Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 9: Áo mũ



Quý Đình Tông không nói phải, cũng không nói không phải.

Chức vụ của hai người không giống nhau, cảnh sát là lực lượng tuyến đầu, Cố Ngạn Bình xuất thân là cảnh sát phòng chống ma túy, trước đây từng nằm vùng trong một đường dây ma túy ở biên giới suốt mười năm, hai lần nhận được huân chương chiến công hạng nhì.

Từng suýt bỏ mạng ở tiền tuyến, có mắt nhìn hơn người, anh ta không quanh co lòng vòng, cũng không kiêng kỵ mà nói thẳng: “Đó đâu phải mèo hoang, mà là một con mèo nhà đã có chủ, trong các chuyện xấu của giới quan chức, tối kỵ nhất là chuyện hai nam tranh giành một nữ, cậu phạm phải sai lầm rồi sao?”

Quý Đình Tông liếc mắt: “Thẩm vấn tôi đấy à?”

Cố Ngạn Bình bật cười: “Cậu tưởng người ta có tâm địa bất chính, nhưng không ngờ cậu mới là người thấy sắc nổi lòng tham”

Vẻ mặt anh nghiêm túc trở lại: “Không có chuyện đó”.

Hàn Trân là người dẫn chương trình trên màn ảnh, do đó rất chú ý đến hình tượng của mình, thường ngày cô chăm chỉ tập thể dục, ăn uống điều độ và đi ngủ sớm, dáng vẻ trông còn trẻ hơn so với tuổi thật.

Nhìn cô cùng lắm cũng mới chỉ ngoài hai mươi, đáng lẽ anh phải kiềm chế, không nên chạm vào để tránh gây ra thị phi, thế nhưng trước đó anh không hề hay biết chuyện cô đã có gia đình.

Sự nghiệp chính trị của Quý Đình Tông thăng tiến thuận lợi hơn rất nhiều so với đồng liêu, người khác có ngồi tên lửa cũng không theo kịp.

Anh là một trong những cán bộ cấp sở trẻ nhất tỉnh, đã vào Uỷ ban Thường vụ, nhận đãi ngộ ngang với cấp bậc Thứ trưởng.

Cố Ngạn Bình là giám đốc công an tỉnh, đánh cược cả nửa cái mạng, ngoài bốn mươi mới có cấp bậc ngang anh.

Tên này đang muốn nhắc nhở anh, phải biết trân trọng sự nghiệp chính trị của mình.

Anh phải giết chết dục vọng, tiêu diệt lòng tham. Luyện thành một cái xác vô dục vô cầu.

Thế nhưng khi ở trong vườn, anh lại bị một bông hoa mận đỏ xinh đẹp bất ngờ xuất hiện quyến rũ, đến mức để lộ ra bản chất của đàn ông.

“Không mắc sai lầm thì tốt, bây giờ vào trong với tôi, ngắm nhìn Hồ Điệp nhiều hơn một chút, nếu còn tiếp tục ở vậy, sau này về hưu, Thư ký trưởng Quý vào thẳng trong miếu đi tu luôn cho rồi”

Cố Ngạn Bình không nói hai lời, kéo anh trở lại sảnh chính.

Rượu thực ra đã tỉnh tương đối, trước đó cũng có đồng liêu ra kiếm hai người, Quý Đình Tông cần phải quay trở lại bữa tiệc, không thể trốn tránh được nữa.

Âm thanh rộn rã của vở kịch trong sảnh chính truyền đến tai Hàn Trân, cô và Chu Tư Khải đang cãi vã đến mặt đỏ tía tai, không cảm thấy lạnh nữa.

“Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài, màn kịch này tôi không diễn nổi nữa. Tổng giám đốc Chu, nếu anh thật sự có năng lực thì lần tới kiếm đàn ông mà kết hôn”

Chu Tư Khải ngăn cô lại: “Hàn Trân, nói nhẹ cô không nghe, đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh với cô”

Cô căm ghét, đá vào chỗ hiểm của anh ta một cái, cô không dám đá mạnh, sợ sẽ làm anh ta ngã bị thương, mới vừa bị cảnh sát thẩm vấn, trong lòng cô vẫn có chút lo sợ, không dám gây chuyện nữa.

Các nhân vật có máu mặt trong tỉnh đang có mặt tại đây, cả quân đội và cảnh sát cũng được điều động tới để bảo vệ, nếu gây náo loạn thì đồng nghĩa với việc sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.

Sau khi thoát khỏi sự đeo bám của chồng cũ, cô tiến về phía cổng, trong lòng vô cùng bực bội, đầu óc thì lâng lâng choáng váng, lúc này cô thực sự chỉ muốn trở về.

