Phương Tịch Lam cảm thấy choáng váng, cô lảo đảo suýt ngã, trước mắt cô hoa cả lên, vì đứng không vững nên cô đụng trúng kệ sách bên cạnh khiến cho vài quyển sách rơi xuống, vài bức ảnh rớt ra từ trong một quyển sách. Khi nhìn thấy những bức ảnh này, Phương Tịch Lam cảm thấy máu trong người như bị rút đi hết.
Cái cô thấy chính là ảnh chụp kích tình của chồng mình và bạn thân mình. Những trên tấm ảnh ở đều có ghi thời gian chụp, Phương Tịch Lam nhìn vào đó và biết được hóa ra bọn họ đã lén lút quan hệ sau lưng cô được ba năm rồi.
Ba năm… ba năm… vừa đúng với khoảng thời gian cô giới thiệu Lãnh Hy Tuyết là bạn mình với Nicolas Á Phong.
Hóa ra cô đã sớm bị phản bội như vậy?
Nghĩ lại thì việc này dường như đã có dấu hiệu từ trước. Bởi từ sau lễ kỷ niệm kết hôn ấy, Nicolas Á Phong bắt đầu lạnh nhạt với cô.
Những năm qua cô chịu đựng như vậy… rốt cuộc đổi lại được gì?
Phương Tịch Lam cô đã làm gì sai mà lại bị đối xử như vậy? Cô đối tốt với Lãnh Hy Tuyết thật lòng, mong muốn bạn mình có cuộc sống tốt hơn. Cô yêu Nicolas Á Phong bằng cả trái tim lẫn thể xác, cô hy sinh cả thanh xuân và ước mơ, suốt ngày vùi đầu nơi xó bếp, nằm trên giường chỉ để phục vụ cho hắn. Vậy mà cuối cùng cô nhận lại được gì đây?
Một trái tim bị vỡ nát, một tình bạn rạn nứt, một người chồng ngoại tình gây tổn thương cho cô.
Gia tộc bị chém đầu, cô tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng hiện tại có sống cũng chẳng khác gì đã chết. Tứ cố vô thân, không nơi nương tựa.
Đau, đau đến mức không thở được.
“Vậy mà anh hứa sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em…”
“Á Phong, cả đời của anh chỉ có mấy năm thôi sao?”
Trước ngày kỷ niệm lễ kết hôn lần thứ tư kia, bọn họ vẫn rất hạnh phúc. Phải chăng cô đã sai khi giới thiệu Lãnh Hy Tuyết cho hắn?
“Cha, mẹ, anh chị… con có lỗi với mọi người.”
“Là con yêu sai người rồi!”
Phương Tịch Lam cố nén nước mắt vào trong, đặt tài liệu ngay ngắn lại chỗ cũ. Cô đứng dậy, xoa xoa bụng mình.
“Mẹ xin lỗi bảo bảo, con xem như không có người cha này nhé, chúng ta đi thôi con.”
Lúc này đây chỉ có đứa trẻ là niềm an ủi duy nhất của cô.
Đi thôi, vĩnh viễn rời xa nơi này.
Cả đời này, Phương Tịch Lam không bao giờ muốn gặp lại Nicolas Á Phong nữa.
Nhưng lúc cô chuẩn bị rời đi thì tầm mắt lại rơi trúng ngăn tủ đang mở. Thứ cô nhìn thấy chính là mấy lọ thuốc ngừa thai, tổng cộng có ba lọ, mỗi lọ hơn ba mươi viên, cứ mỗi lần uống là dùng một viên, chỉ cần đụng vào nước là nó sẽ tan ra, có thể hòa với nước để uống, không màu không mùi không vị.
Tại sao trong nhà lại có nhiều thuốc tránh thai như vậy?
Cô vẫn nhớ mỗi khi quan hệ với mình, Nicolas Á Phong đều dùng bao, cô chưa bao giờ phải uống loại thuốc này.
