Các con đường xung quanh trường đại học tràn ngập sinh viên trẻ trung năng động tụ tập thành nhóm để ăn uống hoặc thảo luận bài tập nhóm. Những chú bồ câu trắng xám mập mạp len lỏi trong đám người, ăn những mẩu bánh mì vụn, còn có những người yêu nhau ôm hôn nhau dưới ánh mặt trời.
Tại một trong những tòa nhà giảng dạy, Chu An mặc một chiếc áo blouse trắng, đang theo dõi phản ứng của lọ thuốc trên tay. Đáng lẽ buổi chiều thứ ba cô không có lịch học, nhưng Chu An nghĩ mình rảnh hai tiếng trước khi đến giờ làm thêm thì có thể đến phòng thí nghiệm để luyện tập nhiều hơn. Nên cô đã hỏi mượn chìa khóa từ giáo viên hướng dẫn.
Trong bình thủy tinh là loại nước hoa đầu tiên mà cô chế tạo trong thời gian gần đây, mùi hương chủ đạo là dâu tây.
Chất lỏng trong chiếc bình hình vuông di chuyển, Chu An đặt tay ở miệng bình phẩy phẩy vài cái. Mùi hương dâu tây rất chân thực, giống như những quả dâu tây chín đỏ, vừa mọng nước vừa ngọt.
Nhưng lại ngọt quá. Lại là một lần thí nghiệm thất bại.
Chu An thu dọn các lọ thí nghiệm trên bàn, sau đó rửa chúng. Cô cởi áo blouse ra, dùng xà phòng rửa tay trong hai phút rồi lau khô.
Cô lấy áo khoác trong ngăn tủ mặc vào, cầm túi xách ra khỏi phòng thí nghiệm, trả chìa khóa lại trong ngăn kéo tủ cho giáo viên hướng dẫn.
Cô đi xuống cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bánh rán nóng cho bữa trưa, vừa đi vừa ăn. Tiện tay mở điện thoại, cô thấy Thẩm Chu Niên gửi cho cô tin nhắn vào một tiếng trước.
Thẩm Chu Niên:【Ở đâu.】
Chu An bỏ bánh rán vào túi giấy, lau tay rồi gõ chữ:【Vừa ra khỏi trường.】
Cô đói đến mức bụng dán vào lưng, đang muốn cất điện thoại ăn hết cái bánh thì thấy Thẩm Chu Nien trả lời lại. Một tay cô cầm bánh rán ăn, tay còn lại mở giao diện trò chuyện ra.
Thẩm Chu Niên:【Đã ăn trưa chưa?】
Chu An trả lời lại:【Ăn rồi.】
Thẩm Chu Niên:【Ăn gì thế?】
Anh trai chân dài đang hỏi cung sao?
Chu An cúi đầu nhìn chiếc bánh không giống như là đồ để ăn trưa cho lắm, suy nghĩ một hồi rồi gõ chữ:【Táo hầm thịt bò.】
Vừa dinh dưỡng lại vừa ngon, cái này chắc là có thể khiến người như một nửa cha mẹ của cô là Thẩm Chu Niên yên tâm.
Chu An híp mắt cười rộ lên, bấm vào tin nhắn thoại Thẩm Chu Niên vừa gửi tới.
Giọng điệu của Thẩm Chu Niên vẫn bình thường: “Đồ lừa đảo.”
Lương tâm Chu An hơi cắn rứt.
Trực giác mách bảo cô ngẩng đầu ngay lập tức.
Vì thế lúc cô vừa ngẩng đầu, lập tức thấy Thẩm Chu Niên đang đứng cách mình mười mét, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Chu Niên mặc áo len và quần tây màu đen, đôi chân dài tựa vào chiếc xe thể thao màu bạc, nhếch môi nhìn cô. Chu An hơi hoảng hốt. Đã ba tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau.
Hóa ra ở trong đám đông anh lại chói mắt như vậy.
Thẩm Chu Niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, vẫy tay gọi cô lại.
Chu An chạy chậm qua đó, ngẩng đầu, giả vờ như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi không tới thì không biết,” Thẩm Chu Niên liếc qua chiếc bánh rán cô cầm trong tay, lười biếng nói: “Em học được cách lừa tôi.”
Chu An oan ức, anh chỉ cần nhìn qua một lượt là biết cô có nói dối hay không. Cô hơi cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không phải em cố ý đâu, chỉ là em sợ anh lo lắng thôi.”
