Đương nhiên Vân Tước không tin chiếc vòng cổ Văn Cữu đưa cho cậu chỉ là một món trang sức đơn giản, cậu thậm chí không để tâm đến chuyện tháo chiếc vòng cổ ra.
Vài ngày liên tiếp Văn Cữu như lời hắn nói, không xuất hiện thêm lần nào, Vân Tước nhân khoảng thời gian này dưỡng thương cho tốt, cũng tìm hiểu kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh. Căn nhà này được bao quanh trong khu chung cư tư nhân cực kỳ khuất bóng, giữa nó và cổng có một khoảng cách rất xa, bảo vệ cũng rất chăm chỉ. Xác nhận danh tính khi ra vào cổng cực kỳ khắt khe, cho dù là khách đến thăm cũng cần giữ lại giấy tờ liên quan của chủ hộ, đồng thời thực hiện xác minh thông tin cực kỳ nghiêm túc.
Có lần Vân Tước đi dạo ở khu lân cận, muốn thử xem có thể ra ngoài hay không, cậu đã chuẩn bị tốt cho trường hợp bị bắt lại, ai ngờ lúc đi qua máy quét ở cổng bảo vệ liền dễ dàng nhận được đèn xanh, làm cho nhân viên trực ban càng thêm lễ phép với cậu.
Cậu vuốt chiếc vòng cổ bị che giấu dưới lớp khăn lụa, lần đầu thắc mắc thái độ của Văn Cữu với mình thật ra là gì.
"Ở đâu vậy?" Vân Tước không muốn đi một chuyến không công, gửi một tin nhắn đi từ đầu vào được mã hóa trong thiết bị đầu cuối thông minh.
Bên kia không để cậu chờ lâu, một lát liền trả lời, chẳng qua không được tính là lời tốt đẹp lắm: "Anh còn sống à?"
Vân Tước quả thực bị tức tới bật cười, trực tiếp mở bản đồ chuyển địa chỉ cho cậu ta: "Buổi chiều ba giờ, mang thiết bị của cậu theo."
"Buổi chiều em còn có việc mà đại ca!"
Vân Tước không quan tâm tới cậu ta, ngón tay lướt qua xóa thông tin đi, vẫy một chiếc xe ở giao lộ định đi trung tâm mua sắm một chuyến. Cho dù người hợp tác sắp gặp đã quen biết rất lâu, Vân Tước cũng không bao giờ gặp cậu ta khi chưa cải trang tí gì. Khi chưa biết tác dụng của chiếc vòng cổ, cậu không thể để lộ bất kỳ tin tức gì về BANE, huống chi chỗ ở của cậu trước khi cậu tìm tới Văn Cữu còn đang để tiền đặt cọc của cố chủ trả cho đơn đặt hàng, nếu để Văn Cữu biết, cậu thực sự sẽ không còn đường sống.
Mà hiện tại cậu đang tiêu tiền của Văn Cữu, suy tính nên làm gì để lấy mạng hắn.
Vân Tước thay một bộ quần áo khác, tìm một salon ở góc đường tự hóa trang cho mình, cậu từ chối khéo nhân viên trang điểm cùng đi, sau khi làm xong liền trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ lầu 3. Hẻm nhỏ không có một bóng người, cậu vững vàng đáp đất, lại một lần nữa xuất hiện trên đường, nhân viên vừa nãy tiếp đón cậu vào tiệm còn thò tới làm quen bắt chuyện với cậu, muốn mời chào cậu vào, nhiệt tình hỏi cậu có phải bộ quần áo này là xu hướng năm nay, vị khách vừa nãy vào tiệm cũng mặc một bộ y chang như vậy.
Vân Tước lễ phép từ chối lời mời của anh ta, thanh âm khi nói chuyện khác hoàn toàn trước đó. Chàng nhân viên tiếp thị tiếc nuối buông xuống cánh tay cậu, xoay người tính tìm vị khách hàng may mắn tiếp theo.
Nơi gặp mặt cách đây khoảng một giờ đi xe, Vân Tước lúc ngồi trên xe thuận tay mở trang web xã giao cậu đã lâu không lên. Tưởng rằng chuyện đã qua được hai tuần, sức nóng của cậu cũng nên hạ xuống thôi, không nghĩ tới trang đầu của trang web vẫn còn ghim tin tức treo giải cậu, ngang nhiên đứng đầu bảng, chênh lệch với vị trí thứ hai chừng hai mươi triệu.
Đây chính là kim loại hiếm hàng thật giá thật, hai mươi triệu ngang ngửa sản lượng một năm của một thành phố quy mô bậc trung.
Vân Tước đang tính toán có nên xuôi theo bọn họ trình diễn một tiết mục chết giả hay không, ngón tay trượt một cái vô tình bấm vào mục sàn giao dịch, chủ đề hot nhất là "Liệu BANE có thể giả chết để giành được giải thưởng được treo không". Cho dù lựa chọn "Không" có tỷ lệ cược cao kinh người, người đặt cược vẫn chọn toàn một màu "Có", chỉ có vài con bạc chọn "Không" vì tỷ lệ một được trăm.
Vân Tước "xùy" một tiếng, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, đặt tất cả lợi thế còn lại trong account vào "Không".