Mắt Bồ Đề

Chương 57: 57




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Tiêu Khản khẽ giật mình.
Nhấc chân đạp mạnh xuống, cát dưới lòng bàn chân sụp đổ thành một mảng.
Phía trước, một tảng đá có kích thước cỡ nắm tay được ném ra khỏi mặt đất.
Cô bước nhanh đến thì thấy đó là một cái cửa hầm rộng nửa mét vuông, cô lấy đèn pin ra để soi, lỗ tròn sâu tầm ba mét, nhìn thấy đáy là thấy luôn đường rẽ.
Lâm Tầm Bạch đang ngồi xếp bằng ở khúc cua.
Tiêu Khản tức giận không có chỗ phát tiết.
“Anh tìm được cửa hầm không nói cho tôi biết, cứ vậy ở phía dưới giả thần giả quỷ, muốn chết à!”
Lâm Tầm Bạch ngẩng đầu lên, bộ dáng uất ức.
“Chỗ này có bẫy thú, tôi vừa xuống đã bị kẹp lại mà trong hầm lại không có tín hiệu.

Tôi đã gọi cô lâu lắm rồi…”
Mới vừa rồi anh giơ đèn pin lên tìm lối vào.

Bị một thân cây xẹo xẹo chịt đường đi, anh thoải mái nhảy lên nào biết mặt đất phía trước trống rỗng bên dưới.

Đà rơi làm anh không kịp thu chân, cứ thế rơi thẳng vào dưới hố.
Thành thật mà nói, anh phục lăn Tiêu Khản.
Nói có địa đạo là có địa đạo thật.
Anh vốn muốn dùng hai chân tìm hai điểm tựa.

Vậy mà hóa ra cái hố này nhỏ dần về bên trong, vách tường lại nhẵn thín cùng cực, dẫu tay chân có duỗi hết ra vẫn không ngăn mình không trượt đi nổi.
Mũi chân vừa chạm đáy liền có một cơn đau dữ dội.
Hóa ra là cái bẫy thú dưới đáy hầm đã kẹp chặt mắt cá chân phải của anh.
Cái bẫy kẹp không lớn, không phải loại kẹp thú lớn, cơ mà một mình anh khó mà dùng tay không tách ra.

Anh muốn gọi điện thoại cho Tiêu Khản mới phát hiện không có tín hiệu.
“Khụ khụ...”
Tiêu Khản mất tự nhiên hắng giọng, hỏi: “Dưới đây còn có bẫy kẹp nào nữa không?”
“Không, chỉ có một cái trên chân tôi thôi.”
Bấy giờ cô mới yên tâm, lấy ra một bó dây thừng dài khỏi ba-lô, một đầu buộc vào thân cây ở cửa hầm, nắm một đầu còn lại trong tay rồi từ từ trượt xuống theo vách hầm.
(P1)
Như Lâm Tầm Bạch nói, tuy cửa hầm nhỏ nhưng không gian bên trong nào có.

Chỗ rẽ rộng rãi khôn cùng, đi sâu tuốt không thấy cuối hầm ở đâu.

Đường đào cẩn thận, tỉ mỉ có trật tự, tựa vảy cá chằn chịt che kín vách hầm, bút tích khá chuyên nghiệp.
Cô cúi xuống, giẫm lên các mấu khóa ở hai bên bẫy thú, kéo nó ra tạo khe hở và rồi thọc xẻng vào trong.
Răng cưa dính máu buộc phải mở, Lâm Tầm Bạch vội vàng rút chân.
“Hít...”
Anh cau mày và hít một hơi lạnh.
Tiêu Khản buông tay, bẫy kẹp lại.
“Anh còn đi được không?” Cô hỏi.
Lâm Tầm Bạch vịn vách hầm, nửa quỳ nửa đứng.


