Mất Đi Ánh Sáng

Chương 65: Anh là đồ khốn



Những lời của An Nhi như đang cầu xin anh , nhưng lại có vẻ mặt mệt mỏi chán nản , An Nhi hoàn toàn không làm được gì người đàn ông này , còn cả Cảnh Hiên vì cô mà chịu không ít vết thương trêи người , cô vừa hận người đàn ông trước mặt này vừa hận bản thân mình luôn sợ hãi trước anh .

Hoắc Dạ Liên thì cả người tức giận đến run người , tay anh càng siết chặt cằm cô lại hơn , An Nhi đau đến mức không cựa quậy gì được nữa , Hoắc Dạ Liên anh cười lạnh nhạt nhìn An Nhi yếu đuối sợ hãi trong tay .

" Cô đừng mơ thoát khỏi tôi , đừng quên cô còn nhiệm vụ cần phải làm "

Hoắc Dạ Liên nhìn khuôn mặt đang hoảng sợ của cô trực tiếp áp sát người cô vào chân tường , anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên trêи mà chộp lấy cánh môi mỏng mềm mịn của cô , An Nhi đang đau đớn vì bị anh giữ chặt thì đã không kịp phản kháng lại , đến miệng nhỏ của cô bị lưỡi anh xâm nhập vào bên trong thì mới kịp hồi thần lại .

"Ưm... ah..."

An Nhi cố gắng dùng tay đẩy anh ra nhưng với sức lực yếu ớt của cô chẳng thể nhích nổi người anh ra , cô càng chống cự thì Hoắc Dạ Liên càng mạnh bạo hơn , chiếc lưỡi của anh men vào khoang miệng của cô đảo từng ngóc ngách làm cho An Nhi khó chịu mà khẽ chau mày lại .

Càng lúc Hoắc Dạ Liên càng điên cuồng gặm nhấm đôi môi mềm mại của cô hơn , đến cả không khí của cô cũng bị anh nuốt trọn khiến cho cô như ngạt thở khó chịu đến nỗi không còn sức lực để chống cự nữa , cô cả người mền nhũn không còn sức trụ để đứng đành mặc bản thân bấu víu lấy anh .

Hoắc Dạ Liên anh lúc này mới buông bờ môi đỏ sưng đỏ của cô ra , ánh mắt nóng hổi của anh nhìn người phụ nữ trong lòng đang ra sức hít lấy không khí , hơi thở của cô dồn dập nóng bỏng làm cho cả người Hoắc Dạ Liên như ngứa ngáy , trong lòng anh bất chợt suy nghĩ cảnh tượng này của cô và Cảnh Hiên , cái vẻ quyến rũ mềm mại này của cô đã được Cảnh Hiên nhìn thấy thì trong lòng dấy lên vẻ không vui .



Hoắc Dạ Liên anh chỉ nghĩ đến cô và Cảnh Hiên còn làm những điều hơn thế nữa thì đã đủ làm anh mất kiểm soát , An Nhi mới bình tĩnh lại được thì liền bị Hoắc Dạ Liên giữ chặt lấy cổ tay kéo cô đến chiếc giường nhỏ , cả người cô hoàn toàn bị Hoắc Dạ Liên đặt dưới thân , An Nhi mặc kệ đây là ai mà ra sức đẩy anh ra nhưng đều bị anh ghì chặt lấy .

"Hoắc Dạ Liên , thả tôi ra , thả ra ..."

An Nhi vùng vẫy dưới thân anh càng làm cho anh giữ chặt lấy cô , một tay anh túm chặt lấy hai tay nhỏ của cô đặt lên trêи , tay còn lại thì nhanh chóng giật đứt cúc áo của An Nhi lộ rõ phần da thịt trắng hồng của cô . An Nhi vẫn không ngừng chống cự mà kêu lên .

"Hoắc Dạ Liên anh là đồ khốn... anh mau thả tôi ra "

An Nhi bị anh hết lần này đến lần khác xỉ nhục , hiện tại bay giờ anh còn làm chuyện này với cô càng khiến cho cô cảm thấy ghê tởm người đàn ông này hơn , cô căm ghét anh .

Hoắc Dạ Liên nghe rõ mồn một câu nói của cô , cô chửi anh ư , khuôn mặt lạnh lùng đi hẳn , ánh mắt sắc lạnh nhìn cô đăm chiêu , tay của anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà vẫn điên cuồng xé rách những mảnh vải trêи người cô xuống , giọng nói anh nhàn nhạt nhắn mạnh từng chữ .

"khốn nạn... ha tôi khốn nạn cho cô xem "