Tôi vẫn chúi đầu vào quyển truyện cười trong tay, cân nhắc hỏi lại.
- Thật tình thì tớ thấy mình may mắn đó.
Hạnh Nhi thở dài ngao ngán, tặc lưỡi đáp.
- Đây là lần thứ 100 lẻ 1 cậu nói câu đó rồi đấy. Nhưng mà Linh Đan, có thật là cậu cảm thấy may mắn khi được miễn tham gia vài buổi tập văn nghệ cùng lớp không? Đừng dựa vào cái chân bị đau của cậu chứ. Mà giả sử, nếu cậu có tham gia cùng Yul ở phần thi tự chọn, thì chắc cũng thua đội của tớ và Tùng thôi. Hay là cậu sợ cảm giác thua đội của tớ nên mới không thi phần Tụ chọn với Yul? Haha. Đúng thế rồi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Nhi bằng ánh mắt buồn rười rượi, sau lại gật gưỡng cúi đầu xuống. Đã 3 ngày ở nhà vì cái chân đau, thì cả 3 ngày ấy, Hạnh Nhi đều đến và lần nào cũng cho tôi nghe bài ca chiến thắng mà cô bạn đang mộng mơ về trong ngày hội Noel ở trường sắp tới. Không biết Hạnh Nhi và Tùng béo tập luyện vất vả và đầu tư cho phần thi tự chọn nhiều đến thế nào, mà cô bạn tự tin lắm. Còn tôi, sau cái sự cố trượt chân ấy, nằm dài ở nhà, bỏ lớp tập nhảy với lí do chính đáng “ bị trật chân và không thể tham gia lớp tập văn nghệ.”
Đương trong chuỗi ngày cười hỉ hả với “mưu mô' của mình, thì một tin sét đánh ngang vai.
- Hình như bữa tiệc hôm ấy, nhiều đồ ăn và thức uống lắm đó Linh Đan. Nhưng tớ cũng thấy lạ là, sao lạnh vậy mà nhà trường vẫn làm Party có món Kem nhỉ. Hazzzz. Nhưng mà tiếc quá, chân của cậu…. - Hạnh Nhi ngừng than thở, đưa mắt liếc xuống phía cái chân đang băng bột trắng xóa của tôi, ngao ngán lắc đầu.
Trời đất! Có phải vừa có chòm sao chổi nào bay lởn vởn trên đầu tôi không vậy? Bỗng nhiên thấy mặt mũi xây xẩm còn cổ họng thì cứ nghẹn ứ. Định bụng ở nhà cho qua cái ngày hội này, rồi sau đó, tôi sẽ làm mặt rầu rĩ tới lớp với lí do: Chân tớ bị đau, không tham gia lễ hội được. Nhưng trong lòng thì đang cười ngất. Kì thực thì chẳng muốn đến lễ hội tẹo nào. Chẳng muốn chịu cảm giác những ánh mắt xung quanh nhìn mình dò xét, cũng chẳng muốn gặp những người tự nhiên không muốn gặp.
Nhưng mà, trên đời này còn có công lí không vậy? Sao lại có Party Kem vào đúng cái hôm tôi nghỉ vậy trời. Rốt cuộc là vì sao? Tại sao? Why?
Tôi rầu rĩ kêu lên.
- Why? Why? Why?
Hạnh Nhi cười gian hai tiếng, sau mới thì thào.
- Why not?
Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt. Lại vuốt mặt.
***
Những ngày sau đó, dù đã vuốt mặt nhẵn cả trán, mà tôi thực tình vẫn không thể hiểu nổi. “ Rốt cuộc thì việc cái chân tôi nó “cố tình” bị quẹo này là HÊN hay XUI vậy?”??!
Ầy, kì thực thì mọi chuyện thế này.
Ba hôm trước, cái hôm mà tôi lớ ngớ đi lên phía bục giảng câu lạc bộ ghi-ta kia đăng kí tiết mục tự chọn, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại té!!!
Thật ra thì là trượt chân. Nhưng may mắn rằng, Ju đỡ tôi kịp thời. Nghĩ lại thôi mà bây giờ cũng nóng hết cả mặt.
Mọi chuyện cũng nên chỉ dừng lại ở mức “nóng cả mặt” thôi. Nếu như lúc đó, tôi không cố tình la ó rằng cái chân của mình quá đau. Và thế là, tôi được dìu thẳng tới phòng y tế. Và thế là, một lát sau được về nhà, và thế nữa là tôi lục tung tủ y tế của nhà ra và băng trắng toát 1 chân.!!!
