Mất Đi Ánh Sáng

Chương 13: An Nhiên



Vì trời sáng cũng như trời tối tất cả đối với An Nhiên thì luôn là một màu đen nên khi cô đã thích nghi được thì dù cho có không nhìn thấy gì thì cũng đã không còn là một chướng ngại nữa

Tay cô cầm một cái bình nước nhỏ đi hết sức nhỏ nhẹ và cẩn thận, Dường như trong đầu của cô đang định hình sẵn một cái bản đồ của căn nhà trong đầu và cũng để không đánh thức mọi người xung quanh nên cô hết sức khoé léo, nhưng từng hành động của cô đã thu gọn vào trong ánh mắt sắc bén của Hoắc Dạ Liên, anh đang cau mày nhìn từng bước từng bước một của An Nhiên từ từ đi xuống nhà bếp

Gần như mọi hành động của cô rất thuận lợi và không có chuyện sơ ý nào sảy ra ,Hoắc Dạ Liên thấy mọi chuyện ko có gì anh định soay người rời đi thì chợt một bóng người đang phía sau của An Nhiên Cầm một miếng vỡ hồi sáng đặt dưới chân của An Nhiên một cách nhỏ nhẹ đến nỗi không có một tiếng động rồi đứng sang một bên nhìn vở kịch chuẩn bị "khai máy"

Lúc này Hoắc Dạ Liên căng thẳng hết tên cô, cùng lúc đó anh bất chợt bật cầu dao chính của căn nhà khiến cho Căn nhà lúc nãy tối om giờ thì sáng ngang ban ngày

"An Nhiên.... Cẩn Thận "

Mặc dù Hoắc Dạ Liên đã gọi cô nhưng sự việc định sẵn đã xảy ,vô thức An Nhien dẫm vào mảnh vỡ cùng lúc thì quay lại hướng người gọi mình, cô rùng mình ngay sau đó khi cơn đau từ chân chạy lên đến người chiếc bình nước như tay cũng rơi "bịch... "những mảnh vỡ vang tung tóe tiếng của cô khẽ vang

"ưm.... "

dù đau nhưng cũng chỉ kêu một tiếng rất nhỏ rồi cô vẫn đứng im như tượng nhìn về hướng của Hoắc Dạ Liên, còn bóng đen khi nãy giờ cũng đã lộ ra khuôn mặt của Nhị Linh .Vì đèn sáng dọi hẳn vào mắt nên cô ta đang nhăn nhó mặt và hoảng sợ khi nghe thấy tiếng của Hoắc Dạ Liên, Nhị Linh định chuồn đi thì bị giọng nói lạnh lẽo chứa đầy sát khí của anh hằn giọng vang lên

"Đứng lại ngay "

Nhị Linh run rẩy, chột dạ đứng yên bất động một chỗ ,cô ra vừa run vừa nói lắp

"Thiếu... Thiếu gia, cậu...cậu có việc gì ạ "



Cô ta càng run rẩy hơn khi Hoắc dạ Liên tiến xuống gần mình, cô ta bị anh bóp chặt căm hàm đưa mặt nhìn mặt

"ai cho cô làm việc đó..... nói "

Hoắc Dạ Liên nghiến răng, cơm tức giận của anh lên đến tột cùng, anh hét to giọng khiến cho mọi người trong nhà lụm cụm từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, kể cả Hình Quyên, cô ta cũng dường như đoán được chuyện gì khi nhìn cảnh xung quanh Từ Hoắc Dạ Liên đang tức giận đến Nhị Linh như bị bóp nát và cả An Nhiên đang sững người một chỗ chân còn bị thương một mảnh to

mọi người hoảng sợ không dám nói một lời đứng một góc, Hình Quyên giọng hoảng sợ yếu đuối

"Liên... có việc gì vậy "

Hoắc Dạ Liên không trả lời cô ta, anh vẫn đang nhìn chằm chằm Nhị Linh, anh nói tiếp

"nói mau "

Nhị Linh bị anh làm cho bị sợ hãi còn bị anh túm lấy miệng thì cô ta không nói được gì, cố gắng giật ra khỏi tay anh, Dạ Hoắc Liên anh thả cô ta dập vào đám mảnh vỡ của cái bình, Nhị Linh giờ không còn vững chí run người bò người lại chỗ Hoắc Dạ Liên

"Thiếu.... gia, Thiếu gia không phải tôi, không phải tôi ...là do, do An Nhiên, cô ta không..... "

chưa kịp nói xong anh đã đá cô ta ra khỏi người anh khụy một Gối xuống mặt đầy sát khí hỏi Nhị Linh một lần nữa

"tôi cho cô nói lại, lần này không đúng sự thật thì chờ mà vào tầng hầm đi "