Thân hình Draco vẫn thẳng tắp như trước, ngồi xuống chỗ mình đã từng ngồi, trên mặt rõ ràng điểm thêm tươi cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt vẫn có một vệt quầng thâm nhợt nhạt, nhưng mà cũng may không hiện ra rõ.
Mà Harry ngồi ở bên cạnh hắn, buổi tối rõ ràng chiếm được giấc ngủ sung túc, nhưng lại ngáp lên ngáp xuống.
Trong lúc nhất thời, những người ngồi bên cạnh họ đều nổi lên nụ cười mờ ám không rõ. Pansy còn cười duyên giơ ngón cái với Draco.
Harry suýt chút nữa bị nước bí đỏ làm sặc, suýt nữa đã phun vào ma thú con Sữa Bò đang hưởng thụ bữa sáng của cậu. Cậu ho khan vài tiếng, sau khi hít thở thông, cậu khá là bất đắc dĩ nhìn mấy người rõ ràng đang xem trò vui ở chung quanh, lầu bầu: "Nghĩ cái gì thế không biết, tối hôm qua tớ mơ cả đêm, nghỉ ngơi không tốt mà thôi...."
Draco nghe vậy, liếc mắt nhìn cậu, "Mơ thấy gì?"
Trong lòng Harry đột nhiên chìm xuống, chỉ hàm hồ trả lời, "Nhớ không rõ, chỉ nhớ là có mấy người ở trong một tòa kiến trúc lạ hoắc mà thôi."
Draco cũng không hỏi lại, tầm mắt lại chuyển đến cuốn sách cổ xưa đang cầm trong tay. Vị hoàng tử Slytherin này gần đây hình như phi thường bận rộn, không biết có phải là đang nghiên cứu cái gì hay không, hầu như đến chỗ nào cũng có thể thấy bên tay hắn là một chồng sách.
Nghe thấy câu hỏi của Draco, vẻ mặt Blaise trở nên suy tư, lại nhìn Harry hoàn toàn chú ý vào bữa sáng, nhất thời bên trong đôi mắt dâm tà tràn ngập ý cười, nhỏ giọng nói với Draco: "Từ trước đến nay tớ lại không hề biết, cậu cư nhiên là một người khắc chế như vậy."
Draco cũng không thèm nhìn Blaise dù chỉ một chút, "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng phát tình được hả."
"Quá bất công, tớ tuyệt đối là một người biết giữ mình trong sạch nhá," Blaise cười hì hì nói, "Nhưng mà chẳng lẽ cậu thật sự dự định cấm dục như thế mãi, cũng không sợ bị nghẹn hỏng sao?"
Tay lật sách của Draco khẽ dừng, trong chớp mắt, hắn lập tức lộ ra một nụ cười cưng chiều, thấp giọng nói: "Em ấy còn quá nhỏ."
Mắt thấy cảnh này, nhất thời Blaise cảm thấy răng mình hơi ê, nhưng sau khi cân nhắc chuyện người đang yêu đương thì IQ căn bản không có giá trị như bình thường, anh quyết định không đi nhắc nhở vị kia một chút rằng hắn cũng không lớn hơn Harry là bao – ít nhất là về sinh lý, còn tâm lý thì không tính.
....
Harry không hề biết gì về cuộc nói chuyện bên cạnh cậu, tâm tình hôm nay của cậu cũng không tốt lắm, lực chú ý đối với chung quanh giảm xuống không chỉ một hai điểm.
Mà khi cậu tiến vào lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tâm tình của cậu càng trực tiếp nghênh đón một tầng thấp mới.
Trên cái bàn mà Vân Miểu thường ngồi trong phòng học không còn có bóng dáng người đẹp giáo sư của bọn họ, thay vào đó là một người đàn ông – cao to, anh tuấn, có một đôi mắt màu lam đậm thâm trầm như bầu trời đêm, áo chùng phù thủy màu đen đơn giản ở trên người anh cũng không che lấp được vẻ tuấn tú.
Anh quay về phía đám học sinh nối đuôi nhau đi vào, lộ ra một cái mỉm cười lười biếng, giọng trầm thấp có từ tính, "Chào các em, tôi là giáo sư dạy thay cho các em, giáo sư Vân Miểu có việc phải ra ngoài, vì thế chương trình học trong hai tháng này sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Tên của tôi là Cain."
