian tôi đặt câu hỏi cho anh.”
Lương Tư Triết cười nói: “Tôi nghĩ đáp án của tôi giống suy nghĩ của anh.”
Anh rất khéo léo tránh đi cái bẫy phóng viên đào cho anh.

Trịnh Dần ngồi dưới khán đài nhìn Lương Tư Triết nhận phỏng vấn, anh ta vẫn nhớ rõ thiếu niên mười bảy tuổi sắc bén như lưỡi dao năm năm trước đứng trước mặt anh ta.

Khi đó anh ta nhận xét Lương Tư Triết “cứng quá dễ gãy”, không ngờ trên người thiếu niên kia lại có sức dẻo dai này, chèo chống anh đi đến vị trí bây giờ.
Nhưng vấn đề này chỉ mới bắt đầu, phóng viên của tờ báo lớn khá là thận trọng, lúc đặt câu hỏi vẫn có điểm mấu chốt, càng về sau gọi đến phóng viên tờ báo nhỏ và biên tập truyền thông cá nhân, góc độ của những vấn đề kia xảo trá hơn, nội dung đặt câu hỏi cũng riêng tư hơn.
Cho đến khi có người hỏi quá khứ của anh: “Lương Tư Triết, nghe nói trước khi anh đóng Mười ba ngày, cha mẹ anh lái xe đâm chết người, xin hỏi có thật không?”
Khán đài lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người chờ Lương Tư Triết trả lời câu hỏi này.

Bọn họ không dám tự đặt câu hỏi, nhưng nếu có phóng viên bằng lòng to gan hỏi ra, họ cũng rất vui vẻ xem náo nhiệt.
Dẫn chương trình thấy bầu không khí không đúng, cố gắng hòa hoãn nói: “Trước Mười ba ngày Lương Tư Triết vẫn là người bình thường, cậu ấy có thể không trả lời câu hỏi giai đoạn này.”
“Không phải nói hỏi gì đáp nấy à?” Người kia cầm micro nói, “Lúc ký thỏa thuận cũng không nói như vậy.”
Bên dưới có người phụ họa nói: “Đúng rồi, đã nói là hỏi gì đáp nấy.”
Lương Tư Triết không nói gì, nhìn chằm chằm người kia mấy giây.

Trịnh Dần ngồi ở dưới cũng nghiêng mặt sang nhìn về phía người kia.

Đó là người đàn ông nhỏ con, mặt mũi rất bình thường, đôi mắt sau kính lóe sáng.
Trong lòng Trịnh Dần rõ ràng, người này là loại người đặt câu hỏi khó đối phó nhất.

Họ sẽ không suy xét đếm cảm xúc của nghệ sĩ, chỉ cần có thể viết ra tin tức bắt mắt, cái gì họ cũng hỏi ra được.
Lương Tư Triết ngồi trong chùm sáng trên sân khấu, hai bàn tay vốn đặt thoải mái trên đùi co lại, bây giờ đan vào nhau, bẻ từng khớp tay.


Nếu như ống kính rút ngắn, còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nổi lên do dùng lực.
Trịnh Dần thở dài một hơi khó nhận thấy.

Tối qua thảo luận công việc liên quan đến buổi họp báo, anh ta đã nhắc nhở Lương Tư Triết, hơn một trăm phương tiện truyền thông có mặt, chắc chắn sẽ có người hỏi vấn đề anh không muốn trả lời.

Nhưng Lương Tư Triết chỉ nói “Không sao”.

Anh có từng nghĩ suy, thật sự không sao ư?
Anh cũng chỉ lớn hơn Tào Diệp hai tuổi thôi, Trịnh Dần bỗng nhận ra điều này, nhưng cho dù năm năm trước nói chuyện với Lương Tư Triết, anh ta cũng chưa từng xem Lương Tư Triết là trẻ con.

