Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 26: Tầng ba mươi sáu



“Tôi về đài trước, lát nữa trở lại.”

Chủ nhiệm kéo cô lại: “Qua lại cái gì, rách mặt là chuyện nhỏ sao? Có bao nhiêu khán giả sẽ nhận ra khuôn mặt này của cô?”

Càng nói cô càng đau lòng, càng cảm thấy kỳ lạ.

Xương mày lúc này đã sưng tấy, đôi mắt hạnh nhân dù thanh tú xinh đẹp đến đâu cũng không thể gắng gượng nói là đẹp được.

Chỉ sợ phải đợi sau khi cắt chỉ mới có thể lên hình.

Giọng Hàn Trân thương lượng: “Nằm viện phải thu dọn đồ đạc, ở đây không có gì cả.”

Chủ nhiệm thỏa hiệp, lại chở cô về đài.

Còn chưa vào văn phòng, ở hành lang có năm ba người đang xô xát thành một nhóm, những khuôn mặt ấy cô đều quen thuộc, chính là mấy người tổ chương trình đó của cô, còn có cả Vương Ngọc.

“Mấy người ngại thường ngày mồm mép không đủ lanh lẹ, muốn luyện thân thủ đấy à!” Chủ nhiệm tức đến mức thở hổn hển: “Đây là đài truyền hình, không phải cái chợ rau, giữ cho mình chút thể diện đi.”

Đạo diễn truyền hình không phục chỉ Vương Ngọc: “Tôi đã kiểm tra máy giám sát rồi, đồ chính là do cô ta để, Hàn Trân chảy nhiều máu như vậy mà cô ta còn tỏ ra điềm nhiên như không.”

“Tôi điềm nhiên như không lúc nào? Mấy thứ đồ kỳ lạ chẳng phải là của nhóm mấy người sao? Tôi có lòng chuyển vào thôi, làm sao tôi biết được nó sẽ nổ.”

Vương Ngọc là người miền Bắc, cao 1m72, khung xương lớn hơn so với các cô gái bình thường, thể trạng lại khá khỏe mạnh, nhưng một chọi bốn thì cũng tốn sức.

Cảnh xô đẩy như đang bị nhào bột, quần áo đầu tóc lôi kéo đến lộn xộn.

Cô ta chỉnh lại vạt áo, ho nhẹ một tiếng để che đậy sự lúng túng và chột dạ: “Tôi thật sự không cố tình, tiền thuốc, tiền trì hoãn công việc của Hàn Trân, tôi sẽ chi.”

Máy giám sát ghi lại rất rõ ràng, Vương Ngọc lại uống say đặt chuyển phát nhanh, những đồ vốn không thuộc trong đài đều sẽ được khiêng về.

Toàn bộ sự việc vừa hoang đường vừa trùng hợp.

Niệm tình cô ta không có ý định xấu nên chủ nhiệm khuyên Hàn Trân chuyện lớn hóa nhỏ, trên mặt cô tràn đầy khí lạnh, buổi chiều cô vừa trở lại viện đã mời chuyên gia khoa da liễu tư vấn.

Dưỡng thương được vài ngày rồi mới cắt chỉ, vết sưng đã giảm bớt nhưng chưa lành hoàn toàn, nhưng có một vết đỏ mảnh nằm ngang ở đuôi lông mày.

Hàn Trân trở lại đài, chương trình “Linh Quang Lóe Sáng” đang được ghi hình phát sóng, nữ MC thay thế cô tên Dư Mạt Lỵ, có khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, tràn đầy nhiệt huyết và có giọng nói rất ngọt ngào.

Vừa được thăng chức từ phóng viên lên người dẫn chương trình, sự chuyên nghiệp của cô ấy không bằng Hàn Trân, thường vấp từ và thường xuyên pha trò, nhưng điều này được người xem yêu mến bởi nó rất hồn nhiên và chân thật.

Khuôn mặt mới đã chống đỡ được nhiệt độ của chương trình.

Nghề dẫn chương trình này thường xuyên được thay máu, tốc độ đào thải cực nhanh, Hàn Trân đi thẳng lên tầng cao nhất, đặt thư tự tiến cử lên bàn làm việc của giám đốc đài, tự tiến cử mình vào trung tâm tin tức.

Cô sắp xếp lại những bài báo đã viết lúc xuống nông thôn tìm cảm hứng khi còn làm phóng viên viết bản thảo, có hai bài từng đăng trên báo Giang Châu, thành tích rất nổi bật.

Vốn liếng phía sau Vương Ngọc là tiền tươi thóc thật, cô không nắm chắc phần thắng trong tay, điều này khiến lòng cô như có tảng đá đè chặt.

Rời khỏi đài Ngọc Lan, những hạt mưa bay phấp phơi trên bầu trời, triền miên như nụ hôn của các cặp tình nhân.

Hoàng Kiều cầm một chiếc ô đen, nhanh chóng tiến lại gần: “Cô Hàn.”