Harry nghe thấy rõ hai người là hoa đã có chủ từ lâu, Pansy và Daphne, đồng thời phát ra tiếng hô khe khẽ, nhìn qua thật hài lòng với vị giáo sư này.
Thật nên để giáo sư Severus tới xem cảnh này một chút, Harry mặt không thay đổi nhìn người đàn ông không thèm để ý tản ra mị lực nam tính, thầm nghĩ.
Người đàn ông trước mắt này hiển nhiên chính là Alvin, hình tượng trưởng thành hoàn toàn khác xa với cậu thiếu niên mười hai tuổi mà anh từng ngụy trang, thành thục mà đầy mị lực, phi thường thích hợp lừa gạt những cô gái nhỏ vô tri.
Harry chỉ cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, cậu đoán rằng Vân Miểu ra ngoài nhất định là để chuẩn bị cho chiến dịch chẳng biết lúc nào sẽ phát sinh kia, lại nghĩ tới huyết mạch chẳng biết khi nào mới thức tỉnh của mình, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.
Bình tĩnh mà xem xét, Alvin giảng bài cũng không hề kém so với Vân Miểu, nhưng Harry hoàn toàn không có tâm tình đi nghe, trong lúc anh giảng một ít lý thuyết thì cậu lại đang vội vã viết gì đó trên giấy da dê, sau đó thu nhỏ nó lại thành một cục giấy nhỏ, khi Alvin đến dạy bọn họ cách thực hành thì tiện tay nhét vào trong tay anh.
Vẻ mặt Alvin không hề gợn sóng, thần thái tự nhiên đi chỉ đạo đám học sinh ở dưới, ngược lại thật sự là một giáo sư tận chức tận trách.
....
Trên giấy da dê mà Harry viết chính là giấc mơ tối hôm qua của cậu.
Cậu lại một lần nữa nhìn thấy, thông qua thị giác của Voldemort.
Nói thật ra, gần đây cậu thực sự mơ thấy rất nhiều chuyện xảy ra qua đầu Voldemort, cậu không khỏi lo lắng không biết đối phương có phát hiện ra cái gì không. Tuy rằng Harmoris mới mở phong ấn chưa được bao lâu, không giống Harry cùng bọn Carl đều từng trải qua tất cả mọi chuyện. Nhưng dù sao gã cũng là một vị thần có thần lực mạnh mẽ, muốn phát hiện chút dấu vết cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nhưng cho dù có sự hoài nghi này, Harry vẫn cảm thấy tất yếu phải nói giấc mộng này cho Alvin biết.
Bởi vì ở trong mơ, cậu gặp được Carl – một Carl có thể tồn tại đơn độc.
Cậu không biết Harmoris đã dùng cách gì, nhưng mượn mắt của Voldemort, Harry phát hiện Carl với Harmoris đã có cơ thể độc lập với nhau.
Ở trong trí nhớ mà Harry thấy, Carl thủy chung có hình tượng thiếu niên không buồn không lo, ánh mắt sạch sẽ như chưa từng lớn lên, bên mép vĩnh viễn mang theo ý cười, ấm áp như ánh mặt trời.
Vì lẽ đó, trong giấc mơ ngày hôm qua, Harry hầu như không có cách nào liên hệ người trước mắt này với thiếu niên long lanh kia.
Trên người Carl cũng không dấu hiệu bị thương gì, ngược lại, hình như anh được chăm sóc không tệ, thậm chí không hề bị gầy đi. Nhưng dưới áo khoát màu trắng bảo bọc người anh, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hôn màu đỏ lấm ta lấm tấm trên cổ, mỗi một cái đều cực sâu, sáng loáng tỏ rõ ý muốn sở hữu mãnh liệt.
Anh ngồi trên một tấm giường rộng lớn mềm mại, tay cùng mắc cá chân đều bị xích lại, nhìn như dễ dàng tránh thoát, nhưng kỳ thực lại cực kỳ kiên cố.
Hiển nhiên Carl cũng biết điều đó, cũng rõ ràng sáng tỏ mình không có cách nào phản kháng, anh chán nản tựa lên lưng giường, cặp mắt trong suốt như suối nước trước kia giờ khắc này tràn ngập thất bại, không có bất kỳ tiêu điểm gì, phảng phất như linh hồn căn bản vẫn còn ở trong cơ thể Harmoris, mà trước mắt chỉ là một cái xác không.