Ngay từ đầu, khi Lương Tư Triết xuất hiện trước mặt anh ta đã là tư thế phòng ngự sắc bén, anh chưa bao giờ lộ ra điệu bộ yếu thế, cũng chưa từng cho người ta cơ hội xem anh là trẻ con.
Nhưng lưỡi dao hướng về người khác, sắc thì sắc, làm tổn thương người khác thì cũng tổn thương chính mình mà.
Sau một lát im lặng, Lương Tư Triết lên tiếng “Vấn đề liên quan đến người nhà của tôi, tôi từ chối trả lời.”
Phóng viên nhỏ con kia hùng hổ dọa người: “Nếu hỏi gì đáp nấy không giữ lời, vậy thỏa thuận chúng tôi ký trước khi đi vào phải chăng cũng không tính?”
“Hỏi gì đáp nấy chỉ là vấn đề liên quan đến tôi,” Lương Tư Triết bình tĩnh đối phó, “Không phải vấn đề liên quan đến người nhà tôi.”
“Vậy xin hỏi,” Phóng viên kia vẫn không chịu bỏ qua, “Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, anh có đến thăm hỏi gia đình của người đã khuất không?”
Lương Tư Triết vẫn không trả lời, nhìn hắn hỏi: “Anh là phóng viên của công ty truyền thông nào?”
“Anh hỏi vậy là định sau này sẽ không nhận phỏng vấn của chúng tôi à?”
“Đúng là có suy nghĩ này.”
“Vậy chỉ cần phóng viên hỏi vấn đề anh không muốn đáp, anh sẽ chặn công ty truyền thông đó, còn có ai dám đặt câu hỏi nữa?”
“Không ai dám đặt câu hỏi,” Lương Tư Triết thản nhiên nói, “Vậy thì buổi họp báo này có thể kết thúc.”
Hứa Vân Sơ giám sát tình huống sau sân khấu thấy bầu không khí bên trong căng thẳng, thông qua tai nghe giục dẫn chương trình gọi phóng viên tiếp theo.

Mới đầu phóng viên nhỏ con kia vẫn chưa hỏi xong, không chịu ngồi xuống, nhưng một phóng viên khác đã bắt đầu đặt câu hỏi, hắn đành phải thôi.
Phóng viên đứng lên sau đó cũng cố gắng đào quá khứ của Lương Tư Triết: “Trước đó trường học của anh có người tiết lộ, nói rằng anh từng là tay violin chính của dàn nhạc trường, vậy tại sao lúc quay Mười ba ngày còn phải dùng thay thế tay?”

Y muốn dẫn ra quá khứ của Lương Tư Triết, bởi vì tất cả mọi người tràn ngập hứng thú với cuộc sống trước khi nổi tiếng của Lương Tư Triết, chỉ cần ba chữ “tai nạn xe” được nói ra khỏi miệng Lương Tư Triết, tiêu đề họ đã chuẩn bị trước đó sẽ lập tức phát huy được tác dụng.
Nhưng Lương Tư Triết cứ không thỏa lòng họ, anh từ chối để lộ vết sẹo của mình, chỉ dùng ba chữ ngắn gọn đuổi vấn đề này: “Tôi sẵn lòng.”
Bầu không khí buổi họp báo xuống đến điểm đóng băng, tất cả phóng viên ở đây đều nhìn ra Lương Tư Triết không phối hợp, có một bộ phận người bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn.

Trước khi đến họ đã viết bản thảo thô, đều là tin sốt dẻo hoặc thật hoặc giả trên mạng trước đây, chỉ đợi Lương Tư Triết lên tiếng, họ có thể nhấp vào để tuyên bố chiếm tin hot trước.
Nhưng bây giờ Lương Tư Triết duy trì tư thế phòng ngự, tránh đi mọi vấn đề nhạy cảm, từ chối nói về quá khứ của mình, vậy buổi họp báo này còn có điểm thu hút gì nữa?
Một phóng viên khác bắt đầu đặt câu hỏi: “Nghe nói trước khi quay Mười ba ngày, anh và con trai của đạo diễn Tào Tu Viễn từng cạnh tranh nhân vật Tiểu Mãn, cuối cùng anh làm thế nào giành được nhân vật này?”
“Trên thỏa thuận viết, không nói chuyện có liên quan đến người nhà đạo diễn Tào.” Lương Tư Triết đáp.
“Vậy quay lại với anh, cuối cùng anh lấy được nhân vật này, phải chăng có liên quan đến tin đồn gần đây của anh và đạo diễn Tào?”
“Tôi nói tin đồn là giả anh tin không?” Trước khi đến buổi họp báo Lương Tư Triết đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, phỏng vấn đã tiến hành hơn một nửa, anh bắt đầu trở nên hơi mất kiên nhẫn.