Mà ba lọ này đã có hai lọ rỗng, lọ cuối cùng chỉ còn lại hai viên thuốc duy nhất…
Trong đầu Phương Tịch Lam dường như lóe ra điều gì đó.
“Ọe.”
Trong phút chốc một cơn buồn nôn dâng lên, cô chạy vội vào toilet nôn mửa. Phương Tịch Lam biết đây có lẽ không phải là cơn buồn nôn do có thai, mà đây chính là sự buồn nôn vì cô đã ăn nằm với một người chồng dơ bẩn, buồn nôn vì bản thân đã ngu ngốc tin tưởng và chơi chung với một người bạn luôn có ý đồ với chồng mình. Cô sờ bụng mình, vô cùng đau lòng cho số phận của bé con chưa chào đời, vì bé có một người cha không muốn bé nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Hóa ra từ trước đến nay sau khi quan hệ hắn đều cho cô uống thuốc tránh thai - một loại thuốc vô cùng có hại cho cơ thể của phụ nữ. Bởi dù cho hắn có mang bao thì vẫn không tin tưởng, vì để chắc chắn nên hắn đã lén cho cô uống loại thuốc này. Hắn vốn dĩ không hề mong muốn cô mang thai con của hắn. Nhiều thuốc như vậy… cô đã bị cho uống không biết mấy năm rồi.
Tại sao? Dù hắn có chán ghét cô đến mức nào thì cũng không nên tước đoạt quyền làm mẹ của cô? Chẳng lẽ Nicolas Á Phong hận cô đến thế sao?
Thiên chức làm mẹ cao quý thiêng liêng như vậy… cũng may là bé con mạnh mẽ, có thể giúp cô đạt được mong ước làm mẹ bấy lâu nay.
Nhưng lại có người dám nghĩ đến chuyện cướp đi mạng sống của bé con, mà người này lại không phải ai xa lạ mà chính là cha ruột của đứa bé.
Một nỗi hận bỗng trào dâng trong người cô.
Phương Tịch Lam đã từng dành cho Nicolas Á Phong một vị trí quan trọng trong trái tim mình. Nhưng bây giờ đây thứ tình yêu thuần khiết, chân thành mà cô dành cho hắn đã không còn nữa. Cô hận vì hắn hủy diệt gia tộc cô, hận hắn phản bội mà đi ngoại tình với bạn thân cô, hận người bạn thân mà cô tin tưởng lại đi phản bội cô, cũng hận Nicolas Á Phong vì hắn là một người chồng mà lại không muốn vợ mình mang thai. Chỉ vì không muốn có con với cô mà hắn cho cô uống thuốc ngừa thai, còn uống với số lượng nhiều như vậy, nếu bé con không đến với cô thì có lẽ Phương Tịch Lam đã vĩnh viễn mất đi thiên chức làm mẹ.
Nhưng dù có uất ức, oán hận đến mức nào thì cô có thể làm được gì hắn đây?
Hắn là thượng tướng quyền uy bậc nhất Đế Quốc, còn cô chỉ là con của một gia tộc phản quốc, hiện tại người trên khắp Đế Quốc hận không thể giết chết cô, một mình cô sao có thể làm gì Nicolas Á Phong và Lãnh Hy Tuyết đây?
Hiện tại cô tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, sức mạnh không, quyền lực cũng không. Đúng là mất đi sự bao bọc của Nicolas Á Phong và gia đình thì cô cũng chẳng còn gì cả.
Dù không muốn thừa nhận nhưng thật không may, đó lại là sự thật.
Vì vậy cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, ôm mối hận và sự đau khổ này rời đi.
Vĩnh viễn rời đi, không bao giờ gặp lại người đàn ông đã gây ra cho cô muôn vàn khổ đau nữa.
Cô quay đầu nhìn xung quanh một lần cuối.
Nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, đầy hơi ấm của một gia đình. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng nó có dáng vẻ này.
Từ ngày mai sẽ không phải nữa.
Trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi đồ vật của hắn. Những món đồ liên quan đến Phương Tịch Lam cô đều đã đem cho hoặc vứt bỏ.