Mất - Minh Dã

Chương 80






Beta: Bing.
Chương 80:
Sau khi Tần Vãn Thư làm tư tưởng xong, cây cân trong lòng Thi Vân Dạng có khuynh hướng đi tìm Hứa Chiêu Đệ, nhưng nội tâm vẫn còn nhăn nhó, mấy ngày sau mới lái xe đi tìm Hứa Chiêu Đệ.
Dĩ nhiên, cô cũng không có ý trực tiếp đi tìm Hứa Chiêu Đệ, mà là lái xe thể thao chạy mấy vòng quanh khu lân cận, ở một nơi có vẻ thuận lợi tìm được Hứa Chiêu Đệ đang đặt gian hàng đầu đường. Dọn nhà xong, Thi Vân Dạng đã điều tra thị trường khu vực xung quanh này, phòng các nàng mướn gần đường lộ lớn, lượng người qua lại cũng không tệ. Sự thật chứng minh, coi như mất trí nhớ, cô vẫn còn là thông minh, nếu không phải vậy, gian hàng trứng gà của Hứa Chiêu Đệ cũng không làm ăn khá như thế này. Hứa Chiêu Đệ bán trứng gà quả thật là khá, từ lúc mình tìm được nàng đến bây giờ, Hứa Chiêu Đệ cũng không có dừng qua, tất nhiên cũng không chú ý đến sự xuất hiện của mình. Bất kể là đối diện có bao nhiêu khách hàng, Hứa Chiêu Đệ đều ung dung không vội vã, theo trình tự bán cho khách hàng đâu vào đấy, nói không nhiều, nhưng đối với khách hàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong nháy mắt đó, Thi Vân Dạng cảm giác mình như đang hóng gió, cảm thấy Hứa Chiêu Đệ cũng rất đẹp, mặc dù không yêu mị kinh diễm, nhưng mà có loại cảm giác như trà xanh.
Thật ra thì từ lần trước Thi Vân Dạng tới tìm nàng xong, Hứa Chiêu Đệ quả thật bận rộn rất nhiều việc, bận rộn đến không có thời gian suy nghĩ đến Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng kiêu ngạo như vậy chắc sẽ không đi tìm mình nữa, các nàng trở lại cuộc sống của mình, thời gian lâu dài, dần dần cũng sẽ đem nửa năm trí nhớ kia từ từ quên được, mình cũng sẽ phai đi, tựa như những ký ức trong cuộc đời nàng mỗi lần mất đi, cũng chỉ là quá khứ, chỉ là có lúc thỉnh thoảng, sẽ nhìn lại tiếc nuối.



Ở đây không thể dừng xe trên đường phố, Thi Vân Dạng thất thường liền đỗ xe bên lề, cô xuống xe, muốn đi đến, nhưng lại không muốn mất mặt, luôn cảm thấy cúi đầu trước có chút mất thể diện. Có thể đứng bên kia lén nhìn Hứa Chiêu Đệ đến nửa giờ, mẹ kiếp, theo đuổi nữ nhân khó khăn đến như vậy luôn!
"Cho tôi một phần, không ăn ngò, không ăn hành, hai cái trứng, nước với nấm hương nhiều một chút." Thi Vân Dạng đi đến gian hàng Hứa Chiêu Đệ xong, làm bộ như khách bình thường đi mua thức ăn.
Hứa Chiêu Đệ nghe âm thanh quen thuộc ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Thi Vân Dạng, một thân anh khí, mang một đôi giày cao gót, khí thế mười phần đang đứng trước mặt mình. Trong nháy mắt nhìn thấy Thi Vân Dạng, nàng có chút hoảng hốt, giống như người đứng trước mắt mình là Phương Phương, nếu như là nàng thì tốt rồi, Hứa Chiêu Đệ rất nhanh đem một tia tâm tình kia đè ép xuống.
"Uhm." Hứa Chiêu Đệ đạm nhạt trả lời một tiếng, liền bắt đầu làm một phần trứng cho Thi Vân Dạng, thái độ không có oán hận, cũng không có thân cận, giống như Thi Vân Dạng chỉ là một người khách bình thường trong đông đảo những người khách mua hàng của nàng.
Thái độ đạm nhạt của Hứa Chiêu Đệ làm cho Thi Vân Dạng bị kích thích, cô cảm thấy xuất hiện trước mặt Hứa Chiêu Đệ lần nữa là thể hiện ý tứ cầu hòa rõ ràng như vậy, Hứa Chiêu Đệ một chút cũng không lĩnh tình, có cảm giác như đem cái mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người, lập tức cảm thấy xấu hổ.

