Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 66



Mặc dù lúc mới trở về năm mười một tuổi, Harry đã từng nghi hoặc tại sao đôi mắt của Draco lại biến thành màu bạc, nhưng sau một quãng thời gian, hiển nhiên nghi vấn này đã bị quăng ra sau gáy.

Cho nên vào một buổi sáng tháng mười nào đó, khi Harry mở mắt ra đối mặt với một đôi mắt màu bạc thì, cậu phi thường bôi nhọ phong độ của Slytherin, mất bình tĩnh, theo phản xạ có điều kiện lui ra phía sau, rồi sau đó.... Bị ngã xuống.

Harry vừa thầm nghĩ rõ ràng trước khi ngủ cậu còn đang nằm giữa giường, sao đến khi tỉnh dậy thì lại nằm đến bên giường, vừa giãy dụa bò lên, nằm ngoài trên mép giường, dại ra nhìn chằm chằm vào mắt của Draco.

Draco chẳng hiểu ra sao, nhìn cậu, "Vẻ mặt của em là sao, trên mặt tôi dính gì à?"

Harry tiện tay cầm đại một món đồ rồi biến nó thành tấm gương, đưa tới trước mặt Draco.

Trong nháy mắt, Draco đổi sắc mặt.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Draco vỗ tay cái độp, lập tức trên thảm phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một con Gia Tinh bọc khăn trải bàn, Harry chú ý tới, trên khăn trải bàn nó mặc có in huy hiệu nhà Malfoy.

Harry còn chưa kịp dò hỏi cái gì, Draco đã lấy lại bình tĩnh, ung dung ra lệnh, "Giúp ta mời giáo sư Snape qua đây, ngươi chỉ cần nói với ông ấy rằng hiện giờ ta đang rơi vào một tình huống cực kỳ phiền toái là được rồi."

Gia tinh cúi đầu thật thấp với Draco một cái, rất nhanh "Bùm" một tiếng rồi biến mất, đúng là một con Gia Tinh hành động sạch sẽ lưu loát không thừa lời hiếm thấy.

"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Harry hỏi.

Draco đã bắt đầu thay đồ ngủ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một vóc người rắn chắc hoàn mỹ cùng làn da trắng nõn của hắn, quả thực là đang câu dẫn người ta phạm tội mà.

Nhưng Harry hoàn toàn không có tâm tình đi thưởng thức, hiện giờ cậu đang cần gấp một lời giải thích.

"Việc này liên quan đến bí mật của gia tộc Malfoy, nhất định muốn nghe sao, nghe xong thì em đã là người nhà tôi rồi đấy." Draco vẫn còn có tâm tư trêu chọc cậu.

"Nói mau!"

"Được rồi, chuyện này có liên quan đến huyết thống của tôi, như em thừa kế huyết thống Raito yêu, gia tộc Malfoy cũng có huyết thống truyền thừa của mình," Draco hững hờ giải thích, cho một tay vào tay áo, "Như em đã thấy, huyết thống của tôi đang chuẩn bị thức tỉnh."

"Cho nên?" Sắc mặt của Harry vẫn khó coi như trước.

Draco xoay người lại, khom lưng xuống, hôn lên khóe môi Harry.

"Vì thế, có khả năng tôi phải ở lại trang viên Malfoy trong vòng một tuần. Mà trong lúc tôi không có ở đây, tôi hy vọng Chúa Cứu Thế nào đó biết cái gì gọi là an phận một chút."

"Tuyệt đối sẽ không," Harry lầu bầu, không yên tâm hỏi, "Thế còn anh, có nguy hiểm gì không?"

"Từng đời đều có một Malfoy được...." Draco lắc lắc đầu, lời còn chưa nói hết thì một tiếng gõ cửa đã truyền vào.

"Nhất định là Sievert...." Draco vừa nói vừa đi mở cửa.

Ngoài cửa đúng là giáo sư Độc Dược mang vẻ mặt tối sầm, trong tay còn mang theo một bình Độc Dược có màu sắc quỷ dị, không nói gì liền yêu cầu con đỡ đầu của mình uống hết bình thuốc đó.

Ông còn chưa kịp phun nọc với con đỡ đầu, con mắt quét qua liền phát hiện tiểu quỷ có đôi mắt màu xanh biếc nào đó đang ngồi yên ở một bên giường, sắc mặt của ông nhất thời càng kém thêm một tầng, nhìn qua như một giây sau liền chuẩn bị ném hai người vào vạc nấu độc dược.