Cảnh sát gác cổng chặn cô lại, yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân.

Giấy tờ ư? Cô sửng sốt.

“Lúc đến đây tôi nhớ mình đã đăng ký rồi.”

Viên cảnh sát nói, tờ đơn đăng ký tạm thời không kiểm tra đối chiếu được, cấp trên đã ra chỉ thị, yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân.

Cô nhìn về phía chiếc Land Rover đang đỗ bên đường, tài xế đóng cửa sổ xe, có vẻ đang ngủ gà ngủ gật bên trong.

Tuy đã ly hôn nhưng vẫn chưa chia tài sản, khi hai người đến đây đã thống nhất để giấy tờ tùy thân trong cặp công văn của Chu Tư Khải.

Cô hết cách, đành phải quay trở lại sảnh phụ, tình cờ gặp được nữ thư ký Tống Huệ của Chu Tư Khải.

“Phu nhân, sao cô không nhập tiệc cùng tổng giám đốc Chu?”

Hàn Trân rất sợ phải chạm mặt anh ta, như túm được cọng rơm cứu mạng, cô nói: “Thư ký Tống, đưa cặp công văn của ông chủ cô cho tôi”

Tống Huệ ù ù cạc cạc, đáp: “Cặp công văn không ở chỗ tôi.”

Cô cao giọng: “Vậy cô đi tìm đi”

Trong mắt nhân viên Công ty Vạn Khai, Hàn Trân là một người hiền lành và nhu mì, bình thường nói chuyện, giọng nói của cô dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

Lúc này do sốt ruột nên giọng nói vỡ ra.

Tống Huệ nhìn cô vài lần, lo lắng nói: “Phu nhân, hình như cô ốm rồi”

Cô không để tâm, giục thư ký Tống mau đi tìm, phía góc tường có một chiếc gương toàn thân bị vỡ chưa kịp dọn đi, gương mặt cô được phản chiếu trong đó.

Sắc hồng nhuốm màu trên gò má, trán và tai cô, nhưng đôi môi lại trắng bệch, vừa rồi bị thuốc làm dấy lên dục vọng, sau đó lại đạt cao trào, rồi phải chịu lạnh, tức giận, tất cả những điều này giày vò khiến cô phát sốt…

Hàn Trân lấy được giấy tờ tùy thân, ở cổng lúc này có khoảng bảy tám người đang đứng.

Ngoại trừ hai cán bộ của viện kiểm sát mặc vest đen, đeo cà vạt đỏ và quốc huy ở ngực trái, những người còn lại đều mặc đồng phục là áo khoác hành chính màu đen, tay xách cặp công văn.

Một đám người áo mũ chỉnh tề tụ lại ở đó, tạo ra bầu không khí trang nghiêm và áp bức không nói nên lời.

Lòng bàn tay Hàn Trân đổ mồ hôi, bước chân không khỏi chậm lại, cô muốn để bọn họ đi qua trước.

Quý Đình Tông quả thực rất nổi bật, hầu hết các lãnh đạo đều không chú trọng việc kiểm soát hình thể, hoặc do đã có tuổi nên đầu hói và phát tướng.

Anh có vóc dáng cao lớn, phong thái đĩnh đạc rắn rỏi, mái tóc đen dày rậm chắc khỏe, đường nét trên gương mặt đậm chất nam tính, lúc này trên môi anh đang nở nụ cười, bắt tay, hàn huyên và tạm biệt những người khác.

Mân Thanh ghé sát nói vài lời với anh, vẻ mặt của người đàn ông không có nhiều thay đổi, ánh mắt thoáng liếc sang, như có như không, Hàn Trân cũng không thể xác định.

Viên cảnh sát gác cổng đi thẳng về phía cô: “Cô gái, yêu cầu cô xuất trình giấy tờ tùy thân”

Cô đưa giấy tờ ra, viên cảnh sát kiểm tra đối chiếu, sau đó anh ta không có ý trả lại mà nói cô đợi một lát.

“Đợi cái gì? Tôi đang rất vội”

“Mong cô phối hợp với chúng tôi”. Thái độ của anh ta rất cứng rắn.

Hàn Trân nảy sinh nghi ngờ, nhìn theo bóng lưng của viên cảnh sát kia, cô tự hỏi, liệu có phải vị lãnh đạo họ Quý kia vẫn còn hoài nghi cô có ý đồ xấu hay không.

Thẩm vấn cũng thẩm vấn rồi, không đến mức lạm quyền làm khó người dân đó chứ, khi cô vừa xóa tan suy nghĩ này thì tận mắt trông thấy, giấy tờ tùy thân của cô đang nằm trong tay Quý Đình Tông…