Anh thử xoay mắt cá chân, vẫn ổn, chỉ là vết thương ngoài da bình thường thêm sưng tấy do bị chèn ép mà thôi, không làm tổn thương xương và gân.
Có vẻ như cái bẫy thú này chỉ nhằm hù người.
Tiêu Khản lấy ra bộ dụng cụ sơ cứu, anh phối hợp vén ống quần lên: “Đây này, đây này…”
“Đây này cái gì?” Cô ném băng qua, “Cả hai tay anh đều khỏe mạnh, còn không tự băng bó đi?”
Giây tiếp theo.
Đầu gối Lâm Tầm Bạch mềm nhũn, quýnh quýu ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ hệt ông cụ đang ăn vạ.
“Bàn tay cũng bị bong gân lúc ngã xuống.”
Anh nâng cánh tay phải của mình lên, run rẩy lắc cổ tay đầy yếu ớt, trông như thật sự có chuyện như vậy.
“Bong gân thật?” Tiêu Khản nhướng mày đánh giá anh.
“Thật đấy.”
Anh chớp chớp đôi mắt đen, khuôn mặt đáng thương và bất lực.
Tiêu Khản hiểu rõ gật đầu: “Vậy anh nghỉ ngơi ở đây, một mình tôi vào xem tình huống.”
Dứt lời, cô thoải mái ném ba-lô lại.
Hai tay trống trơn cả người nhẹ thênh.
“Này này này…”
Lâm Tầm Bạch nhảy dựng lên ngay: “Tôi, tôi cũng muốn đi.”
Tiêu Khản xoay người cúi đầu nhìn về phía chân phải của anh, Lâm Tầm Bạch tự mình cúi đầu, yên lặng cầm cuộn băng quấn từng vòng băng bó vết thương nơi mắt cá chân.
“Đi thôi.” Cô cười khẽ, dẫn đầu xung phong, để anh bọc hậu.
(P2)
Thậm chí bóng tối bên trong hầm còn nặng nề hơn cả mặt đất, không thể thấy gì ngoài chùm ánh sáng, cần cúi xuống để đi vào địa đạo.

Càng vào sâu, không khí càng loãng, tỏa khắp đầy mùi ẩm mốc ẩm ướt.
Thoảng hoặc có rễ cây hồ dương vướng vào tóc cô như bàn tay khô héo vươn ra trong bóng tối.
Không biết con đường phía trước còn bao xa, Lâm Tầm Bạch hỏi: “Bà chủ Tiêu, cô nói xem địa đạo này dài thế này thì bọn họ cần đào bao lâu?”
“Ít nhất không phải cùng một ngày.”
Cắm đầu đi đường làm người ta khó thở, giọng nói của Tiêu Khản lộ ra vẻ hụt hơi.
Lâm Tầm Bạch cũng vậy.
“Không phải...!cùng một ngày diễn ra họp báo, vậy...!phải là người biết trước bức bích họa sẽ vào bảo tàng...!mới có thể chuẩn bị được?”
Khi họ tới Nhược Khương, người đầu tiên bọn họ thông báo là Triệu Hà Viễn, tiếp đó Triệu Hà Viễn thông báo cho Chu Chính Ngôn và Trần Hải, Trần Hải lại sắp xếp để Giả Siêu chuẩn bị buổi họp báo tại Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ.
Nhưng không phải những người này cùng một giuộc à?
Tiêu Khản không trả lời, tiếp tục tiến bước về phía trước.

Đi thêm mười phút nữa, lên một lần dốc, rẽ hai khúc cua, cô bất thình lình dừng lại.
“Phía trước không còn đường.”
Cô soi một vòng mọi thứ từ trên xuống dưới từ trái sang phải, không tìm thấy một khúc cua mới.
Lâm Tầm Bạch từ phía sau chen lên trước, đưa tay sờ lấy và nhận ra thứ cản đường họ là ngõ cụt thật.

Chẳng lẽ địa đạo này không thông vào bảo tàng nghệ thuật?
Không đúng.
Anh vừa đi vừa ghi nhớ vị trí, hẳn vị trí này đã rất gần mới đúng.
Anh quay lại nhấc xẻng lên, chọc về phía lớp cát ẩm trước mặt.

Không dám sử dụng quá nhiều sức, thay vào đó anh xúc từng lần một ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát.

Lớp cát bong lên hoàn toàn, để lộ một đường ống thông gió hình chữ nhật.
(P3)

“Đây rồi!” Anh quay đầu trong nỗi ngạc nhiên.
Tiêu Khản bĩu môi, ra hiệu cho anh mở miệng đường ống ra.
Công việc này hệt xúc đất, bản thân nó không khó, thứ trần ai chính là giảm tiếng động.

Gì thì gì bọn họ dùng cách này vào bảo tàng nghệ thuật, trót mà bị bắt gặp…
Thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Anh phải mất nửa giờ mới tháo dỡ được một tấm sắt.
So với đường hầm, ống thông gió hẹp hơn nhiều, Tiểu Khảm phải dùng tới hai tay và quỳ gối để bò đi.
Lâm Tầm Bạch có thân hình lớn, cho nên phải thay đổi góc độ mấy lần khi chui vào.