Harry run rẩy ở trong lòng, cậu cảm thấy cho dù hiện tại Voldemort có chạy tới gõ cửa thì cũng không thể nào kích thích trái tim hơn giờ khắc này được.

Snape nghiến răng nghiến lợi nhìn con đỡ đầu một mặt không biết hối cải là gì của ông, "Tôi thật nên viết thư nói chuyện này cho cha cậu biết."

"Ông ấy đã biết rồi," Draco nhẹ nhàng quăng thêm một quả bom, không chỉ Snape, ngay cả Harry cũng toát ra vẻ mặt không tin nổi, nhưng bản thân hắn hình như không có chút cảm giác gì, như không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của cha đỡ đầu, ôn hòa thương lượng, "Con cảm thấy chúng ta cần phải đi, ở lại thêm một lúc nữa thì con có khả năng không ngăn được huyết thống của mình. Hơn nữa.... cũng sắp muộn tiết học đầu tiên rồi."

Snape suy nghĩ một chút, rồi trừng mắt nhìn chằm chằm Harry như thể ông đang nghĩ xem có nên giết người diệt khẩu hay không.

"Nếu có ai hỏi thì nói Draco xin nghỉ, không được nói gì thêm." Snape cứng rắn bỏ lại câu này.

Harry cũng không kịp nói gì liền trơ mắt nhìn Xà Vương mang Draco đi mất, chỉ chừa lại cho cậu một độ cong hoàn mỹ của cái áo choàng.

Chuyện này là sao a, Harry xoa xoa đầu, làm người yêu hiện tại cùng với bạn đời tương lai, sao ngay cả quyền bỏ phiếu cùng tham dự cậu đều không có.

Có điều oán giận chỉ là oán giận mà thôi, Harry biết rõ hiện tại cậu xác thực không thể giúp gì được, hơn nữa, có Snape ở bên, chắc Draco cũng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm gì, vì thế, cậu vẫn vội vã xuất hiện trên bàn dài dùng bữa sáng, khi mọi người trong Slytherin phát hiện chỉ có mình cậu thì dồn dập dò hỏi Draco đi đâu rồi.

"Tớ không biết," Harry không biết mình lặp lại câu này bao nhiêu lần, đầu cũng sắp nổ tung, "Cậu ấy xin nghỉ, nhưng tớ không biết lý do."

Cuối cùng, mãi đến khi bắt đầu tiết học đầu tiên – tiết học môn Biến Hình, cậu coi như mới được yên tĩnh một chút.

Trái lại bọn Pansy cũng không hỏi gì, Harry đoán rằng bọn họ có khả năng đã biết mơ hồ chút gì đó.

Harry rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy hơi thất lạc, tay cầm đũa phép chọt chọt vào cái đệm dùng để luyện tập, mới tách khỏi Draco có một lúc, mà cậu đã càng lúc càng nhớ hắn rồi.

Một ngày sau đó, Harry đều không có tinh thần gì, mãi đến khi học hai tiết Độc Dược cuối cùng trong ngày, tâm tình của cậu mới hơi hơi gợn sóng.... Snape đã trở lại.

Harry mất tập trung đặt vạc ra trước mặt, như có như không thái dược liệu, trong lòng không nhịn được tò mò, rốt cuộc Draco như thế nào rồi. Vừa mới hơi mất tập trung, cậu đã cắt vào tay, một giọt máu nhỏ ra, nhanh chóng nhiễm đỏ làn da bị cắt trúng.

"Chết tiệt." Harry thấp giọng mắng một tiếng, dĩ nhiên cảm thấy hơi luống cuống, nên biết rằng mấy công việc xử lý dược liệu trong tiết Độc Dược cậu đều ném cho Draco.

Nhưng cũng may nhờ hiệu quả từ đợt huấn luyện nhiều năm, trong đầu cậu liền hiện lên một câu thần chú chữa trị, không tới vài giây, vết thương nho nhỏ kia liền khép lại.

"Cậu.... không bị sao chứ?" Bên cạnh có người hỏi.

Harry thuận miệng đáp, "Không có chuyện gì." Nói xong mới phản ứng được, nhìn sang bên cạnh, thì ra người vừa nói chuyện là Ron, cậu không khỏi kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.

Ron vừa căng thẳng, tật xấu lỗ tai ửng hồng lại tới, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Tôi thấy cậu đã mất tập trung từ lâu rồi, cái kia, Malfoy đâu, sao cậu ta không bồi cậu?"