Thẩm Chu Niên nở nụ cười, ném túi giấy trên tay Chu An đi, lời ít ý nhiều nói: “Lên xe, tôi đưa em đi làm thêm.”
Chu An ngồi vào ghế phó lái, Thẩm Chu Niên lấy từ phía sau một chiếc hộp giữ nhiệt đưa cho Chu An. Anh ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Chu An đang không biết làm thế nào. Anh bất đắc dĩ cúi người mở hộp giữ nhiệt ra đưa cho cô, giải thích: “Không có thời gian đến nhà hàng ăn nên đóng gói đồ ăn đem đến cho em. Lái xe qua đó có thể tiết kiệm khoảng mười phút, em ăn xong rồi tôi lái xe vẫn còn kịp.”
Chu An cúi đầu nhìn tên nhà hàng trên hộp giữ nhiệt, mím môi hỏi: “Anh ăn chưa?”
Thẩm Chu Niên: “Đương nhiên.”
Trong vòng nửa tiếng đợi Chu An trả lời ở khách sạn, anh đã ăn uống đầy đủ rồi.
Sau vài tháng sống với nhịp sống nhanh chóng ở đây, Chu An đã học được cách ăn vừa nhanh nhưng vẫn giữ được lịch sự. Cô đóng nắp hộp lại, lấy khăn giấy ra lau tay.
Chiếc xe rời khỏi khuôn viên trường.
Chu An nghiêng đầu cẩn thận đánh giá nét mặt của Thẩm Chu Niên, vẫn cảm thấy việc anh xuất hiện ở đây là việc cực kỳ khó tin: “Anh tới đây công tác sao?”
Thẩm Chu Niên bị câu hỏi của Chu An làm cho vành tay đỏ lên. Anh liếc nhìn Chu An một cái, giả vờ bình tĩnh nói: “Xem là như vậy đi. Tôi được phân công đến chi nhánh bên Pháp công tác dài hạn.”
Gia nghiệp của nhà họ Thẩm rất lớn, chỉ riêng nước hoa Đường Tống thôi cũng đã có mặt trên thị trường trên khắp thế giới. Trụ sở chính của Đường Tống tại châu Âu đặt ở Pháp.
Lần này, đối với chuyện anh đột nhiên muốn đến Pháp xử lý công việc, Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận không có chút ý kiến nào, còn thuận lợi hơn cả trong dự định của anh.
“Vậy phải đi bao lâu thế?” Chu An hơi mong chờ hỏi.
Thẩm Chu Niên nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Chắc khoảng một năm.”
Chu An cười rộ lên.
Cuộc đời đúng là thần kỳ. Chu An cảm thấy, từ sau khi cô quen biết Thẩm Chu Niên đến nay, mình luôn được thần may mắn soi sáng. Bây giờ Thẩm Chu Niên cũng đến nước Pháp, vậy cô không còn cảm thấy chỉ có một mình đơn độc làm việc ở xứ người nữa rồi.
“Chính là cửa hàng kia.” Chu An thấy xe đã rẽ vào con phố quen thuộc, chỉ vào một cửa hàng bên trái cách đó không xa.
Xe dừng bên đường lớn, Thẩm Chu Niên mở cửa xuống xe. Thấy Chu An nghi ngờ nhìn mình, Thẩm Chu Niên đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói: “Tôi có quen biết với ông chủ của em, xuống chào hỏi một tiếng.:
Lần đầu tiên nhìn tấm ảnh trên vòng bạn bè của Chu An, anh vẫn chưa nhớ ra Lộ Đình Vân, chỉ đơn giản cảm thấy hơi khó chịu. Sau đó anh mở tấm ảnh đó xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng Thẩm Chu Niên mới mang máng nhớ ra vài năm trước lúc cùng với vài vị trưởng bối đi đặt sườn xám đã từng gặp Lộ Đình Vân.
Chu An ồ một tiếng, thật là trùng hợp.
Ánh nắng sau mười hai giờ trưa chiếu thẳng vào bức tường thủy tinh, lộ ra bài trí bên trong. Lộ Đình Vân xuống lầu một kiểm tra, cùng với hai nhân viên khác trong cửa hàng thảo luận về vị trí sắp xếp sản phẩm mới.
Tiểu Ngư tiễn khách ra cửa, thấy Chu An đi cùng với một người đàn ông đẹp trai hơn cả thầy Lộ thì ngây người trong giây lát.
