Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 60



Ngày hôm sau, sau khi cùng Draco đưa những học sinh mới vào phòng học thì, Harry và Draco lại đi về tháp phía bắc, không sai, tiết học đầu tiên trong năm nay của bọn họ là môn Tiên Tri.

Thành thật mà nói, Harry thực sự không muốn học môn này một chút nào, hàng năm Trelawney đều phải tiên đoán cái chết của cậu một lần mới chịu, chỉ ngoại trừ vào năm thứ năm, khi phải đối đầu với Umbridge. Nhưng trừ cậu ra, mấy người còn lại đều đang bày tỏ hứng thú, ngay cả Draco cũng cảm thấy một chút tiên đoán cũng không xấu.

"Có chút tiên đoán vô cùng hữu dụng, ví như lời tiên tri mà ông nội tôi từng chiếm được có ảnh hưởng rất quan trọng đến ông, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là người tiên tri này phải là một đại sư." Draco giải thích.

Nguyện vọng kia của anh hiển nhiên sẽ bị thất bại, Harry nói thầm trong lòng, không cam lòng cất bước đi lên lầu trên.

Nếu như đúng trong trí nhớ của cậu, phòng học môn Tiên tri nhìn như một cái lầu các, bày một đống bàn tròn nho nhỏ, đoán chừng là do lửa trong lò sưởi quá lớn, khiến không khí oi bức đến mức thở không nổi, cộng thêm cái mùi kỳ quái nồng nặc làn tràn toàn bộ phòng học kia, càng khiến người ta thêm choáng váng.

Harry chú ý ngay từ lúc Draco mới bước vào, mày vẫn luôn nhăn lại.

Sau khi tự giới thiệu mình bằng một đoạn diễn văn tràn ngập sắc thái quỷ dị, Trelawney bắt đầu dạy bọn họ tiên tri thông qua lá trà. Đồng thời cường điệu bọn họ phải tập trung tinh thần, rời xa thế tục.

"Giở trò bịp bợm." Draco lạnh lùng bình luận, chén trà trong tay hắn vòng tới vòng lui, rõ ràng hoàn toàn không chú tâm đi quan sát.

"Vì thế nên em mới không muốn học môn Tiên Tri." Harry nhún nhún vai, cả đời Trelawney chỉ tiên đoán đúng hai chuyện, mà cả hai chuyện đó cậu đều đã biết hết rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trelawney chạy tới bên cạnh bọn họ, hai người chỉ có thể dừng lại cuộc tán gẫu, như xem cuộc vui nhìn Trelawney che ngực kinh ngạc thốt lên, giống như bị cái gì kinh khủng lắm, dọa đến mức phải liên tục lùi về sau mấy bước.

Trong nháy mắt khi Trelawney mở miệng, Harry cũng đã nói thay bà ở trong lòng.... Chết chóc, dấu hiệu của chết chóc.

Như cảm thấy bất mãn vì Harry quá bình tĩnh, Trelawney còn cường điệu thêm hai lần nữa.

"Em nhất định phải cẩn thận đấy, thân ái," Trelawney thấy ánh mắt Harry nhìn mình như là đang nhìn một kẻ ngu xuẩn mất trí khôn, làm bà cảm thấy khó hiểu, "Em đang có một tai họa khổng lồ."

Không thể không nói, buổi biểu diễn này của bà vẫn có tác dụng nhất định, ít ra ngoại trừ Harry và Draco, phần lớn người còn lại đều tin, phòng học trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Lúc này Trelawney mới hơi hơi hài lòng, đi hết một vòng trong phòng, sau khi nhìn hết các lá trà mới tuyên bố tan học.

Sau khi Trelawney rời đi, Draco liền phát ra một tiếng cười gằn, "Lời nói vô căn cứ."

"Thế nhưng, chỉ là suy đoán của tớ mà thôi, Dumbledore không có lý gì mà lại đi mời một giáo sư Tiên Tri mà cái gì cũng không hiểu đi dạy môn này đi, dù sao môn này cũng không phải là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Pansy nói, cô đã ngồi an vị trên bàn bên cạnh bọn họ.

"Yên tâm đi, hôm qua tớ đã nghe chị Elena nói rằng, hàng năm Trelawney đều phải tiên đoán một học sinh mới chết mới chịu, nhưng mỗi người bọn họ đều sống rất tốt đến tận bây giờ." Trên mặt Daphne treo một cái mỉm cười trào phúng, vừa nãy Trelawney cũng tiên đoán mấy ngày gần đây cô sẽ gặp tai nạn.

