Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 115: Ánh trăng lặng im không nói 2



 Cô bỏ gối ra, để lộ khuôn mặt ửng hồng với tóc mái bù xù và đôi mắt trong veo ướt át. Cái gì nói người nói lời yêu trước thì thua trước chứ? Cô ấy là bất khả chiến bại!

  "Em nói em yêu anh, không phải là thích anh! Sau này không biết, nhưng hiện tại em yêu anh."

Vệ Gia tránh né sắc nhọn của cô, "Có khác nhau sao?"

  Trần Tê hít hít cái mũi nói: "Đương nhiên là có! Tình yêu là một thứ tình cảm cao cả không mưu cầu tư lợi mà chỉ nghĩ đến tình cảm của người khác... Anh có thể làm tổn thương em, nhưng em tin anh sẽ không làm như vậy."

  "Mẹ em nói thời gian trong đời người là như nhau. Niên thiếu và tuổi già, hiện tại và tương lai đều nên được đối xử bình đẳng, không có lý do gì để nợ người trước để chu toàn cho người sau. Chúng ta hãy xem đi, vấn đề cũng không phức tạp như vậy, anh sợ em không ổn định, em có một cái vỏ sò thì sẽ không ra biển nữa."

  Cô không ngừng thủ thỉ vào tai anh những lời ngọt ngào: "Em biết anh yêu em, thừa nhận hay không cũng không quan trọng!"

  "Trần Tê..."

  Vệ Gia vừa mở miệng, một đôi thanh tú mảnh khảnh bàn tay đè lên cổ họng của anh, vừa rồi còn rất có tình cảm cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo, tựa hồ nhắc nhở hắn hoặc là đừng nói nữa, hoặc là suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời. Dám nói một từ "không", anh sẽ biến từ một cái vỏ sò duy nhất thành một con sò chết trên bãi biển.

  Nhưng anh vẫn không thể không nói: "Trần Tê, em... Em xuống khỏi người anh đã, bình ổn nói chuyện. Đừng cọ nữa, em như vậy làm anh rất khó chịu."

  Đánh rắm, cô còn chưa nói khó chịu đâu!

  Trần Tê giơ đầu gối lên một chút. Vệ Gia duỗi tay ra để chặn nó, nhưng không có gì dưới áo choàng tắm của cô, mọi thứ anh chạm vào đều mềm và nhờn. Khi Vệ Gia còn nhỏ, anh thường nghe những người ở trường đua ngựa trêu đùa, nói cái gì mà: "Rượu là thuốc độc ngấm vào ruột, sắc là dao thép cạo xương, phú quý là hổ từ trên núi xuống, giận là gốc rễ của rắc rối..."

  Còn tình yêu thì sao? Tình yêu là gì?

  Tình yêu là sự chịu đựng lâu dài - không, tình yêu là cơn khát không ngừng!

  "Xuống đi! Không phải lần nào anh cũng nhịn được đâu."

  "Nhịn cái rắm! Hôm nay không được thì để em làm! Hay là em thử xem Mầm Miểu còn dùng được không?"

Trần Tê đứng dậy đi sang cửa bên cạnh, Vệ Gia lật người và áp chế cô. Anh hiện tại không còn lạnh lẽo, cũng không còn mỏng manh, nóng bỏng như một miếng sắt nung đỏ, gặp nước sẽ phát ra tiếng kêu "xì xì".

  Anh nói, "Nghe anh nói này, chỗ này không có..."

  Trần Tê ngây người, tại sao cô ấy không nghĩ ra điều này nhỉ, đây là điều mà bà Tống đã nói với cô mỗi ngày kể từ khi cô 18 tuổi.

  Cô cắn lỗ tai nói: "Anh ở trong phòng tìm đi."

  "Không có." Vệ Gia vùi đầu vào hõm cổ cô lắc đầu.

  "Để em suy nghĩ một chút, em hiện tại hẳn đang trong kỳ an toàn..."

  "Không được!"

  "Anh không phải phụ nữ, anh biết gì về thời kỳ an toàn chứ?"

  "Sinh lý của động vật có vú tương tự."

  "Câm miệng! Dám lấy thí nghiệm trang trại heo của trường làm ví dụ, anh nhất định phải chết!"

  "Không được là không được! Không tốt cho em, cho nên em không thể mạo hiểm." Vệ Gia xoa xoa tóc Trần Tê trên đầu, "Hôm nay chúng ta cũng không cần vội vàng làm cho xong, kỳ thực anh hiện tại cũng rất vui vẻ..."

  "Em một chút cũng không vui!" Trần Tê tức giận đá hắn một cước, "Làm không được, cút ra ngoài, đừng chọc em!"

  Vệ Gia từ trên người Trần Tê xuống dưới. Trần Tê giận dỗi quay lưng lại với anh và nhắm mắt lại. Anh đắp chăn lên người cô, lẳng lặng ngồi bên giường một lúc, sau đó cô nghe thấy tiếng cửa đóng mở.

  Trần Tê bật dậy và nhìn quanh căn phòng nơi cô ở một mình.