Ngồi ở nhà cả buổi chiều hôm đó, cứ rung đùi vỗ tay đen đét tự khen bản thân mình thông minh. Là sẽ được bố mẹ chăm sóc như công chúa, là không phải tới trường tập tiết mục văn nghệ bắt buộc kia, là không phải nhìn thấy những ánh mắt săm soi.
Cả đời tôi, chưa bao giờ tôi lại nghĩ sẽ có lúc tôi lại sợ bị “nổi tiếng” cùng “hoàng tử” tới vậy!!!
Nhưng giờ, chính thức là tôi thấy mình ngu!
Gần tuần nay, thế giới của tôi chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ bé của mình. Hạnh Nhi vài ngày trước thì có tới thăm tôi. Nhưng vài bữa nay, có lẽ bận lịch tập văn nghệ, nên cô bạn chỉ gọi điện hỏi thăm. Ju thì kể từ hôm dìu tôi xuống phòng y tế, cậu ấy gần như mất tích luôn. Còn Yul, tôi nhớ lần gặp mặt gần đây nhất là tuần trước khi cậu ấy bị say xe Bus. Bố mẹ tôi vài bữa nay cũng bận rộn với lịch công tác. Nhóc cá vàng tên Bự góc phòng kia cũng dành sự tập trung của nó vào ngôi nhà nhỏ tí hon trong bể nước.
Chỉ còn tôi, cô độc trong căn phòng. Yếu ớt hỏi bản thân “ Đâu mới là nơi dành cho tôi vậy trời???” Giả sử bây giờ tôi có bốc hơi thì có lẽ cũng chẳng ai quan tâm, chẳng ai biết.
Mếu máo, lấy chăn trùm kín đầu, ôm chặt cái điện thoại. Tôi thề là chỉ cần một cuộc điện thoại của ai đó thôi, không quan trọng gái hay trai, chỉ cần nói là “ Tối nay là ngày lễ hội rất lớn và hoành tráng của trường rồi đấy, Linh Đan có gắng đến nhé.” Thì tôi sẽ yêu người đó cả đời. HUHU…!!!
***
Chiểu. Chiều rồi. 5 giờ rưỡi chiều.
Tôi vẫn ngồi vật vờ trong căn phòng của mình. Bố mẹ tôi giờ này chắc vẫn bận rộn ở tòa soạn. Thật tình, trong suốt quá trình đau chân này, kì thực là thấy tủi thân ghê gớm. Cảm giác như mọi người biết thừa là tôi “giả đau chân” nhưng vẫn “cố tình” quan tâm tôi kiểu cho nó có “nghĩa vụ”, chẳng có “thành ý” gì hết trơn hết chọi vậy trời!!!
Được. Không ai quan tâm tôi đúng không? Tôi sẽ ọi người biết, Linh Đan này mạnh mẽ như thế nào. Hãy nhìn đây.
….Giờ tôi sẽ thể hiện sức mạnh của mình…..
TÔI THÁO ĐỐNG BĂNG BỘT GIẢ Ở CHÂN RA ĐÂY!!!
Gần tuần, mang 1 lớp bột dầy cộp ở chân cộng thêm một mớ băng trắng toát, kì thực cảm thấy khó chịu vô cùng. Ấy vậy mà, lại còn phải biến hóa sắc mặt nhăn nhó cho nó hợp với người “chật khớp“. Bây giờ thì cười ra nước mắt. Kiểu như lao lực đào hố, xong lại hùng dũng nhẩy vào. Vừa nhẩy, vừa cười. Hazzzz!!!
Cái chân lâu ngày không vận động nhiều bỗng dẻo dai hơn hẳn. Thoáng cái tôi đã phi xuống dưới nhà bếp. Nhồm nhoàm nhai liền lúc hai cái bánh mì và ôm một cốc sữa, vừa ăn, tôi vừa cậy cửa sổ ngó nghiêng bên ngoài.
Một tuần không nhìn ra thế giới bên ngoài, cảm giác mình vừa trở về từ thời nguyên thủy. Ngoài đường, ánh điện sáng trưng. Những cây thông noel trước dãy nhà đối diện lấp lánh ánh đèn. Trên cánh cửa mỗi nhà đều có một vòng vạn tuế. Ánh đèn nhấp nháy đầy sắc mầu. Hôm nay, là Noel.
Đúng rồi. Ngày lễ hội ở trường tôi trùng với ngày Noel.