"Hứa Chiêu Đệ!" Ngay cả tên đầy đủ Thi Vân Dạng cũng kêu ra, giả bộ không quen biết mình đúng không, cô liền hết lần này đến lần khác mới không thuận theo ý Hứa Chiêu Đệ.
"Muốn ăn thế nào? Thêm cay hay sao?" Hứa Chiêu Đệ cũng không vì Thi Vân Dạng kêu thẳng tên mình mà hoảng loạn.
"Trước kia tôi thích ăn thế nào không lẽ chị không nhớ?" Thi Vân Dạng hỏi ngược lại.
"Cô là cô, em ấy là em ấy, tôi không xác định được hai người khẩu vị có giống nhau hay không." Hứa Chiêu Đệ thản nhiên nói, Phương Phương và Thi Vân Dạng vốn không giống nhau.
"Tôi cũng đã thừa nhận mình không có mất trí nhớ, nàng chính là tôi, có phải chị vẫn còn tức giận hay không, tôi đã nói đến như vậy, chị còn muốn tôi thế nào nữa, chị nói đi!" Thi Vân Dạng cảm thấy không biết làm sao, Hứa Chiêu Đệ hoàn toàn không muốn cấp cho mình bậc thang để leo xuống.
"Thi tiểu thư, tôi cảm thấy lần trước mình đã nói rất rõ ràng, thức ăn của cô đã xong rồi." Thái độ của Hứa Chiêu Đệ rất dứt khoát, đem phần trứng gà đã làm xong cho Thi Vân Dạng, nhưng Thi Vân Dạng cũng không nhận lấy.
"Hứa Chiêu Đệ, tôi thừa nhận tôi đối với chị có chút để ý, nhưng chị cũng không có quan trọng như vậy, chị không muốn nhịn một chút mà cứ khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi." Căn bản là Thi Vân Dạng không thể áp được tính khí của mình.
"Như vậy không phải rất tốt sao, cần gì phải vì chuyện này mà bỏ xuống kiêu ngạo của mình đây, không đáng giá. Được rồi, mời cô nhường một chút, phía sau còn có khách hàng." Hứa Chiêu Đệ thúc giục, nàng đối với Thi Vân Dạng còn chưa phải là quá thích, nếu như không phải để ý đến Phương Phương, đại khái nàng sẽ không muốn nói chuyện cùng Thi Vân Dạng.
Những khách hàng khác mặt dù đang đợi, nhưng mọi người đều không hối, dù sao người tóc cực ngắn này, dáng dấp hết sức xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, vóc người hấp dẫn, thoạt nhìn liền biết là nữ nhân hết sức cá tính và hợp nhãn, đặc biệt lại có quen biết với chủ gian hàng đây, giữa họ hình như còn có khúc mắc.
Thi Vân Dạng nhìn sau lưng, quả thật khách hàng quay quanh không ít, cô bị Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm làm ra vẻ không quen biết rất khó chịu, lại không muốn người khác chê cười, lúc này mới nhận lấy trứng gà của Hứa Chiêu Đệ, quay bước rời đi.
Trở lại xe thể thao, Thi Vân Dạng lại nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ không biết thức thời, nàng thì có cái gì tốt, tính khí vừa xấu lại vừa cứng ngắc, không hiểu phong tình, có chỗ nào tốt, mình không bỏ được cái rắm! Thi Vân Dạng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng vẫn lấy trứng gà của Hứa Chiêu Đệ ra, hung hăn cắn một cái, thật giống như muốn cắn cho hả giận một loại. Nhưng là càng ăn ăn, cô lại càng cảm thấy thật ra thì Hứa Chiêu Đệ cũng không phải hoàn toàn không có tài năng, như tài nấu nướng chẳng hạn, có thể khẳng định là không tệ. Hứ, nhưng đầu bếp nhà cô dạng nào mà không có, ai cần tài nấu nướng của chị ta chứ! Thi Vân Dạng cũng thật không hiểu, tại sao mình lại không thể tiêu sái cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, thực sự giống như là trúng tà mà!