Cô vẫy vẫy với Chu An, khuôn mặt tươi cười khiến Chu An không hiểu chuyện gì, gọi một tiếng: “Chu An!”
Lộ Đình Vân nhìn ra ngoài, ánh mắt dường như rất kiên định.
Chu An vẫy tay lại với Tiểu Ngư, ngẩng đầu nói với Thẩm Chu Niên: “Đây là người hướng dẫn em, người đàn ông duy nhất bên trong kia chính là thầy Lộ.”
Thẩm Chu Niên đứng bên phải Chu An, hai người giữ khoảng cách với nhau. Thẩm Chu Niên thoáng nhìn vào bên trong cửa hàng, chạm mắt với Lộ Đình Vân một cái, sau đó lại cúi đầu nghiêng về phía Chu An: “Em nói gì cơ, tôi không nghe rõ lắm.”
Bên đường có một chiếc xe thể thao chạy qua, phát ra tiếng động cơ ầm ĩ.
Chu An kiễng chân, ghé sát vào tai Thẩm Chu Niên: “Em nói, người bên trong kia chính là ông chủ của em.”
Thẩm Chu Niên duy trì tư thế này vài giây, sau đó mới ngẩng đầu, nhếch môi nói: “Nhìn thấy rồi.”
Chu An dẫn Thẩm Chu Niên đến trước mặt Lộ Đình Vân, sau đó tự động rời đi để bọn họ nói chuyện với nhau. Cô vào phòng nghỉ của nhân viên chuẩn bị thay đồ làm việc.
Hai người thấy Chu An đã vào phòng nghỉ, Lộ Đình Vân là người lên tiếng trước, lịch sự gật đầu với Thẩm Chu Niên: “Cậu Thẩm.”
Thẩm Chu Niên đáp lại, thái độ hơi lạnh nhạt: “Anh cứ làm việc của mình đi. Lần này tôi tới không phải để đặt quần áo cho mẹ tôi.”
Anh liếc nhìn cách bày trí xung quanh, thấy Chu An đi ra lập tức mỉm cười nhìn cô làm việc. Lông mày lập tức giãn ra, đường cong dưới quai hàm luôn lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hoàn toàn khác với hình tượng thiếu gia nhà họ Thẩm lạnh lùng trong trí nhớ của Lộ Đình Vân.
Lộ Đình Vân vẫn chưa vội rời đi, thử thăm dò hỏi: “Anh là bạn của Chu An sao?”
Thẩm Chu Niên nhìn anh ta một cái, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi có nghe Chu An nhắc đến anh vài lần, nói anh và đồng nghiệp ở đây rất quan tâm đến cô ấy. Tôi đã đặt trà chiều rồi, hai tiếng nữa sẽ giao đến, thay cô ấy cảm ơn mọi người.”
Lộ Đình Vân đưa tay đẩy kính, độ cong ở khóe miệng hơi giảm đi, lạnh nhạt nói: “Cậu quá lời rồi, bầu không khí làm việc trong cửa hàng tôi vẫn luôn như thế.”
Thẩm Chu Niên im lặng nhìn anh ta hai giây, đột nhiên nói: “Hy vọng sau này vẫn có thể duy trì quan hệ đồng nghiệp tốt như vậy.”
Nụ cười của Lộ Đình Vân đông cứng lại.
Thẩm Chu Niên hơi gật đầu một cái xem như chấm dứt cuộc đối thoại, anh đi tới cửa, nói với Chu An sau khi tan làm sẽ tới đón cô đi ăn tối. Chu An muốn gặp lại anh nên nói cho anh biết thời gian tan làm của mình.
Sau khi Thẩm Chu Niên rời đi, Lộ Đình Vân trở lại văn phòng của mình ở tầng hai. Cả buổi chiều Chu An không thấy anh ta rời khỏi văn phòng. Lúc cô đưa trà chiều lên, anh ta chỉ lạnh nhạt nói cảm ơn, không hứng thú lắm.
Nhân lúc khách trong cửa hàng không nhiều lắm, Tiểu Ngư chen vào phòng nghỉ uống trà chiều với Chu An. Cô ấy kìm nén cả buổi chiều, cuối cùng cũng có thời gian hỏi về người đàn ông đưa cô đi làm lúc chiều nay.