Harry bị từ ngữ của cậu ta mà quẫn một thoáng, loại khẩu khí dò hỏi phụ nữ có thai này là sao a. Có điều, dù sao cũng là anh em tốt nhiều năm, vẻ mặt của cậu vẫn rất ôn hòa, "Draco có việc xin nghỉ, tạm thời không có cách giúp tôi."

"Vậy cậu có cần giúp một tay không," Hermione ở bên cạnh cũng nói chen vào, theo cô quan sát, độc dược của Harry hình như luôn là do Draco làm, "Tuy rằng Độc Dược của tớ không bằng Malfoy, nhưng vẫn còn được. Ách, nếu cậu làm không được, giáo sư Snape rất có thể sẽ phạt cậu viết luận văn."

Ron hình như bị suy đoán của Hermione làm cho kinh sợ, cậu có chút đồng tình nhìn Harry, xem ra cậu đã tạm thời quên mất Harry là một Slytherin.

Harry lựa chọn quên đi chuyện năm đó mình đã thông qua O.W.L.S, nghe lời nói, "Vậy cũng thật cảm ơn."

Sau đó, hình ảnh trăm năm khó gặp: Gryffindor hợp tác với Slytherin chế ra một bình Độc Dược liền ra đời, Harry không biết Snape có chú ý tới không, có điều lúc cậu đưa Độc Dược cho ông, ánh mắt của Snape hình như dọa người hơn so với lúc bình thường.

Mà cậu cũng không biết, sau tiết Độc Dược đó, Ron đã kỳ quái thừa nhận lời Hermione đã nói, Harry có thể tính là người tốt bụng duy nhất trong cái ổ rắn kia.

"Dù sao, một nhà bọn họ đều là Gryffindor." Ron cường điệu nói.

Hermione chỉ hừ một tiếng, lười vạch trần chuyện người nào đó vẫn luôn muốn kết bạn với Harry sau cái lần được cứu trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí kia.

Nhưng mà chuyện này cũng không tệ a, ít nhất nói rõ Ron cũng không tính là một tên đầu gỗ hoàn toàn. Hermione thở dài, dừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục tìm tài liệu mình muốn trong đống sách kia.

Mà ở một bên khác, cũng đang ở trong thư viện, Harry gặp một "phiền phức" không lớn không nhỏ.

Đồng chí Chad Grey vô cùng đường hoàng chiếm đoạt vị trí thường ngày của Draco...bên cạnh Harry.

Chuyện Chad Grey coi trọng Harry Potter cũng không tính là một bí mật gì, nhưng không có ai lại coi đó là chuyện to tát, vì dù sao Draco cũng không phải là vật trang trí gì. Nhưng cứ thực sự quang minh chánh đại ngồi trước mặt cậu như thế này thì rất dễ thấy, thậm chí Harry còn nghe được vài tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng cậu lại không thể trực tiếp đuổi người đi, dù sao từ lúc ngồi xuống đến giờ, người ta vẫn luôn là một bé ngoan đảm nhiệm chức vụ làm tượng gỗ, ngay cả một câu cũng không nói. Đột nhiên Harry bắt đầu hối hận vì đã không túm Blaise cùng đến thư viện.

"Gần đây em luôn nghỉ ngơi không tốt." Đột nhiên Chad mở miệng nói.

Harry phản xạ có điều kiện nhìn về phía cậu ta, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cậu học sinh năm nhất này trắng xám, dưới mắt còn có bọng mắt cực lớn, nhìn qua, trạng thái phi thường không tốt.

Cậu vừa muốn hỏi ít câu như làm sao vậy, thì lại nghe thấy Chad nói tiếp, "Anh có từng nghe qua truyền thuyết về tử xà không?"

Tay Harry nắm chặt lấy trang sách, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ mê mang cùng mấy phần kinh ngạc, như thể cậu chưa từng nghe qua.

Chad há miệng, như đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại muốn nói rồi thôi, quay về phía Harry, bỏ lại một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi nhanh chóng rời đi.

Bóng lưng to cao kia càng đi xa càng có vẻ lảo đảo.

Harry thất thần nhìn theo hướng cậu ta rời đi rất lâu, ánh mắt lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ.

(Editor: Hôm nay bị ốm, vốn định không ra chap mới. Nhưng đến chiều đã khỏe ra nên làm rồi đăng luôn.)