Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 49: Ngọt



Quý Đình Tông liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi hỏi: “Muốn ăn à?”

Dòng xe vẫn đang tắc nghẽn, ánh mắt Hàn Trân khẽ lay động. “Dù sao cũng đang tắc đường mà.”

Người đàn ông đưa ví tiền ra: “Vậy để tài xế đi mua.”

Cô nhanh tay giành lấy trước, sau đó đẩy cửa xe. “Để em đi mua, em biết chọn.”

Quý Đình Tông châm một điếu thuốc, đặt tay lên thành cửa sổ, khói thuốc toả ra giữa các ngón tay. Ánh mắt anh nhìn theo Hàn Trân, cô ngồi xổm xuống trước sạp hàng rong, tóc trên đỉnh đầu hơi rối, trông hệt như một chú mèo con, quanh cổ quấn một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt, góc khăn tung bay lướt qua cổ tay mảnh mai của cô.

Đứng giữa đám đông, sự hiện diện của cô tương đối bắt mắt, vóc dáng mảnh mai tràn đầy khí chất, làn da trắng nõn nà, tỷ lệ cơ thể cân đối.

Ngày còn đi học, cô được trường học xem trọng, do đó các môn như biểu diễn, hình thể hay thanh nhạc, trường không để cô tụt lại ở bất cứ hạng mục nào.

Năm 19 tuổi tham gia cuộc thi sắc đẹp khu vực Hoa Đông, Hàn Trân không dám nói với gia đình, lễ phục của cô khi đó rất mộc mạc, cô đã mua lại sản phẩm trong đề án tốt nghiệp của một sinh viên Học viện Thời trang, giá chưa tới một trăm tệ. Phần thắt eo của chiếc váy là do cô tự sửa, đường chỉ xấu xí ngoằn nghèo, nhưng điều này không cản trở việc cô tiến vào vòng chung kết và giành được nhiều phiếu bình chọn nhất. Cô còn được một giảng viên của Trung Hí nhắm trúng, người đó cảm thấy cô rất có tiềm năng và dễ bề đào tạo nên đã hỏi cô có ý định trở thành diễn viên hay không.

Mãi đến khi Hàn Trân xách theo hai túi nilong quay lại, người đàn ông mới dập điếu thuốc.

Cô hà hơi, một làn khói trắng bay ra từ trong miệng. “Em nếm thử rồi, anh đào ngọt lắm.”

“Vậy à.”

Hàn Trân chọn quả to nhất, dùng khăn giấy lau sạch rồi đút vào miệng anh, trong mắt cô tràn ngập ý cười và sự mong đợi. “Có ngọt không anh?”

Thật ra Quý Đình Tông không thấy ngọt cho lắm, anh quen hút thuốc lá loại mạnh và uống trà đặc nên vị giác chẳng ra làm sao.

“Ngọt.” Anh phối hợp theo cô, ánh mắt rũ xuống.

“Túi còn lại là gì vậy?”

“Hoa dương hoè.” Hàn Trân ngồi vào trong xe rồi nói tiếp: “Anh đã ăn cơm nấu với hoa dương hoè bao giờ chưa? Hồi nhỏ em không thích ăn cơm trắng nên mẹ đã học làm món này.”

“Miệng cũng kén ăn nhỉ.” Anh ôm lấy eo cô, hơi thở nóng hổi phả lên má cô như một làn sóng nhiệt. “Em biết làm không?”

Chóp mũi Hàn Trân bị hun đến độ toát đầy mồ hôi, cô khẽ lắc đầu rồi nói: “Nhưng các bước cũng đơn giản nên dễ học thôi.”

“Học xong thì làm cho tôi ăn.”

Cô hơi do dự, hỏi: “Không ngon anh cũng ăn à?”

Quý Đình Tông bật cười, giơ tay nhón lấy phần vỏ anh đào sót lại trên khoé môi cô rồi bóp nát. “Không ngon cũng ăn.”

Huyện Kim Thuỷ cách trung tâm thành phố ba giờ đi xe, Hàn Trân say xe mệt rã rời, gối đầu lên vai anh ngủ gà ngủ gật.

Mái tóc dài xoã tung trước ngực người đàn ông, phần đuôi tóc quấn quanh ngón tay anh, mùi hương của gỗ và hoa hồng tản ra trong không khí.



Tài xế đưa Quý Đình Tông đến toà nhà của Văn phòng Tỉnh ủy trước.

Nơi đây là trung tâm quyền lực tối cao của tỉnh Giang Châu, tổ hợp toà nhà sừng sững và uy nghiêm này nằm một mình trên đại lộ Nam Bắc hanh thông rộng rãi, lá cờ đỏ năm sao cắm trên mái ngói thủy tinh tung bay phất phơ trong gió.

Tại cổng phía Bắc và cổng phía Nam có cảnh sát vũ trang canh gác, một ngày chia làm mấy ca, túc trực suốt hai mươi tư giờ, ngoài ra mọi ngóc ngách đều có camera giám sát, muốn ra vào phải xuất trình giấy tờ tuỳ thân, ngay cả xe cộ qua lại cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Lúc Quý Đình Tông chuẩn bị xuống xe, Hàn Trân vẫn chưa tỉnh hẳn, phần tóc mái của cô xõa tung trên trán, cánh môi phớt hồng mềm mại, khoé miệng lấp lánh ánh nước, dáng vẻ vừa yêu kiều, vừa ngây thơ, vừa quyến rũ, khiến anh suýt nữa không nhấc nổi chân.

Anh áp chế cảm giác khô nóng trong người, kéo cô gái đang nằm gọn trong ngực mình dậy.

“Có về Đài truyền hình không?”

Hàn Trân đáp: “Không về.”

Cô đổ bệnh trong lúc ghi hình, đồng nghiệp đã xin nghỉ phép một ngày giúp cô.

Quý Đình Tông dặn tài xế đưa cô về đường Hương Đảo, sau đó anh đi vào văn phòng thay quần áo. Lúc trên xe, tư thế ngủ của Hàn Trân rất xấu, nước miếng chảy hết lên áo sơ mi của anh.

Mân Thanh lấy một suất cơm ba mặn một rau từ nhà ăn mang tới, Quý Đình Tông đang cài nút áo, anh đẩy đống tài liệu trên bàn sang một bên để cậu ta đặt đồ lên.

Anh là người phải xử lý nhiều văn kiện nhất văn phòng, tất cả các giấy tờ tài liệu đều được xếp ngay ngắn đâu ra đấy, hai cái bàn cũng không chứa xuể nên có một số phải để xuống dưới sàn.

“Còn có chuyện gì?” Bước vào toà nhà làm việc, gương mặt của Quý Đình Tông trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Mân Thanh đứng im ngoài cửa, nói: “Thư ký trưởng, trông anh không giống như đang ốm.”

Quý Đình Tông không giải thích, xua tay ra hiệu cho Mân Thanh rời đi. Đúng hai giờ anh phải tham gia cuộc họp, cơ quan cấp tỉnh họp hành liên miên, họp lớn họp nhỏ, họp mặt giao lưu, họp bộ ban ngành, họp thường kỳ Ủy ban Thường vụ, hai ngày hai đêm cũng không họp hết nổi.

Cuộc họp dự kiến sẽ kết thúc lúc bốn giờ, giữa chừng nghỉ giảo lao hai mươi phút, anh đứng ở góc hành lang chia thuốc lá cho vài vị đồng liêu.