Chu An nói xin lỗi với vài người bạn cô quen trong bữa tiệc, sau đó liền vội vàng đứng dậy cầm túi rời đi.
Cô bắt một chiếc taxi, lúc xuống xe đi đến cửa nhà của Thẩm Chu Niên, sắc trời đã hơi tối. Sau khi nhấn chuông cửa, Chu An cảm giác cánh tay của mình có vài hạt mưa rơi trúng, hơi lạnh.
“Không phải có mật mã sao?” Thẩm Chu Niên ở bên trong mở cửa ra, tầm mắt rơi vào phần xương quai xanh và bờ vai lộ ra bên ngoài của cô, sau đó lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Chu An cười cười, nghiêng người đi vào trong, đứng ở huyền quan đổi giày: “Chủ nhà đang ở nhà mà, em phải thông báo một chút, sợ anh đang có chuyện gì không tiện thì sao.”
“Không có gì là không tiện cả.” Thẩm Chu Niên nhìn thấy vài hạt mưa đọng lại trên tóc cô, xoay người đi lấy một chiếc khăn trắng phủ lên đầu cô.
Chu An vừa lau tóc vừa nhìn vào phòng khách: “Nhị Bạch đâu rồi?”
Thẩm Chu Niên: “Nó…”
Thẩm Chu Niên vừa mở miệng, Nhị Bạch đã từ bên ngoài chạy vào phòng khách, trong miệng còn ngậm một mảnh xương đồ chơi. Thấy Chu An đến liền không để ý đến mảnh xương đồ chơi nữa, nó nhả mảnh xương ra, chạy vội tới bên cạnh Chu An.
Hai chân trước của nó kéo váy Chu An, cái đuôi màu trắng phe phẩy bên bắp chân cô: “Gâu gâu gâu!”
Bộ dạng hoạt bát như thế này, đâu có giống như là đang ủ rũ cơ chứ?
Chu An dùng hai tay kéo vạt váy lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Chu Niên ở phía đối diện.
Một giây sau, Thẩm Chu Niên tự nhiên cởi áo sơ mi ra rồi choàng lên vai Chu An. Anh ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên nói: “Em đến nên nó rất vui.”
“Lúc em không có ở đây, nó cứ ngồi quay mặt vào góc tường kia kìa.”
Nhị Bạch nghe tiếng nói chuyện, ngây thơ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên.
Chu An cài nút áo sơ mi vào, ngồi xổm xuống xoa đầu Nhị Bạch: “Thật tội nghiệp.”
Thẩm Chu Niên cũng ngồi xuống bên cạnh Chu An, nhìn về phía cô.
Chu An quay đầu, hơi lo lắng hỏi: “Từ trước đến nay Nhị Bạch chưa làm biện pháp hạn chế giao phối, chúng ta chọn thời gian rồi đưa nó đi nhé.”
“Nhị Bạch đừng sợ.” Thấy Nhị Bạch đột nhiên hung dữ như vậy, Chu An nhẹ giọng an ủi, nhưng sau đó lại nói ra một câu khiến Nhị Bạch run sợ: “Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, mỗi con chó đực đều phải trải qua một lần.”
Thẩm Chu Niên không nghe nổi nữa, anh nâng tay bịt kín hai tai của Nhị Bạch: “Nó còn nhỏ…”
Chu An không đồng ý liếc anh một cái.
Cô muốn nói phẫu thuật hạn chế giao phối kia phải làm lúc còn nhỏ mới tốt.
“Cái kia,” Thẩm Chu Niên không đành lòng để Nhị Bạch phải chịu khổ nên chuyển đề tài: “Buổi tiệc hôm nay của các em có bao nhiêu người đến?”
“Tính cả em nữa là bốn nam bốn nữ.” Chu An đứng lên, nhặt mẩu xương đồ chơi lên chơi cùng với Nhị Bạch. Nhị Bạch không có hứng vui đùa, có chọc thế nào cũng chỉ đứng yên tại chỗ.
Thẩm Chu Niên ném mẩu xương ra sân, vỗ vỗ đầu Nhị Bạch, sau đó ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Đi chơi đi, tao sẽ không mang mày đi làm phẫu thuật đâu.”
Nhị Bạch nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Chu Niên, sau đó chạy vọt ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Thẩm Chu Niên đi vào phòng bếp pha một ly trà gừng đưa cho Chu An. Chu An ngồi trên sô pha, hơi ngạc nhiên khi thấy trong nhà anh lại có sẵn mấy thứ này.
Thẩm Chu Niên ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhìn Chu An hết một lượt, cuối cùng yên lặng nhìn thẳng vào mắt Chu An, hỏi: “Có gặp được chàng trai nào vừa ý không?”
Bị anh nhìn thẳng như thế, Chu An hơi giật mình, lúng túng nói: “Không có.”
“Vậy nếu gặp được người vừa ý thì sao?” Thẩm Chu Niên từng bước áp sát.
Chu An giải thích theo bản năng: “Bây giờ em không có hứng thú với quan hệ nam nữ.”
Mối tình lúc trước cũng là mối tình đầu tiên và duy nhất khiến cả thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng lớn lên rồi đi làm, chắp cánh cho ước mơ của mình càng sớm càng tốt.