Noel năm nay, tôi vẫn ở nhà một mình. Như bao năm về trước. Bố mẹ tôi vẫn bận rộn dù đó có là ngày nghỉ. Nhiều khi cảm thấy tủi thân ghê gớm.
Ngoài trời lúc này đã nhá nhem tối và gió se lạnh. Chẳng thế mà mắt bỗng chốc nhòe nhoẹt. Nhưng mà, liệu có cường độ hóa độ nhòe nhoẹt không vậy?
Phía trước, trong giây lát thấy mập mờ thấy một dáng người cao cao. Tôi ngừng nhai bánh mì, lấy tay dụi mắt liên tục, vỗ đầu bôm bốp. Nhìn lại lần nữa.
Com-lê thẳng thướm. Cao hơn mét 8. Tóc khóc. Mặt lạnh băng. Ánh mắt đầy sát khí. Ối mẹ ơi. Gần, đang tới rất gần. Quá gần.
- Có lẽ mình bị trúng gió độc
Tôi lẩm nhẩm. Cố gắng nuốt trôi miếng bánh mì đang mắc nghẹn trong cổ họng. Rồi xoay người đi vào trong.
Chân còn chưa kịp bước, một giọng nói lạnh lùng phía sau khung cửa sổ lọt thỏm vào bên trong.
- Đi thôi.
Giờ thì chân tôi cảm thấy tê cứng như bị trật khớp thật. Đau khổ nhìn xuống phía dưới cái chân, vẫn trong tư thế xoay người lại, tôi yếu ớt đáp.
- Ai đấy? Tôi không nhìn thấy gì hết.
Giọng nói phía sau nhẹ bẫng.
- Hay là đợi tôi gọi người vào khiêng ra.
Đứng hình.!!!!
***
Ngay từ hồi nhỏ xíu, khi xem những bộ phim công chúa hoàng tử, và sau này, khi đã lớn và trở thành Fan trung thành của phim thần tượng và truyện tranh, tôi vẫn cực kì thích thú và hâm mộ phân cảnh nam diễn viên chính đẹp lung linh xuất hiện bất thình lình cạnh nhân vật nữ chính. Sau đó, sẽ đưa nữ chính đi mua sắm và họ cùng nhau tới dự tiệc trong tiếng nhạc du dương.
Nhớ ngày nhỏ, đi ngủ lúc nào cũng nghêu ngao câu hát: “ I have a dream….i have a dream….mmmm…”
Và giờ thì tôi đã “ Have được cái Dream ấy rồi.”!!!
Nam chính trong cái “ Dream” ấy của tôi kiêm nhân vật phản diện, Yul!
Suốt chặng đường từ nhà tôi tới cái nơi này, tôi vò đầu bứt tóc nghiến răng ken két trong chiếc xe kín như bưng mà cũng không tài nào trả lời được vài câu hỏi trong đầu “ Sao Yul lại biết nhà tôi? Sao biết cái chân tôi đau là giả? Sao đoán được tôi đang tránh mặt cậu ta? Sao biết tôi đang ở nhà một mình? Sao? Sao? Rốt cục là vì sao? “
Việc đầu tiên: Nhân vật nam chính đưa nữ chính tới một tiệm váy dạ hội. - Đã xong.
Tiếp theo: Nữ chính được đưa vào khâu trang điểm. - Đã xong.
Tiếp nữa: Nữ chính từ vịt hóa thiên nga. Xinh lung linh và nam chính bất ngờ vì sự thay đổi của nữ chính. - Chưa xong!
Chính xác là khi tôi vừa bước ra trong diện mạo mới, váy áo diêm dúa, Yul nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân, sau tặc lưỡi, lắc đầu, bỏ đi.
Tôi đứng ngây người, cười khan hai tiếng, sau cũng tặc lưỡi, lắc đầu, bỏ đi. Sự thật là điều tôi quan tâm nhất khi tới lễ hội của trường chỉ là…KEM.
---
8 GIỜ.
Trường Ping Yi thực sự lộng lẫy và sôi động.
“ Hai bên cổng trường là hai hình nộm ông già Noel khá to cùng cơ man đầy những bong bóng xà phòng bay lơ lửng trong không trung lung linh ánh điện và đèn mầu. Mới tới cổng trường, tiếng nhạc và tiếng hát sôi động từ phía bên trong đã tạo cảm giác phấn khích lạ thường. Từng top học sinh nhộn nhịp trong váy áo lộng lẫy, sánh bước cùng nhau.