Bản thân Harry càng sẽ không coi chuyện này có gì to tát, cho dù lúc đi ra phòng học, ánh mắt mọi người nhìn cậu hoặc ít hoặc nhiều đều có chút khác thường. Cậu phi thường bình tĩnh đón lấy tiết Bùa Chú cùng tiết Thảo Dược học, đồng thời sau khi dùng xong cơm trưa cũng tìm được Alvin, cả hai người đều quen thuộc Hogwarts đến mức không thể quen thuộc hơn, liền trực tiếp đi vào một mật đạo.

Hiển nhiên Alvin cũng đã nghe được chuyện xui xẻo của cậu trên lớp Tiên Tri – không thể không nói, ở trong Hogwarts, lời đồn mấy chuyện nhảm thực sự lưu truyền rất nhanh chóng, anh cười trêu ghẹo, "Nghe nói có người nào đó sắp chết vì gặp phải tai họa bất ngờ?"

"Thôi đi, anh cũng thật nhiều chuyện," Harry tỏ vẻ không biết nói gì, "Tôi tìm anh là có việc quan trọng."

Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Harry và Alvin cũng không tính là bạn bè thân mật gì, nhưng mỗi khi Harry hỏi anh, anh hầu như đều biết gì nói nấy – tuy rằng anh kiên quyết không nói trực tiếp lý do vì sao để cậu trở lại năm mười một tuổi. Đồng thời Harry luôn có loại cảm giác, Alvin có thể tin được.

Vì thế, lần này cậu cũng đi thẳng vào vấn đề, đưa những nghi vấn tích lũy đã lâu ở trong lòng ra, "Chuyện trí nhớ của tôi bị bóp méo cùng với chuyện trở về năm mười một tuổi có phải có liên quan đến Andrea không? Hoặc nên nói là, nguyên nhân của mấy chuyện này kỳ thật đều là cô ấy?" Harry chần chờ một giây, rồi mới hỏi tiếp, "Nếu trí nhớ của tôi là sai lầm, vậy trong trận chiến cuối cùng, có phải tôi đã không thắng.... Hay nên nói là, tôi căn bản đã chết?"

Alvin khi nghe đến vấn đề cuối cùng, lông mày liền nhảy lên một cái, sau đó, lắc đầu nói, "Không, cậu đã thắng, cũng chưa chết. Rốt cuộc cậu đã nhớ được bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là mảnh vỡ, hơn phân nửa là cảnh tượng của tôi với Draco," Harry không buông tha vẻ mặt biến hóa của Alvin, nhìn chằm chằm hỏi anh, "Điều làm tôi thấy kỳ quái nhất là, trí nhớ của tôi bị người ta bóp méo – lúc đầu tôi chỉ tưởng đó là tác dụng phụ do lần trở lại mười một tuổi, tại sao người kia lại làm như thế, tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu."

Còn có một câu Harry không hỏi.... Người xóa ký ức của cậu có phải là Andrea không.

Alvin trầm mặc rất lâu, trên gương mặt thuộc về trẻ con kia lại xuất hiện ánh mắt của một người từng trải qua năm tháng, anh như là đang nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Bởi vì nhớ tới mấy chuyện kia sẽ khiến cậu thấy không tốt."

"Nhưng đó là ký ức của tôi, thuộc về riêng tôi, có một không hai," Harry không tránh khỏi kích động, những việc này đã đọng lại trong lòng cậu quá lâu rồi, "Ngoại trừ chính tôi ra, thì không có một ai có thể phán quyết chuyện này! Mất đi những ký ức ấy, cuộc đời của tôi căn bản sẽ không hoàn chỉnh, thậm chí tôi còn không biết.... Mình đã từng yêu Draco đến như vậy...."

Giọng nói của Harry trở nên run rẩy, cậu nhỏ giọng nói "Xin lỗi" với Alvin, vì cảm xúc kích động của mình, cậu cảm giác được con mắt hơi chát.

Trước khi đi đến cửa tiệm của Ailen, ký ức của cậu liên quan đến Draco chỉ có linh tinh vài cái, mãi đến tận khi bị thuốc ảnh hưởng, cậu mới bắt đầu nhớ lại càng nhiều, tuy rằng vẫn chỉ là những hình ảnh vỡ nát, nhưng cũng đủ để cậu biết hai người đã từng yêu nhau đến mức nào, càng khiến cậu hồi tưởng lại tâm tình năm đó của bản thân.