Cuối cùng anh đành làm như thằn lằn, bụng dán sát đất lết soàn soạt vào.
Chẳng bao lâu họ nhìn thấy phòng trưng bày ở tầng một bảo tàng nghệ thuật từ lỗ thông gió trên trần nhà.
Nếu leo lên dọc theo đường ống tới lên tầng hai theo cách này, vào sảnh đôi lớn nhỏ, e là máy giám sát không cách gì quay tới được.
Bên trong sảnh triển lãm lầu hai, tủ kính vỡ vẫn y như cũ, vết máu trên mặt đất lưu lại dấu đỏ mờ.

Do đây là hiện trường vụ án mạng nên xung quanh đều giăng dây cảnh giới.
Tiêu Khản nhìn xuống qua khe hở cửa chớp, tựa hồ nhìn thấy hình hài Trần Khác nằm đó.
Đôi mắt anh ta đầm đìa máu, nhìn thẳng vào họ.
Một người sẽ nghĩ gì trước khi chết?
Là nhìn lại cuộc đời của mình hay là tiếc nuối những điều mình chưa hoàn thành?
Hay là…
Đau khổ giãy giụa nhưng không thể cứu vãn.
Về điểm này, Lâm Tầm Bạch từng có trải nghiệm ngắn ngủi - đáng sợ hơn cái chết là chờ chết.
Anh lẩm bẩm: “Có lẽ Trần Khác đến chết còn không biết chính mình mất mạng chỉ vì một bức tranh…”
(P4)
“Chưa chắc.”
Tiêu Khản nhìn về phía tủ trưng bày trống rỗng, không cho là đúng.
Trần Khác trốn trong bảo tàng để lấy bích họa, anh ta chết đi chứng tỏ anh ta đã thất bại.
Trong khi một người khác đi vào sảnh triển lãm qua đường hầm và đánh cắp bức tranh thành công.

Cho nên hai năm rõ mười, kẻ đã đánh cắp bức tranh có dính líu tới vụ giết người.

Như vậy có vấn đề nảy sinh.
Chỉ có một ít người biết trước bức bích họa sẽ được trưng bày tại Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ.

Mặc dù Trần Khác một lòng muốn ngăn cản tour triển lãm, nhưng bề ngoài gã vẫn là con trai của Trần Hải, là khách mời của buổi họp báo.
Cho dù đôi bên khó lòng nhường nhau, hà cớ gì phải giết nhau?
Hoặc là…
Anh ta biết điều khiến mình phải chết.
Hoặc, anh ta gặp phải một người khiến mình phải chết.
“Đi thôi.” Cô nói, “Đã vào được địa đạo ắt sẽ có phương hướng tìm người.”
“Đi đâu tìm?” Lâm Tầm Bạch hỏi.
“Đi tới Chợ Quỷ.”
------

Dưới gốc cây du cổ thụ bên bờ sông Đảng.
Ca Trương phẩy tàn thuốc, lông mày nhíu lại hệt đám mụn xù xì trên cành cây.

Lâm Tầm Bạch đưa cho ông ta một điếu thuốc mới vậy mà ông ta lại trở tay đẩy ra.
“Đừng đừng...!Chuyện không giúp được thì đừng mặc sức mà rút thuốc.”
“Chú Ca, việc này chú không giúp được, vậy ai có thể giúp chứ?” Lâm Tầm Bạch tiếp tục lấy lòng với vẻ mặt ngại ngùng.
Tiêu Khản ngồi dựa vào một bên, đùa nghịch bật lửa trong tay.
Ngọn lửa bập bùng rồi tắt.
Cặp mắt cô lúc sáng lúc tối.
Ca Trương ghé mắt liếc sang, ôi, cô ấy vững như Thái Sơn.
(P5)
“Cô gái này cũng là, táo gan lắm mới có vụ ra ngoài mấy ngày đã muốn vào lại?” Ông ta hạ giọng quở trách, “Tìm tôi nhờ giới thiệu người trộm mộ.

Phí sức cho cô nghĩ tới rồi, làm sao tôi quen biết chuột đất chứ!”
“Đồ Chợ Quỷ từ trước đến nay không sạch gì...” Lâm Tầm Bạch nói súc tích, “Luôn luôn có chuột đất đến tiêu thụ tang vật cơ mà?”
Về vấn đề này, Ca Trương không thể phủ nhận.
Nhưng ông ta là một người đứng đắn, từ trước tới nay bán hàng giả chứ không bán hàng ăn cắp!
“Dù sao tôi không có con đường ngang tàng hư vậy.” Ông ta kiên định từ chối một lần nữa.
Cánh tay Tiêu Khản cong lên, khoác lên vai Ca Trương mà không cần biết tới lớn nhỏ.
“Chú Ca, Trương Dương bắt cháu là bắt nhầm người chắc luôn.