Chính giữa là đài phun nước cùng những màn pháo bông bắt mắt. Bên cạnh, một cây thông khá to được trang trí khá cầu kì. Phía bên phải là hàng ghế dành cho khách mời và thầy cô. Phía bên trái, là nơi dành cho học sinh. Trung tâm là một sâu khấu được thiết kế hình tròn. Phía sau sân khấu hình tròn bằng gỗ là một dàn nhạc lớn. Cô còn muốn biết gì nữa không?”
Người quản gia có bộ ria mép vểnh lên như vẽ vừa ngừng miêu ta về quang cảnh lễ hội ở trường Ping Yi. Câu hỏi duy nhất tôi muốn hỏi ông ấy sau khi nghe ông ấy thao thao bất tuyệt, là:
- Kem được đặt ở đâu vậy ạ?
Ông quản gia đưa tay đẩy gọng kính trễ, rồi nói lại y chang câu hỏi của tôi vào bộ đàm đang cầm trên tay, sau mới trả lời.
- Theo những gì tôi nghe lại thì kem sẽ được mang ra khi kết thúc bữa tiệc.
Tôi cười hì hì, hỏi lại.
- Vậy bao giờ thì tiệc kết thúc ạ?
- 10 giờ, thưa cô.
Mếu máo. Thực sự thì nên mếu máo.
Nghĩa là sao? Là tôi phải ngồi trong chiếc xe toàn người mặc áo đen này cho tới khi 10 giờ mới được thả tự do!
Sự tẻ nhạt này bắt đầu sau khi tôi lắc đầu, tặc lưỡi rời nơi trang điểm sang trọng dành cho nữ. Chiếc xe ô tô đen đầu dài có chữ M phía trước là nơi dừng chân tiếp theo của tôi. Trong khoang xe, chỉ có tôi và một người tự giới thiệu là quản gia lâu năm của Yul, phía ghế trước, hai người áo đen mặt lạnh như tiền chỉ chăm chú vào bộ đàm đang cầm trên tay. Trong khoang xe, mọi thứ trở nên hấp dẫn và hào nhoáng. Nhưng như này có phải là cách trả thù dã man nhất mà Yul tàn nhẫn kia dành cho tôi về tội dám giả vờ đau chân để không phải tới buổi lễ hội này và tập tiết mục tự chọn khiêu vũ với cậu ta không?
Ngày trước nhà tôi có nuôi một con mèo, tên Pu. Một lần tôi được dịp quan sát Pu bắt chuột. Lạ rằng, Pu không cắn cho con chuột ấy chết ngay, mà lại vờn qua lại. Thả con chuột đi rồi lại đuổi theo bắt. Bắt được lại thả đi. Lúc ấy, tôi nghĩ nhóc mèo tên Pu của tôi bị điên. Thế là sau lần ấy, tôi quyết định tặng mèo Pu ột nhỏ bạn hàng xóm vì nhỏ ấy cực kì yêu mèo.
Bây giờ, thì tôi mới vỡ lẽ ra “ Mèo vờn chuột.”
Thì ra, chết một cách chớp nhoáng không hề đáng sợ. Đáng sợ hơn là cảm giác tưởng mình được sống, nhưng lại bị dập tắt. Tưởng mình đã chạy rất rất xa, nhưng khi ngoảnh mặt lại, thì ra nãy giờ vẫn chỉ là chạy loanh quanh trong lòng bàn tay của đối phương.
Tôi là con chuột. Còn Yul là mèo.
Tôi tưởng rằng, nghỉ ở nhà, chạy trốn tất cả với lí do bị đau chân là mọi chuyện sẽ qua nhanh. Nhưng kì thực thì tôi chẳng chạy đi được dù chỉ là một bước chân. Tệ hơn là tôi còn được trang bị một cái váy áo lộng lẫy, một kiểu tóc cầu kì, nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là ngồi trong xe chờ cho đến khi Kem xuất hiện.
Cậu ta chỉ nói 3 chữ. 3 chữ cô đọng và đầy xúc tích, nhưng như chứa cả tảng băng trôi. “ Cậu lừa tôi?”
Và thà rằng cậu ta cho tôi một cú đấm, hay đại loại là xổ ra một tràng, hay nghiến răng ken két đe dọa tôi, còn tốt hơn việc cậu ta mua cho tôi một miếng phomat và bắt tôi ngồi trong lồng ngắm nhìn miếng phomat ấy.