Trong phòng cũng không chỉ có mình Carl và Voldemort mà còn có cô gái mà Harry thấy lần trước, bị Harmoris đòi gọi về từ trong Địa Ngục, cô vẫn mang dáng dấp mỹ lệ trống rỗng như búp bê sứ, ngoan ngoãn đứng ở một góc trong gian phòng, biết vâng lời.
Harry còn mơ hồ nhớ tên cô là Cynthia.
Carl thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cô một cái, cũng chỉ vào lúc đó, cặp mắt nâu kia của anh mới có chút chập chờn, tràn đầy thống khổ, nhưng lại không thể ra sức, vì thế, anh rất nhanh lại cụp mắt xuống, vùi mặt thật sâu vào khuỷu tay, như là đang cực lực nhẫn nại cái gì, đôi vai gầy yếu run rẩy không ngừng.
Nhiệm vụ của Voldemort là bảo vệ hoặc nên nói là giám thị Carl, vì thế, trước khi Harmoris trở về, Harry cứ như một kẻ ngốc đứng yên trong phòng.
Cậu không biết là mình đã đứng bao lâu, nhưng khi Harmoris trở về, cậu có liếc mắt ra bên ngoài một cái, phát hiện giờ đã là hoàng hôn.
Nhìn qua tâm tình của Harmoris không xấu, gã cởi mũ che màu đen xuống ném cho Cynthia, còn mình thì ngồi xuống cạnh Carl.
Tuy rằng nắm giữ gương mặt hoàn toàn tương tự, nhưng Harmoris hoàn toàn khác xa Carl, bất luận người nào cho dù không biết bọn họ cũng sẽ không nhận lầm họ.
Ánh mắt của Harmoris luôn mang theo tính xâm lược nguy hiểm, mặt mày sắc bén, tuy rằng bên môi thường mang theo ý cười, nhưng lại có cảm giác như bị một con rắn độc theo dõi, khiến người ta không nhịn được lạnh run cả người ở phía sau lưng.
Nhưng khi gã đối mặt với Carl, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, trong mắt còn ẩn sâu tình yêu say đắm làm người ta phải kinh ngạc, cho dù Carl có cố chấp xoay mặt qua một bên, gã vẫn không chút để ý sát lại người anh, như một người em quyến luyến anh trai, thân mật cọ cọ vào vai anh.
Hiển nhiên Carl đang cực lực nhẫn nại, lông mi nhỏ dài vẫn kịch liệt lay động. Nhưng rất nhanh, Harmoris không hề thỏa mãn chỉ nhẹ nhàng đụng vào như vậy, gã như một con thú nhỏ nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Carl, lưu lại dấu răng mờ ám ở phía trên.
Tay của Harmoris cũng chui vào bên trong áo choàng rộng lớn của Carl, bởi Voldemort vội vã áp lực cúi đầu, vì lẽ đó, Harry không thấy rõ rốt cuộc Harmoris đã làm cái gì, nhưng chỉ sau chốc lát, trong phòng vang lên tiếng nức nở nho nhỏ của Carl, dường như là thống khổ, nhưng cũng giống như là đang vui thích khôn kể.
"Anh trai thân mến của em, có thích em làm vậy với anh không?" Harmoris mang theo ý cười hỏi.
Carl không hề trả lời, chỉ cực lực nhẫn nại tiếng ngâm sắp tràn ra bên môi.
"Không trả lời tức là thích," nhìn qua Harmoris cũng không cần đáp án của Carl, sau đó, lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Tom, cút ra ngoài. Cynthia ở lại."
"Không...." Carl gian nan phát ra tiếng từ chối, tay nắm chặt áo choàng Harmoris.
Nhưng hiển nhiên điều này là vô dụng.
Voldemort lui ra khỏi cửa, cái thoáng nhìn cuối cùng là Carl bị Harmoris đặt dưới thân, thống khổ nhắm chặt mắt lại....
Tác giả có lời muốn nói: Mấy cảnh không chừng mực không dám viết, sợ bị khóa.... Tôi là dân lương thiện a!!!