Một khi sự thật vụ án được phơi bày, cháu có thể kiện bọn họ bất cứ lúc nào vì tội giam giữ và hằm hè cháu, gây tổn hại tinh thần rất lớn cho cháu, khiến cháu mất ngủ, mơ nhiều, thậm chí tim còn đập nhanh…”
“...!Ý cô nói là gì?”
“Đúng theo nghĩa đen.”
Tiêu Khản nhếch khóe miệng, cười bình tĩnh tột cùng.
Giọng điệu của Ca Trương chợt dịu đi đôi phần: “Không phải là tôi không giúp cô mà là có một số việc có thể làm trong vùng xám chứ không thể vào vùng đen.

Chúng tôi kiếm cơm ở Chợ Quỷ là đánh bóng sát biên, nhưng một khi bóng bay qua đầu, lao tới chỗ tối, vậy thì phiền phức rồi.”
“Chú yên tâm, cháu tìm bọn họ để hỏi mấy câu mà thôi.”
“Không phải muốn gia nhập?” Ca Trương nhiều lần xác nhận.
Tiêu Khản chê trách tặc lưỡi: “Làm nghề đó bẩn quá, còn lâu cháu mới làm.”
Ca Trương thở phào nhẹ nhõm, hút điếu thuốc trong tay Lâm Tầm Bạch đưa tới: “Thành thật mà nói, bây giờ tôi thật sự không biết chuột đất, chẳng qua...”
Hồi trước ông ta có quen.
Đó là khi ông ta tầm tuổi Lâm Tầm Bạch.

Vào một ngày cuối thu năm nọ, Chợ Quỷ có một thằng oắt con 14-5 tuổi, mặc một chiếc áo khoác cũ đã sờn tới độ bung chỉ, dấm dúi đến bán đồ.

Nó nói mình quật được ở dưới đất.
Ca Trương nhìn thoáng qua, là một cái bát sứ trắng đã nứt từ cuối thời nhà Thanh, chẳng đáng mấy đồng, bán không bán được.

Thằng nhóc đã không được ăn miếng cơm nóng nào trong 2 ngày qua, cứ thế dựa vào ba cái bánh bao vàng không nhân cất trong ngực để cầm chừng qua ngày.
Thấy nó đáng thương, Ca Trương mua cho nó một bát mì nóng.
(P6)
Trong khi ăn mì, cu cậu nói với Ca Trương rằng mình đến từ Cam Nam, họ Ngô, tên chỉ có một từ Đỉnh, là con út trong nhà, có 3 chị gái.

Mùa đông năm ngoái, cha nó đột ngột qua đời lúc đang làm công bên ngoài, quản lý không chịu bồi thường tiền, bằng lòng ngồi xổm trong phòng giam.

Sức khỏe mẹ nó thì không tốt, mãi nằm liệt giường.

Trong ba chị gái thì hai người đã đi lấy chồng chỉ còn lại một người, hai chị em thương lượng xong bèn quyết định chị gái ở nhà chăm sóc mẹ, cu cậu đi theo người trong thôn lên núi làm chi oa.
Chi oa là tên gọi phổ biến của những kẻ trộm mộ tại vùng Thiểm Cam.
Bởi vì cu cậu còn trẻ và tướng tá nhỏ, lần nào người ta cũng đều để nó xung phong nhưng đến cuối lại chia cho nó toàn đồ bỏ đi.

Nó nghe mọi người nói Đôn Hoàng có một hang Mạc Cao, thường có người nước ngoài đến tham quan.


Người nước ngoài có tiền, ưa mua đồ cũ, thế là nó lén đi tàu tới Chợ Quỷ để bán hàng.
“Sau đó chú mua cái bát nứt của y?” Tiêu Khản suy đoán.
“Ừ.” Ca Trương gật đầu, “Đùi nó gầy đét bằng cỡ cánh tay tôi.

Tôi đã mua cái bát đó và để cho nó về nhà sớm tránh qua mùa Đông.