Thực tình là quá dã man mà!!!
Và bây giờ thì cậu ta biến mất.
---
Tôi cứ ngồi nghĩ vu vơ về câu chuyện “ mèo vờn chuột” như vậy cho đến khi trong khoang xe hé lên một chút ánh sáng và một mùi hương bạc hà se lạnh phả vào trong. Tôi vẫn xoay người về phía cửa xe, cậy cậy tấm cửa kính cạnh mình, thều thào hỏi bác quản gia.
- Bác ăn kẹo bạc hà đấy à?
Lời bác quản gia còn chưa kịp vang lên, một hơi lạnh đã bủa vây xung quanh.
- Ra ngoài thôi, Linh Đan.
Tôi rùng mình. Rùng mình xoay người lại. Phía sau, cửa xe hé mở. Yul đứng bên ngoài, người hơi cúi. Những ánh sáng rực rỡ bao quanh khuôn mặt tựa thiên thần vẽ lên một bức tranh hoàn hảo. Từng đường nét đều quyến rũ.
Nhưng mà, “đừng mắc bẫy con mèo này nhé“. Tôi tự nói với bản thân mình điều đó, sau mới vững dạ đáp nhỏ như muỗi kêu.
- Nhưng mà chưa đến 10 giờ và cũng chưa có kem, tớ đợi được.
Nói rồi, tôi bấu chặt tay vào ghế. Đề phòng con mèo khổng lồ kia cho bàn tay vào cào.
Nhưng mà con mèo khổng lồ không tỏ ra là đang chịu đựng sự lì lợm của tôi, “nó” chỉ khẽ mỉm cười, chìa một bàn tay vào phía trong xe.
Tôi lẩm nhẩm đúng 3 lần cụm từ này, sau mếu máo bám vào cánh tay phía trước, lọ mọ chui ra khỏi xe. Có lẽ rằng tôi sắp được thay một cái lồng mới kín mít hơn!
Vừa bước một chân ra cửa xe, chính thức là tôi chỉ muốn nhảy vào vị trí khi nãy.
Chiếc xe này, đỗ ngay gần vị trí trung tâm sân khấu của trường Ping Yi!!!
Ánh điện sáng chói rọi thẳng vào mặt, mắt tôi lóa và chẳng có thể nhìn rõ mọi thứ phía dưới. Chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh vẫn siết chặt lấy bàn tay đang run run của tôi. 1 giây, 2 giây, 3 giây….5 giây của sự yên tĩnh kể từ lúc tôi bước ra khỏi chiếc xe kín như bưng. Mọi chuyện dường như vẫn mơ hồ. Cho đến khi…. “ Bộp bộp bộp…” Những tiếng vỗ tay không ngớt và những tiếng xì xào. Tiếng nhạc sôi động và tiếng hú hét chát chúa. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy mình sợ sệt như lúc này. Tôi chỉ muốn chạy, chạy thật nhanh. Dù phía trước có cả một chiếc kem to đùng đầy sắc màu đi chăng nữa. Tôi định xoay bước…
Nhưng tiếng người dẫn chương trình vang liền sau đó như thể một chiếc dây vô hình buộc tôi lại với hiện tại.
- Ngay sau đây, là phần thi “ Tự chọn“. Phần thi mà có lẽ học sinh nào cũng mong chờ nhất. Cuộc thi chọn ra “King and Queen” dành cho toàn thể học sinh của trường Ping Yi.
Ngay sau đó, tiếng pháo nổ ầm ĩ, và tiếng nhạc bắt đầu nhộn nhịp. Tiếp đó, người dẫn chương trình thông báo.
- Mở đầu cuộc thi tự chọn hôm nay, là cặp đôi “Trai tài gái sắc” nổi tiếng trong câu lạc bộ ghita đình đám của trường. Xin giới thiệu lên đây, chủ tịch câu lạc bộ ghita học sinh, Ju của khối 11 và Bình Nguyên của khối 10.
Những tiếng vỗ tay không ngớt. Ánh điện tập trung vào giữa sân khấu hình tròn bằng gỗ sáng loáng. Phía sau, dàn nhạc cũng bắt đầu kéo những nốt đầu tiên. Mắt tôi cũng dần thích ứng với ánh sáng. Đến lúc này tôi mới nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh. Thì ra, chỗ mà tôi đang đứng là khu vực chuẩn bị diễn cho những cặp đôi tham dự cuộc thi Tự chọn của trường.