“Oa, đây là bánh ngọt của cửa hàng nào vậy.” Tiểu Ngư xúc một muỗng đưa vào miệng, cảm giác như cuộc đời như thế là mãn nguyện rồi. Cô ấy lật xem bao bì trên túi, tìm một lúc mới phát hiện ra tên của nhà hàng, phát hiện chỗ này cho dù cô ấy có tiền đến mấy cũng không mua được, ánh mắt nhìn Chu An như đang nhìn một báu vật.
Chu An yên lặng ngồi ăn bánh ngọt.
Bây giờ Tiểu Ngư quyết định trèo tường vì người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền này.
Tiểu Ngư cười nhạo: “Chẳng trách em không để mắt đến thầy Lộ, hóa ra là bên cạnh đã có người rồi.”
Nghe đến khúc Chu An nói mình và Thẩm Chu Niên chỉ là bạn bè, Tiểu Ngư cười một tiếng, không tin: “Em không cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa anh ta và thầy Lộ sao!”
Chu An đờ đẫn nhớ lại: “Lúc đó em đang tiếp khách, không để ý bọn họ.”
“Anh ấy thật sự chỉ là bạn của em thôi mà.” Chu An giải thích: “Quan hệ giữa bọn em còn bình thường hơn cả bạn bè, đó chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.”
Vẻ mặt Tiểu Ngư vì không hóng hớt được chuyện gì trở nên buồn rầu.
Chu An thở dài một hơi, lau miệng rồi rời khỏi phòng nghỉ, tiếp tục công việc. Tưởng tượng quá nhiều không phải chuyện tốt, đều tự tìm tới phiền phức cho mình mà thôi.
Buổi tối, Chu An hết giờ làm, vừa đi ra khỏi cửa hàng đã nhìn thấy Thẩm Chu Niên. Đôi chân dài thẳng tắp dựa vào cột điện, hơi cúi đầu, buồn chán lướt điện thoại.
“Thẩm Chu Niên!” Chu An lặng lẽ đi đến phía sau cột điện, đột nhiên ghé sát vào tai anh gọi một tiếng thật lớn.
Thẩm Chu Niên bình tĩnh quay đầu lại, nhướng mày: “Muốn dọa tôi sợ sao?”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu An như đang tự hỏi sao anh có thể phát hiện được cô, Thẩm Chu Niên đột nhiên cười một tiếng. Anh chỉ chỉ vào màn hình di động phản chiếu của mình, giọng điệu thờ ơ nói: “Em đã sớm bị bại lộ rồi.”
Trên xe, Chu An xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, thuận miệng hỏi Thảm Chu Niên: “Chúng ta đi ăn gì thế?”
Thẩm Chu Niên nhìn lướt qua động tác của cô, nói: “Món Pháp.”
Thật ra kể từ lúc Chu An đến đây, vẫn chưa thực sự nếm thử đồ ăn Pháp nên cô tưởng Thẩm Chu Niên sẽ dẫn cô đi ăn đồ Pháp chính gốc.
Chu An cười nói: “Mượn ánh hào quang của anh, em có lộc ăn rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Chu Niên đột nhiên nói: “Tôi không ngại cho em mượn ánh hào quang.”
“Hả?” Chu An không nghe rõ, vừa cuộn tay thành nắm đấm đánh nhẹ vào bắp chân đã sớm tê mỏi của mình, vừa nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Chu Niên chú ý đến cô, giọng nói còn rất nghiêm túc: “Căn hộ của tôi vẫn còn mấy phòng. Mỗi ngày bảo mẫu nấu rất nhiều đồ ăn, không ngại thêm một bộ chén bát nữa. Em muốn qua sống cùng với tôi không?”
Chu An khẽ chớp mắt. Lúc hiểu ra lời nói của anh, cô bỗng liên tưởng đến hiểu lầm của Tiểu Ngư.
Nhưng cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này. Thẩm Chu Niên nói như thế bởi vì hy vọng cô có thể sống tốt. Chỉ khi cô sống tốt, cuộc sống của anh mới có thể thoải mái.
Chu An cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, chỗ em thuê trọ rất tốt, còn có thể cảm nhận cuộc sống như trong ký túc xá của trường đại học. Hơn nữa Lewis đã dọn đi rồi, không có ai gây ồn ào nữa rồi.”
Thẩm Chu Niên: …
Bây giờ anh đã hiểu cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình rồi.
Nếu anh không nghĩ cách để Lewis ra khỏi phòng trọ đó, có lẽ Chu An sẽ đến căn hộ kia sống chung với anh vì ồn ào.