Ngay cả vòng vo đối phó truyền thông cũng cảm thấy bực bội, dứt khoát dựa theo tính cách của mình, bật lại từng vấn đề một.
Phóng viên dưới sân khấu nhận ra thái độ này của anh.
Lúc này anh nhìn thấy có người khom người chạy chậm đến bên cạnh Trịnh Dần, ghé vào tai anh ta nói gì đó.

Trịnh Dần ngồi ở hàng thứ hai, Lương Tư Triết nhìn thấy hình như vẻ mặt anh ta thay đổi, anh cũng bắt đầu lo lắng theo, lại xảy ra vấn đề gì rồi? Là Tào Diệp hay thầy Tào xảy ra chuyện?
Trịnh Dần vội vàng nói câu gì đó với người kia, sau đó đứng dậy nhìn hàng sau, như là đang tìm người.
Người kia lại nhanh chóng chạy chậm lên sân khấu, vốn là Trịnh Dần bảo cậu ta nói với dẫn chương trình tạm dừng buổi họp báo, nhưng lúc đi qua Lương Tư Triết giữa sân khấu, Lương Tư Triết giơ tay kéo cánh tay cậu ta lại: “Chuyện gì vậy?”
“Có người muốn đăng video của con trai đạo diễn Tào,” Tốc độ nói của người kia rất nhanh, âm lượng rất nhỏ, “Hình như đã đăng rồi, nhưng tệp video quá lớn vẫn chưa đăng xong, ý anh Dần là tạm dừng buổi họp báo…”
Cậu ta nói còn chưa dứt lời, Lương Tư Triết đã biến sắc, đứng dậy khỏi ghế chân cao.
Thấy Lương Tư Triết mặt nặng như nước đứng lên, phóng viên dưới sân khấu đều nhìn sang theo ánh mắt anh.
Lương Tư Triết nhìn thấy Trịnh Dần đi về phía người đàn ông nhỏ con đặt câu hỏi trước đó, tên nhỏ con kia cũng đứng lên, hình như hai người đang bàn bạc.
“Trước khi đến mấy người lại không nói vậy,” Tên nhỏ con kia bỗng nhiên tăng âm lượng lên, “Gì mà hỏi gì đáp nấy, đã một tiếng trôi qua cũng không đáp gì, chỉ với nội dung này bảo chúng tôi làm tiêu đề như thế nào?”
“Đúng rồi,” Có người phụ họa nói, “Không hề giống những gì đã nói!”
“Không thể lừa gạt chúng tôi như thế được?”
“Nội dung đã viết trước cũng không thể dùng, tất cả đều đang tránh nặng tìm nhẹ, chẳng đáp gì cả.”
“Không thể làm được tiêu đề.”
Trên thực tế phàn nàn của họ không phải không có lý, Lương Tư Triết tránh nặng tìm nhẹ đối phó tất cả vấn đề, đây là phong cách nhận phỏng vấn trước sau như một của anh, vòng qua cái bẫy phóng viên dùng câu hỏi đặt ra, ngược lại dùng cách của mình thoải mái dẫn đi.

Anh không thích tạo tin hot, cũng không muốn trở thành cái gọi là tiêu đề.


Bên ngoài màn ảnh, anh chỉ nghiêm túc đối đãi với những phỏng vấn có liên quan đến phim, mà những câu hỏi liên quan đến sinh hoạt cá nhân của anh, từ trước đến nay anh biết làm thế nào nói sang chuyện khác.
Nhưng phóng viên có mặt cũng không hài lòng với câu trả lời như vậy, Lương Tư Triết quá thông minh, rất biết cách bảo vệ mình, đến mức tất cả vấn đề có thể trở thành tin hot đều bị anh hóa giải từng cái bằng cách của mình.
Lương Tư Triết đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nửa ngồi xổm nhảy xuống từ sân khấu cao hơn một mét.
Âm thanh phàn nàn lập tức nhỏ lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn Lương Tư Triết đi xuống sân khấu, nhìn anh đi thẳng về phía phóng viên nhỏ con kia.

Người anh đầy ác độc, lúc ngồi trên sân khấu được chùm sáng dịu nhẹ loại bỏ, để người ta chỉ có thể nhìn ra vẻ hờ hững giữa lông mày anh.