Cậu đã từng yêu tha thiết anh chàng có mái tóc vàng bạc kia, yêu đến mức coi hắn là sinh mệnh của mình, sao cậu có thể tha thứ cho cái người suýt chút nữa đã xóa mất tính mạng của mình được chứ.

"Lúc trước tôi không thể nào lý giải được tình yêu của các người, tôi cảm thấy loài người vì ái tình mà thống khổ là một chuyện rất ngu xuẩn, tôi chỉ cảm thấy buồn cười khi thấy có người vì mất đi tình cảm chân thành mà gần như trở nên điên cuồng."

Harry hơi nghi hoặc nhìn về phía Alvin, không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện này.

Giọng của Alvin vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục nói....

"Tôi càng không thể hiểu được đồng loại của tôi, tại sao lại có thể dễ dàng trói chặt tính mạng của mình với người bên ngoài như vậy, dưới cái nhìn của tôi, những con người thấp kém mà yếu đuối kia chẳng là cái thá gì. Tôi có thể không để ý tuổi thọ, nhưng tôi chán ghét bị một người khác kiềm chế. Vì lẽ đó, tôi đã cãi nhau to tiếng với bọn họ, mà lần nghiêm trọng nhất là lần cãi cọ với Dark."

"Cậu có thể tưởng tượng khi tôi phát hiện mình yêu Sievert thì đã sợ hãi đến mức nào, lúc đó, em ấy mới học năm thứ tư, tôi chỉ vì cảm thấy thú vị nên mới giả trang thành học sinh trà trộn vào Hogwarts, lúc đó, làm sao lại nghĩ tới mình sẽ yêu một phù thủy ở chỗ này. Ban đầu tôi chỉ cảm thấy Sievert cũng lắm chỉ là một chấm đỏ trong dòng thời gian lâu dài của mình, nhưng rồi có một ngày, tôi lại phát hiện mình hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em ấy."

"Tôi làm sao có thể cho phép tất cả những chuyện đó xảy ra được, tôi cảm thấy mình là thần, làm gì có chuyện trên thế giới này sẽ xuất hiện một người có thể khiến tôi vì người đó mà cam nguyện từ bỏ tất cả. Vì thế, tôi đã lựa chọn rời đi, tôi đã tự phong ấn ký ức của bản thân, bóp méo ký ức của Sievert, sau đó, rời khỏi nơi này. Kỳ thực lúc đó, tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện có nên giết Sievert hay không."

Hiện giờ Alvin như đang chìm đắm trong trí nhớ của mình, anh nở một nụ cười tự giễu, ánh mắt đã không còn ở trên người Harry, mà chỉ tùy ý nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên vách tường.

(Editor: Sao tôi cứ thấy Alvin tra thế nào ý? Tự dưng lại thấy tội cho Xà Vương nhà mình.)

Harry đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ với chuyện của anh, ký ức của Alvin cũng từng bị phong ấn, vậy ai là người đã mở nó ra?

"Nhưng mười năm sau, khi tôi trở lại nước Anh, tôi lại gặp Sievert. Sau đó, lại yêu em ấy lần thứ hai."

"Phong ấn của tôi mất hiệu lực, phép thuật của tôi bại bởi tình yêu của tôi."

Ánh mắt Alvin lại trở về sắc bén như thường ngày, anh nhìn thật sâu Harry một chút, "Cậu thấy đấy, cậu cũng vậy thôi, cho dù đã không có ký ức, nhưng cậu vẫn đã yêu lại Draco."

"Vậy trí nhớ kiếp trước của tôi cũng sẽ khôi phục sao?" Harry hỏi, những ký ức ấy rất quan trọng đối với cậu, chúng là cuộc đời của cậu.

"Có thể," Alvin khẳng định, "Tuy rằng cậu khác với tôi, nhưng người bóp méo ký ức của cậu vẫn chưa hoàn thành bước phong ấn cuối cùng, vì lẽ đó, cậu vẫn sẽ nhớ lại tất cả."

Đồng thời không còn lâu nữa đâu. Alvin bổ sung thêm ở trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Bình luận hẳn không bị ít đi....

PS: Tuy rằng không có chương mới nhưng trả lời bình luận vẫn được, cầu xin các cô đừng khủng bố a ~