Hàn Trân giật mình, tay ôm lấy ngực: “Sao anh đi đứng không phát ra tiếng động vậy…”

Anh ta đưa tay chỉ về phía chiếc Audi A6 đang đỗ ở góc đường, nói: “Thủ trưởng, đang đợi cô.”

Mấy ngày nay Quý Đình Tông cùng Bí thư đi khảo sát tại thành phố Hỗ Nguyên, mệnh lệnh từ trên xuống, Văn phòng Tỉnh ủy không nhàn rỗi chút nào, anh dựa vào ghế sau, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Bầu không khí trong xe yên ắng, Hàn Trân sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên giữ im lặng, không ho he tiếng nào, khóe mắt cô đảo quanh một vòng trong khoang xe, rồi rơi xuống mấy đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh.

Đầu ngón tay cô như có như không vuốt qua, vài chỗ có vết bầm tím lan rộng, kích thước cỡ đồng xu nhỏ: “Anh đi châm cứu sao?”

Sườn mặt của Quý Đình Tông chìm trong ánh đèn neon ngoài cửa sổ: “Ừ, không hợp khí hậu.”

“Anh không ở Ngu Sơn, đi tới nơi khác ư?”

Giọng mũi của anh rất nặng: “Hỗ Nguyên.”

“Du lịch hay giải quyết công vụ vậy? Ở Hỗ Nguyên có một số thắng cảnh cấp 5A ở ngay nơi dựng trại của dân tộc thiểu số.”

“Khảo sát.”

Tầm mắt cô lướt qua sống mũi thẳng tắp của anh, cổ vươn ra nhìn khung cảnh đường phố dọc đường, càng lúc càng xa lạ: “Chúng ta đang đi đâu đây anh?”

Người đàn ông xoa lên ấn đường rồi liếc sang nhìn cô, cô có một đôi mắt hạnh ướt át, nhìn thế nào cũng như ẩn chưa tình ý nồng đậm, anh cảm thấy buồn cười: “Đi bán cái lưỡi của em.”

Hàn Trân ngạc nhiên liếm liếm môi, lùi về chỗ ngồi không dám nói một lời nào nữa.

Chiếc Audi đỗ lại ở bãi đậu xe ngoài trời, trước mắt là tòa nhà kiểu đôi cánh cao chót vót, Hoàng Kiều mở cửa sau xe ra, Hàn Trân theo đó xuống xe rồi đi thẳng lên tầng ba mươi sáu.

Bề ngoài, tòa nhà này không khác gì một khách sạn, trang trí bên trong cũng tương tự, hành lang điêu khắc nổi kiểu Mỹ, trải thảm đỏ dày, bàn chân của cô lướt qua phía trên, không phát ra tiếng động.

Tim cô đập nhanh như đánh trống, như thể dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ý đồ của Quý Đình Tông, tình cảm và dục vọng, thực sự quá rõ ràng.

Nhân viên phục vụ dùng thẻ mở khóa cửa kim loại, thái độ rất cung kính: “Ngài Quý dùng bữa thong thả”

Anh dừng lại trước cửa, cánh tay như có như không ôm vai cô: “Em vào trước đi.”

Hai chân Hàn Trân đã mềm nhũn, màu đỏ lan đến tận mang tai, sau khi bước vào cô lập tức ngẩn người mất mấy giây, đập vào mắt cô không phải là một chiếc giường lớn trắng như tuyết, mà là một phòng ăn trang nhã với ánh sáng lạnh lẽo, tỏa hương thơm se lạnh.

Trên chiếc bàn vuông đang bày tám món nguội và tám món nóng, mười sáu món ăn được sắp xếp tinh tế, khẩu phần khá ít.

Quý Đình Tông cởi áo khoác xuống vắt lên lưng ghế: “Đã ăn gì chưa.”

“Em chưa.”

“Vậy thì vừa khéo.” Anh kéo vạt áo sơ mi ra ngoài, toàn thân thoải mái hơn nhiều: “Ngồi xuống, nếm thử đi.”

Bên cạnh mỗi món ăn đều được dán tên món, nói mới nhớ, trong quốc yến, món ăn như rau cải luộc thôi cũng có thể được đặt tên là phù dung chớm nở.

Thế nhưng tên của các món ăn trên chiếc bàn này lại rất đơn giản và dễ hiểu.

Hàn Trân hạ đũa do dự, ý cười hiện lên trong mắt Quý Đình Tông: “Chê à?”

“Không chê.”

Đầu đũa của của cô từ đĩa rau chuyển sang xiên một viên gì đó trắng như tuyết, nhìn rất bình thường không có gì mới lạ.

Càn khôn ẩn chứa bên trong, chỉ có nếm qua mới hiểu được, đây là phần béo ngậy nhất của cá môi vàng đắt đỏ, cá viên được giã tay.

Nhà hàng này thậm chí còn không thấy đề tên, chỉ gọi là tầng ba mươi sáu.

Có thể nói là khiêm tốn vô cùng.