Nếu Khúc Quân Kỳ đẹp theo hướng yêu nghiệt, nổi loạn, lưu manh giả dạng tri thức, thì Ninh Thần đẹp theo hướng em trai nhà bên.
Tinh nghịch, yêu đời, biết làm nũng.
Đôi lúc sẽ có cảm giác trưởng thành như một người đàn ông, khiến cho bạn có cảm giác an toàn, cũng có cảm giác lo được lo mất.
"Ninh ca." Cô chạy đến xe của Ninh Thần.
"Lên xe đi, tôi được Quân Kỳ nhờ đưa em đến gặp cậu ta."
"Vâng." Tạ Miên vào hàng ghế sau ngồi xuống, Ninh Thần không phải là một quân nhân, nhưng anh lại là một cảnh sát, cho nên anh cũng sắm một con xe có lớp chống đạn để nhỡ có tội phạm muốn đến báo thù thì cũng không bị thương.
"Hôm nay anh nghỉ phép, bị chồng em sai hết đi chỗ này rồi lại đi chỗ kia, thật là tức chết anh."
"Rõ ràng là lần trước cậu ta biết anh bị hack tài khoản Weibo, vậy mà cậu ta dám bịa chuyện với Khúc Dao, làm cho cô ấy giận anh mấy ngày liền, suýt nữa khiến anh và cô ấy chia tay."
"Em coi thế có được không?!"
"Chị dâu, em phải giúp anh dạy dỗ lại cậu ta, không thể để cậu ta tác oai tác oái vào chuyện tình cảm của Khúc Dao và anh được!" Ninh Thần vừa lái xe vừa luôn miệng kể chuyện uất ức của mình cho Tạ Miên.
Tạ Miên vừa lên xe đã bị anh bắn rap một đống thông tin, cô choáng váng sắp xếp lại trật tự các câu nói.
"Vâng, em sẽ thử nói với anh ấy." Dù không hiểu gì nhưng trước tiên cô cứ đồng ý cái đã.
"Cảm ơn chị dâu, em nhớ phải giúp anh đó, chứ dù anh đã nói nhưng cậu ta không nghe lọt tai, cậu ta chỉ nghe em thôi."
Tạ Miên nhớ lại những cảnh mà cô càng từ chối, càng nói Khúc Quân Kỳ không được làm thì anh lại càng làm.
Người có tâm lý nổi loạn như Khúc Quân Kỳ, hình như vẫn không nên nói thì tốt hơn.
Nhưng ngoài miệng Tạ Miên vẫn dạ vâng đồng ý.
Đi được một lúc thì xe dừng ở bệnh viện lớn nhất thành phố A, Tạ Miên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính xe hỏi: "Ơ, sao lại đến đây vậy anh?"
"Hả? Cậu ta không nói cho em biết ư?" Ninh Thần lái xe vào khu giữ xe, giọng nói có phần kinh ngạc.
"Nói gì ạ?"
"Khúc Quân Kỳ hai hôm trước có đi dự một buổi hội thảo cấp cao, không biết vì sao lại có khủng bố lẻn được vào, lúc đấy đại tướng Khúc đang phát biểu nên được chọn là mục tiêu, may mà Khúc Quân Kỳ phát giác ra kịp thời nên cứu được Đại tướng Khúc, nhưng cậu ấy cũng bị thương."
"Nhưng vì chú Khúc đang đứng phát biểu mà bị chọn thành mục tiêu sao?" Tạ Miên khó hiểu hỏi.
"Hắn ta chỉ muốn náo động khiến mọi người hoảng sợ thôi, chứ không có kế hoạch sẵn."
"Vậy anh Quân Kỳ có bị thương nặng lắm không ạ?"
Ninh Thần mở cửa xe cho Tạ Miên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Em lên nhìn rồi sẽ biết."
Thấy vẻ mặt của Ninh Thần, trong lòng Tạ Miên càng lo lắng, bất an hơn.
***
"Hửm?Đến rồi sao? Mau lại đây." Vừa mở cửa phòng bệnh, Khúc Quân Kỳ đã quay ngoắt sang vẫy vẫy tay với cô, sắc mặt anh tươi tắn, nhìn qua tưởng không bị làm sao, nhưng nhìn kĩ thì thấy một ít băng trắng lấp lấp ở trong áo lộ ra.
Vừa nãy trên đường đi lên phòng bệnh, Ninh Thần đã nói với Tạ Miên tình trạng của Khúc Quân Kỳ, tuy chỉ là bị thương ở bả vai nhưng Ninh Thần đã biến nó thành một vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Thần: Ai bảo cậu dám làm em yêu của tôi thương tâm mấy ngày liền, tôi sẽ khiến vợ cậu lo lắng để báo thù.
Biết vị trí vết thương nằm ở đâu, lại thấy anh vui vẻ giơ tay vẫy vẫy với cô, Tạ Miên tái mét mặt chạy đến ngăn hành động của anh lại, miệng còn nói lời trách cứ lo lắng: "Anh làm gì vậy, bỏ tay xuống đi, sao anh bị thương mà dám làm hành động như vậy, không sợ vết thương hở ra hay sao? Phải biết quan tâm đến cơ thể mình đi chứ!"
Tạ Miên đang lo lắng về vết thương của anh, luống cuống hạ tay anh xuống, nhưng Khúc Quân Kỳ chỉ chú ý đến đôi mắt gấu trúc của Tạ Miên.
Tuy đã phai đi bớt nhưng vẫn rất nổi bật.
"Mắt em bị làm sao thế? Haha, giống y như gấu trúc panda ý!" Khúc Quân Kỳ đã cởi kính ra, nên giờ nhìn gương mặt anh đã bớt đi vẻ trưởng thành, nốt ruồi lệ cùng đôi mắt đa tình được phát huy hết tác dụng.
Anh vừa sờ lên mặt cô, vừa bật cười.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Tạ Miên biến thành con gấu trúc, mập mập dễ thương, dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.
"Anh còn cười! Em thành thế này là vì ai? Đều tại anh! Tại sao anh không nói với em việc anh bị thương, làm suốt một đêm qua em lo lắng đến nỗi không ngủ được! Ít nhất thì cũng nên bảo cô chú nói với em chứ? Cả em và chị Khúc Dao đều không biết anh đang ở đâu hết."
Thấy Tạ Miên nước mắt thi nhau rơi xuống, cô còn đập bộp cho anh một phát rõ đau ở lưng, rồi ôm mặt khóc, cả người đều run rẩy.
Khúc Quân Kỳ không dám trêu cô nữa, anh thở dài dùng một tay nhấc cô ngồi lên giường, nhẹ giọng an ủi: "Anh sợ em lo lắng nên không dám cho bố mẹ nói với em, em thấy đấy, giờ em biết rồi, lo lắng đến mức khóc đến như như vậy."
"Không muốn nói sao anh không im lặng luôn đi, còn đưa em đến gặp anh làm gì?" Giọng Tạ Miên nghẹn ngào.
Đã không muốn để cô biết mà còn bảo cô đi gặp anh.
"Ai bảo em nói nhớ anh, lần đầu tiên thấy em bảo như vậy nên anh không nhịn được."