Nào ngờ một tháng sau, nó lại đến nữa.”
“Tại sao?”
“Nó bảo về đến nhà mới phát hiện mẹ mình đã chết trên giường, người ngợm hôi thối, còn chị gái thì không thấy bóng dáng đâu.

Nó không có nơi nào để đi, dứt khoát đến Đôn Hoàng để kiếm sống.” Một điếu thuốc được hút xong nhanh chóng, Ca Trương dập tàn thuốc, im lặng một lúc lâu.
Lâm Tầm Bạch nghe ra chút manh mối.
Lúc trước khi giao Lão Lục và Lý Mai cho cảnh sát Vũ Uy, Chu Chí Lương nói tổ chức trộm mộ mà Lão Lục gia nhập hoạt động quanh năm ở Đôn Hoàng và La Bố Bạc, người sếp sòng kia tự xưng là “Ngài Đỉnh”.
Có lẽ là Ngô Đỉnh trong miệng Ca Trương.
“Sau đó nó hoàn toàn làm nghề này nên tôi cũng không tới lui với nó nữa.

Chợ Quỷ đó, chơi đùa nhốn nháo, thật giả giả thật mà thôi; nếu làm ba cái chuyện đào mộ trộm mộ thật, âu tôi nhìn không lọt mắt nữa.” Ca Trương cho hay, “Bây giờ, nó là người có tiếng tăm lớn nhất trong đám chuột đất vùng này, là người khó gặp nhất.”
(P7)
“Cảnh sát chưa từng bắt y?” Lâm Tầm Bạch hỏi.
“Đầu tiên là không bắt được, tiếp theo là có bắt lấy thì cũng có người khác đứng ra chịu tội.

Tóm lại ai nấy đều biết đó là nó, còn nó thì ung dung ngoài vòng pháp luật.” Ca Trương bĩu môi, “Trơn trượt hệt như năm đó nó khoan lỗ trộm đồ đấy!”
Tiêu Khản thuận thế nịnh bợ: “Chú Ca, chú có ân với y như vậy thì dù không có qua lại, y vẫn sẽ nể mặt khi chú dẫn chúng cháu tới.”
“Cái này à…”
Trương muốn nói lại thôi.
Lâm Tầm Bạch cho rằng ông ta sĩ diện, toan tiếp lời Tiêu Khản, nịnh bợ thêm một hồi.
Không ngờ, Ca Trương không nhịn nổi nữa.
“Được rồi, nói thật cho mấy cô cậu biết này.

Tôi có ân với nó, cơ mà năm đó bà vợ nhà tôi phải nhập viện vì khó sinh đứa con gái thứ hai, tôi đã vay nó 3 ngàn, tới giờ vẫn chưa trả…”
“...”
“Hầy, đừng nóng vội đừng nóng vội.

Dù không còn ân nghĩa trong quá khứ nhưng tôi biết cách để gặp nó.”
Tiêu Khản tạm thời khép miệng muốn chửi mát: “Có cách gì ạ?”
“Muốn gặp Ngài Đỉnh chỉ có hai đường, một là nhập bọn, hai là mua bán.” Ca Trương cười rủ rỉ, “Nhập bọn phải giao nộp giấy chứng nhận đầu tư, đồ chôn trong đất, món ngày xưa dùng, thứ người chết mang theo, mặc sức giao ra, cứ giao giống như thế là được.”
“Vậy còn việc mua bán thì sao?”
“Nói chuyện mua bán phải để người ta thu tiền trước, 100,000 vào sổ sách mới có thể gặp mặt.” Ca Trương nói xong, hỏi ngược lại cô, “Cô chọn cái nào?”
Tiêu Khản không lên tiếng, lạnh mặt lấy ra dao găm mang theo bên người.
Cạch một cái.
Đập vào giữa quầy hàng.
Ca Trương cúi đầu nhìn, dựng cả tóc gáy: “Cô...!Cô muốn giết vào sao?”
Lâm Tầm Bạch không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Xứng danh bà chủ Tiêu, thay vì nghe theo yêu cầu của người khác, không bằng tự mình đưa ra quy tắc...”
“Đưa ra cái đầu anh! Còn không phải do anh nộp lên tấm tranh lụa của tôi mất rồi à!” Rốt cuộc Tiêu Khản đã chửi bới, “Toàn thân tôi chỉ còn lại con dao này là đồ cũ.

Nó được lãnh đạo Anh Cát Sa dùng vào năm Gia Khánh, một con dao có tên tuổi nổi danh đàng hoàng!”
À.
Lâm Tầm Bạch tự giác khâu miệng lại.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------