Mật Ngọt Cho Anh: Trọn Kiếp Yêu Em!

Chương 1: Lầm tưởng



Thứ sai lầm nhất trong cuộc đời chính là lầm tưởng rằng mình là người hiểu đối phương nhất!

Cũng chính vì lý do đó mà Đàn Thi Ý đã bị vả mặt chan chát, cô đã rất tự tin... Cô cho rằng bản thân và Châu Chiết Xuyên đã yêu đương hơn bảy năm, đã đủ thời gian hiểu nhau rồi, chẳng những thế mà mối quan hệ của họ hiện tại vẫn rất tốt, nếu như kết hôn thì cũng không có ai phản đối.

Nhưng!

Đó cũng chính là lý do làm Đàn Thi Ý hối hận nhất!

Vào ngày diễn ra hôn lễ, Đàn Thi Ý đang đi tìm chú rể của mình. Nghe có nực cười không chứ? Vào hôn lễ, giờ lành đang đến gần nhưng chú rể lại biến mất, thậm chí là ngay cả người bạn phụ dâu của cô cũng không thấy đâu cả.

Đến đây, linh tính của phụ nữ đã mách bảo cô rằng đã có chuyện xảy ra rồi!

Cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cùng em trai - Đàn Mộc Hưng và cô bạn thân - Vương Niệm Niệm đi lên phòng tân hôn để tìm, ban đầu Đàn Mộc Hưng định sẽ phá cửa xông vào, nhưng Đàn Thi Ý lại ngăn cản, chẳng những thế mà cô còn hết sức nhẹ nhàng để mở cửa ra...

Xộc thẳng vào mũi cô chính là cái mùi hương quen thuộc, đây chắc chắn là mùi hương của Châu Chiết Xuyên, vì nó chính là nước hoa mà cô đã tặng cho hắn ta. Đi vào bên trong, nhìn trên giường cưới bây giờ chỉ là một mớ hỗn độn, thậm chí cô còn nhìn thấy những thứ dơ bẩn nữa kìa.

Đàn Mộc Hưng đã tức giận đến mức sắp xông vào nhà tắm để đánh người rồi, nhưng Đàn Thi Ý và Vương Niệm Niệm đã giữ cậu ấy lại, cô nói:

- Đi thôi. Chúng ta hãy xem như chưa thấy gì.

- Chị hai?

- Đi!

Phải nói thật là lúc này Đàn Mộc Hưng và Vương Niệm Niệm không hiểu, rõ ràng tính cách của Đàn Thi Ý đâu phải là dạng nhu nhược như vậy chứ? Tại sao cô không xông vào để vạch mặt đôi cẩu nam nữ đó?



Dù rằng trong đầu của Đàn Mộc Hưng và Vương Niệm Niệm vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng hai người họ tin rằng Đàn Thi Ý là người hiểu rõ tình hình nhất, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện khiến cho họ cảm thấy thất vọng đâu nhỉ?

[...]

Vì hai người họ đã nhìn thấu sự thật rồi, nên khi nhìn thấy Châu Chiết Xuyên ở trên lễ đường thì cả hai cũng không khống chế được tầm mắt mà nhìn hắn ta với biểu cảm đầy căm phẫn.

Khi này Trần Nhã Thuần cũng nhìn sang con trai, nói:

- Tiểu Hưng, sao con lại nhìn anh rể của mình như vậy?

- Không sao ạ. Mẹ đừng quan tâm đến con.

Nghe vậy thì Trần Nhã Thuần cũng gật đầu, điều quan trọng trước mắt là họ phải chú tâm đến hôn lễ của con gái và con rể đã.

Nhưng rồi, khi cô dâu bước đến, vẫn là gương mặt xinh đẹp đó, thần thái tự tin đó, cơ mà... Không hiểu tại sao Châu Chiết Xuyên lại rùng mình khi bị Đàn Thi Ý nhìn chằm chằm. Đến đây các quan khách còn thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng theo lẽ thông thường thì cha của cô dâu phải cầm tay con gái trao cho chú rể chứ? Tại sao nhà họ Đàn lại không làm vậy?

Việc đó cũng khiến cho Trần Nhã Thuần không hiểu, bà ấy đưa mắt nhìn sang Đàn Dũng, nói:

- Sao ông lại ở đây?

- Là Ý Ý bảo không cần dìu... Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Đột nhiên cả Trần Nhã Thuần và Đàn Dũng đều thấy tình hình có gì đó không đúng lắm, nhưng họ hi vọng chỉ là do họ nghĩ nhiều thôi.



Châu Chiết Xuyên ở trên lễ đường nhìn thấy cô, vẫn là nụ cười dịu dàng ôn nhu vô hại đó, hắn ta bước đến chỗ của cô, định là nắm tay cô, nhưng Đàn Thi Ý đã né tránh.

Thái độ lãnh đạm này cũng đã khiến cho Trần Nhã Thuần và Đàn Dũng chắc nịch hơn... Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi đây mà! Nhưng... Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Thái độ và hành động của Đàn Thi Ý cũng làm cho Châu Chiết Xuyên giật mình, nhưng hắn ta chỉ cười trừ rồi cho qua.

- Châu Chiết Xuyên, con có đồng ý lấy Đàn Thi Ý làm vợ, cho dù là nghèo khó hay sang giàu, dù lúc ốm đau hay khỏe mạnh, con vẫn sẽ luôn chung thủy, yêu thương và chăm sóc cô ấy?

- Con nguyện ý!

- Đàn Thi Ý , con có đồng ý lấy Châu Chiết Xuyên làm chồng, cho dù là nghèo khó hay sang giàu, dù lúc ốm đau hay khỏe mạnh, con vẫn sẽ luôn chung thủy, yêu thương và chăm sóc anh ấy?

Lúc này Đàn Thi Ý còn nhìn sang Châu Chiết Xuyên một cái, hắn ta vẫn mỉm cười nhìn cô, cô cũng vui vẻ mỉm cười hắn ta, sau đó cô lại nói:

- Con... Không đồng ý!

Câu trả lời của Đàn Thi Ý đã khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc, trong đó có cả Châu Chiết Xuyên!

- Ý Ý à, em... Em nói gì vậy?

Đến đây Châu Chiết Xuyên còn định nắm lấy tay cô, nhưng Đàn Thi Ý đã né tránh, lại còn nhìn hắn ta, cười nói:

- Đời này, tôi ghét nhất chính là loại người như anh! Thứ tạp nham nào cũng ăn được... Anh không sợ, nhưng tôi sợ bẩn!