Thẩm Chu Niên nhìn sâu vào mắt cô, trong ánh mắt của anh có những cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu được. Chu An vô thức tránh đi, đang định mở miệng đổi đề tài thì chuông cửa vang lên.
Thẩm Chu Niên đứng dậy đi mở cửa.
Là dì giúp việc đến nấu cơm tối cho anh.
Dì giúp việc anh mang qua đây là người trong giúp việc trong nhà họ Thẩm, coi như là nhìn anh trưởng thành từng chút một, khuôn mặt hiền lành phúc hậu. Dì thấy trong nhà có một cô gái lạ xinh đẹp, lập tức hiểu ngầm rằng đây chính là cô gái cùng cậu chủ nhà mình ăn tối mỗi ngày.
Cuộc trò chuyện của Chu An và Thẩm Chu Niên chẳng đi đến đâu.
Mỗi ngày ăn chùa thật sự rất ngại nên Chu An chủ động vào nhà bếp giúp đỡ.
“Hôm nay tôi sẽ làm món sườn xào chua ngọt và nấm sốt dầu hào mà cô Chu thích nhất.” Dì giúp việc cười nói.
Chu An ở bên cạnh rửa rau, nghe vậy thì cười nói: “Sao dì lại biết cháu thích món đó?”
“Ở chỗ kia.” Dì giúp việc giơ tay chỉ về giấy ghi chú dán trên tủ lạnh.
Chu An nhìn qua, trên đó viết rất nhiều món ăn, mỗi món đều được đánh dấu từ một đến năm sao. Không khó để nhìn ra, những món ăn đó được sắp xếp theo sở thích của cô.
“Đây là…” Chu An quay đầu hỏi dì giúp việc.
Dì giúp việc vừa định khen cậu chủ của mình trước mặt Chu An thì Thẩm Chu Niên đã đi vào. Anh đã tắm rửa thay quần áo, một ít nước vẫn còn đọng trên tóc chảy xuống dọc theo sống mũi.
“Nhớ phải ăn những món mình yêu thích.” Thẩm Chu Niên dùng hai ngón tay bóc tờ giấy ghi chú xuống, tự nhiên nói: “Đây không phải là điều cơ bản sao?”
Khi đối phương chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, trở lại là bạn bè là lựa chọn an toàn nhất.
Thẩm Chu Niên không muốn để mất Chu An.
Thẩm Chu Niên nhìn Chu An, cười cười: “Không phải em vẫn chưa biết tôi thích ăn món gì đấy chứ?”
Câu hỏi đậm chất khiêu khích.
Chu An hừ nhẹ một tiếng, lấy cây bút ra rồi viết tên năm món ăn lên trên.
Cùng nhau ăn cơm nhiều ngày như vậy, cô không thể nào không biết anh thích ăn gì được.
Cô bỏ bút xuống, cầm tờ giấy ghi chú giơ ra trước mặt Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên nhếch miệng, không nói gì, nhưng Chu An có thể cảm thấy được tâm trạng của anh đột nhiên tốt lên hẳn.
Dì làm cơm xong liền rời đi.
Đây là lần đầu tiên Chu An ăn cơm trong nhà của Thẩm Chu Niên. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu xuống, lòng Chu An cũng cảm thấy ấm áp.
Nhị Bạch ngồi xổm xuống đất ăn cơm của mình.
Cuộc sống hai người một chó rất ấm áp.
Buổi tối sau khi chơi với Nhị Bạch một lát, Chu An thấy trời không còn sớm nên phải ra về.
Thẩm Chu Niên cầm lấy chìa khóa xe thể thao, Chu An lại không muốn anh đưa cô về.
Đoạn đường không xa lắm, hơn nữa cũng đã tạnh mưa, một mình cô trở về hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Chu An đi đến cửa, cúi đầu thấy trên người mình vẫn còn mặc áo sơ mi của Thẩm Chu Niên thì muốn cởi ra trả lại. Thẩm Chu Niên đột nhiên đè lấy tay cô, một giây sau lập tức buông ra.
“Em mặc về đi.” Anh cài nút cao nhất của áo sơ mi vào, bổ sung: “Buổi tối mưa xong sẽ rất lạnh.”
Một cô gái Trung Quốc độc thân ở bên ngoài rất dễ bị bắt nạt.
Chu An nhẹ nhàng gật đầu: “Ngủ ngon.”
Thẩm Chu Niên: “Ngủ ngon.”
Sau khi về đến nhà trọ, Chu An liền gửi cho Thẩm Chu Niên một tin nhắn báo cô đã về nhà an toàn. Cô tắm rửa xong, mở điện thoại lên thì thấy ba người đàn ông trong bữa tiệc gửi lời mời kết bạn với cô.
Ngón tay Chu An định bấm vào nút từ chối, nhưng do dự hai giây, nghĩ đến quan hệ của Laura nên vẫn chấp nhận kết bạn.
Nhưng cô cũng không đáp lại sự nhiệt tình của những người đó, chỉ xem họ là bạn học bình thường.