Nhưng bây giờ anh xuống sân khấu, tất cả mọi người có thể cảm nhận được anh là kẻ đến không thiện, tự giác im lặng nhường đường cho anh.
Họ nhìn thanh niên vừa bước qua tuổi hai mươi hai này, bỗng nhiên nhận ra rằng anh không phải là chim sẻ nhốt trong lồng được nuôi dưỡng, bị giam cầm trong vòng sáng trên sân khấu, mà là con thú hoang ăn thịt tươi bị giam tạm thời ở đó, chờ cơ hội cử động.
Lương Tư Triết đi tới, dừng trước mặt phóng viên nhỏ con kia, nhìn lướt qua laptop mở ra trước mặt, trên màn hình hiển thị giao diện đang đăng video.

Hình như Trịnh Dần đã thử nhấp vào hủy bỏ đăng tải, nhưng vô dụng, video vẫn đang tải lên, chỉ nhảy ra pop-up nhập mật khẩu.
Lương Tư Triết cao hơn tên nhỏ con kia một cái đầu, nhìn hắn từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh lùng bảo: “Hủy tải lên.”
“Ngôi sao lớn tự mình ra trận à,” Người kia không có ý tốt ngẩng đầu nhìn anh, “Giữa cậu và Tào Tu Viễn rốt cuộc có quan hệ gì, đến mức bảo vệ người nhà của ông ta như thế?”
Thanh tiến độ hiển thị đã tải 70%, con số vẫn đang tăng lên, tốc độ không nhanh nhưng rất ổn, chưa đến một phút, video này sẽ bị công khai.
Một tay Lương Tư Triết cầm bàn phím, đưa máy tính đến trước mặt tên nhỏ con, lạnh lùng nói: “Hủy tải lên, nhanh lên.”
“Dựa vào đâu? Mấy người nói chuyện không giữ lời trước.”
Không biết có phải ảo giác không, tốc độ tải như thể nhanh hơn, Lương Tư Triết thiếu kiên nhẫn hỏi lại: “Rốt cuộc anh có hủy không?”
“Tôi không hủy,” Tên nhỏ con cứng cổ, “Cậu có giỏi thì đập máy tính đi.”
Lương Tư Triết giơ tay, tư thế kia thật sự sẽ đập vỡ máy tính, Trịnh Dần bước nhanh đến ngăn anh lại: “Tư Triết, đừng bốc đồng.” Anh ta dùng sức giành lại máy vi tính, nhấn nút tắt.
“Anh cho rằng chỉ có tôi muốn tuyên bố à?” Tên nhỏ con kia không giành được máy tính, thẹn quá hóa giận quát với Trịnh Dần, “Mấy người dùng buổi họp báo thế này lừa chúng tôi làm tiêu đề, rõ ràng chơi chúng tôi như đồ ngu!”
Xung quanh lại vang lên tiếng phụ họa, còn tiếp tục như vậy, rất khó đoán đợt tiếp theo sẽ có bao nhiêu phương tiện truyền thông tự tiện công bố video, chuyện sẽ phát triển theo hướng họ không muốn nhất.
Lương Tư Triết bỗng nhiên duỗi tay túm cổ áo tên nhỏ con kia.
Tên nhỏ con hơi hoảng sợ, cố gắng tránh ra sau: “Cậu muốn làm gì? Nhiều camera quay cậu như thế, chẳng lẽ cậu còn muốn ra tay?”
Nhưng hắn không thể tránh thoát như ý, thanh niên khoảng hai mươi tuổi này có sức khỏe kinh ngạc, chỉ lại gần đã có cảm giác áp bức và cảm giác xâm lược khiến người ta không thể xem nhẹ.

Hắn bỗng ý thức được Lương Tư Triết trong ống kính đã thu bớt mũi nhọn, mà khi anh hoàn toàn phóng thích mũi nhọn thì giống như một con thú hoang tươi sống mạnh mẽ, ngủ đông dậy, không ai có thể thực sự hàng phục được anh.
“Không phải mấy người muốn tiêu đề à?” Tay Lương Tư Triết dùng lực, đẩy mạnh hắn lên tường, anh cúi đầu xuống bên tai tên nhỏ con, nhỏ giọng lạnh lùng nói, “Vậy tôi sẽ cho mấy người một cái tiêu đề.”