Sáng sớm hôm sau, lúc Chu An rời giường thì cảm thấy hơi đau đầu, cổ họng cũng hơi đau.
Chắc là tối qua bị cảm lạnh rồi.
Cô nhìn thời gian, sắp đến giờ làm việc ở cửa hàng sườn xám.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó gọi taxi đến cửa hàng sườn xám.
Tiểu Ngư và cô cùng nhau thay quần áo, Tiểu Ngư thấy môi cô hơi tái nhợt thì quan tâm hỏi: “Em thấy không khỏe sao?”
“Bị cảm lạnh chút thôi ạ.” Chu An soi gương, tô một chút son lên.
“Chị còn tưởng em bị hạ đường huyết cơ đấy.” Tiểu Ngư quan sát sắc mặt của cô, hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Chu An cười.
Đúng lúc Lộ Đình Vân đi qua chỗ các cô, hai người cùng quay người chào hỏi: “Thầy Lộ.”
Lộ Đình Vân ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua người Chu An một cái, sau đó đi lên tầng hai.
Sau khi sắp xếp và dọn dẹp cửa tiệm xong, cửa hàng mở cửa, bắt đầu buôn bán. Chu An tiếp đón hai bà cụ đến đặt sườn xám, vừa tiễn hai người đi lại có một cặp tình nhân đi vào.
“Wow, quần áo của cửa tiệm các cô đẹp quá.” Cô gái dựa vào ngực người đàn ông, chỉ vào bộ sườn xám anh đào màu hồng nhạt trên người Chu An, ngón tay hơi nâng lên, vẻ mặt vênh váo sai bảo: “Mau dẫn tôi đi xem thử.”
Chu An cũng không để ý giọng điệu của cô ta, mỉm cười nói: “Mời hai vị đi theo tôi.”
“Gu thẩm mỹ của nhà thiết kế không tồi.” Cô gái kia như người không xương dựa vào người đàn ông. Người đàn ông có hơi trầm ngâm, ánh mắt nhìn từ chiếc cổ thiên nga của cô xuống đến vòng eo thon gọn của cô, ý tứ sâu xa nói: “Đúng là không tồi.”
Anh ta ôm cô gái, thuận tay xoa xoa mông của cô ta.
“Đáng ghét.” Cô gái cười cười, đấm nhẹ anh ta một cái.
Chu An nghe bọn họ nói chuyện, cô đi chậm lại, đưa cho bọn họ vài bộ sườn xám giống kiểu dáng với chiếc cô đang mặc trên người.
Cô gái kia nhận lấy rồi hỏi phòng thay đồ ở đâu.
Chu An rót một tách cà phê đưa cho người đàn ông đang đợi ở bên ngoài.
Người đàn ông nhận lấy cà phê, đảo mắt qua đường cong của Chu An một vòng, hạ giọng hỏi: “Em là sinh viên sao?”
Chu An nhìn anh ta một cái, nụ cười không giảm: “Tôi là nhân viên của cửa hàng này.”
Người đàn ông nhận lại câu trả lời qua loa cũng không tức giận, mà ngược lại càng cười tươi hơn, anh ta tới gần Chu An, lấy ra một danh thiếp từ trong túi áo tây trang trước ngực, bên trên có một dòng chữ vàng, là tổng giám đốc của một công ty nào đó đưa cho Chu An, ẩn ý nói: “Nếu em làm bạn gái tôi, tôi có thể không để em phải đi làm cũng có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn.”
Mặt Chu An hơi cứng lại, một lúc sau mới phản ứng lại lời anh ta vừa nói là có ý gì, cô không xem danh thiếp, cũng không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của mình.”
Sắc mặt người đàn ông kia hơi trầm xuống, đang định nói thêm gì đó thì Lộ Đình Vân không biết từ đâu đi tới, bình tĩnh che trước mặt Chu An, điềm đạm nói với người đàn ông: “Thật xin lỗi, đã đến giờ nghỉ ngơi của nhân viên trong cửa hàng chúng tôi, để tôi tới tiếp ngài.”
Vẻ mặt của Lộ Đình Vân rất dịu dàng, hơn nữa anh lại là chủ của một cửa hàng sườn xám sang trọng ở Paris này, người đàn ông kia ít nhiều cũng có chút kiêng kị. Người đàn ông kia thu cảm xúc lại, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút hung dữ.
Lộ Đình Vân quay đầu, dùng tiếng Trung nhẹ nhàng nói với Chu An: “Em tới văn phòng của tôi ăn sáng đi.”
Chu An ngây người một giây, sau đó đi lên lầu hai, mở cửa văn phòng của Lộ Đình Vân.
Trên mặt bàn làm việc sạch sẽ chất một đống bản thảo thiết kế, bên cạnh bày một bàn ăn, trên đó có bánh sandwich và cà phê nóng.
Chu An do dự một lúc, cuối cùng cũng cầm bánh sandwich lên bắt đầu ăn. Chu An ăn hơi vội nên bị nghẹn, đành phải bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Vị đắng của thuốc đông y chảy xuống cổ họng, lúc này cô mới nhận ra không phải là cà phê mà lại là thuốc cảm.