  Vương bát đản, hắn thế nhưng thật sự cút đi rồi!

  Cô ngồi thẫn thờ trong đống chăn bông. Điều gì dọa chạy hắn vậy? Nếu chuyện vớ vẩn với Mầm Miểu đêm nay là do Trần Tê hoa mắt mà tranh giành với mình, thì việc cấp bách giữ Vệ Gia lại là do cô vì yêu mà sinh bất an. Cô cảm nhận được ham muốn của anh và nghĩ rằng cô có thể hoàn toàn dung nhập với anh bằng cách làm chủ ham muốn này. Cô cũng tham lam cảm giác an toàn, Trần Tê dựa vào sự chiếm hữu và cắn nuốt, Vệ Gia dựa vào sự kiềm chế và tránh xa.

Chỉ một chút thôi!

  Trần Tê ảo não một trận, rồi lại hờn dỗi, cô đang nhảy tới nhảy lui giữa việc đóng sầm cửa và ở một mình trong căn phòng trống, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.

  Vệ Gia đã trở lại!

  Trong tay anh cầm túi, anh ngạc nhiên nhìn Trần Tê đang đập đầu vào gối, kinh ngạc nói: "Em làm sao vậy? Lúc anh tới nơi này, nhìn thấy dưới lầu có một cái cửa hàng tiện lợi... "

  "Sao anh không nói sớm!" Cô không nói được nữa, ưỡn eo, dáng vẻ đoan trang mà hòa thuận vuốt tóc, "Anh mua cái gì?"

  Đáp án rõ như ban ngày.

  Trần Tê lật qua túi đồ trong cửa hàng tiện lợi, một hộp nhỏ lọt vào tầm mắt, cô cảm thấy nóng ran từ lòng bàn chân đến trán, thầm nghĩ: "Hộp sữa này để làm gì? Bổ sung protein?"

  Vệ Gia nhéo mặt Trần Tê để ngăn cô nói những điều vô nghĩa.

  "Bổ cái đầu em! Tiện thể để bụng em bớt khó chịu!"

  Thật ra đây là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, mặc dù biết nhân viên cửa hàng tiện lợi 24 giờ đã nhìn thấy mọi người trước đó nhưng anh vẫn muốn mua thứ khác để che đậy.

  Cả hai đều nhận thức rõ tình hình hiện tại, nhưng trước khi lâm trận, họ lại sinh ra vài phần như cháy nhà ra mặt chuột.

Trần Tê vô thức xoa chiếc hộp, cúi đầu nói khô khan: "Em đột nhiên nhớ đến một trò đùa. Một đứa con trai hỏi bố: 'Bố ơi, tại sao tên của em gái con là Picnic?' Người bố nói: 'Con trai, đó là bởi vì ta và mẹ con đã mang thai em gái của con trong một chuyến dã ngoại." Đứa trẻ lại hỏi: "Vậy tại sao anh con lại được gọi là Rain?" Người cha nói: "Bởi vì chúng ta thụ thai hắn vào một ngày mưa." Người cha tò mò nhìn con trai hỏi: "Con hỏi những câu hỏi này để làm gì? Bao cao su rách?"

  Mỗi khi cô lo lắng, cô ấy sẽ kể một câu chuyện cười dở khóc dở cười như thế này.

  Vệ Gia không cười, anh cũng không có nghiêm túc lắng nghe. Trần Tê không biết mệt mỏi muốn kết thúc trò đùa của mình: "Dựa theo logic này, nhũ danh của con cũng nên là "Bao cao su rách'", con..."

  "Suỵt! Đừng nói nữa. Nói thêm nữa thì không được!"

  Bàn tay anh vuốt ve chiếc gáy mịn màng và xinh đẹp của cô khi cô cúi đầu xuống.

  Tay của Vệ Gia có vết chai, Trần Tê rùng mình vì nóng. Lúc này cô mới phát hiện nhịp thở của anh hỗn loạn, cùng nhịp tim của cô lẫn lộn.

Cô ngước nhìn anh, và rồi chẳng có gì khác ngoài anh trong mắt cô. Vua của ngôn ngữ bị đánh bại. Nếu không bị Vệ Gia chặn miệng, cô vẫn muốn nói rằng đôi tay dường như có thể làm được mọi công việc tinh vi của anh lại không ổn định và nhẹ nhàng như trong tưởng tượng - chúng cứng như anh vậy, cứng quá, không giống như một cơ quan làm bằng thịt và máu, mà là một dải màu đỏ rực đi thẳng vào khoang ngực. Thế là cô ngoan ngoãn mềm lòng, mềm nhũn thành một vũng nước nhớp nháp ngọt ngào.

  "Xì..." Trần Tê nhất thời mắng một tiếng, "Anh nhẹ chút đi! A a a a... Ta không phải ngựa của ngươi!"

  "Đừng nói tục!" Vệ Gia thở hổn hển an ủi cô.

  Trần Tê trong lúc hỗn loạn tức giận bất bình, vậy tại sao cô ấy nói thì là thô tục trong khi anh hành động là cầu thị?

  Vệ Gia luồn một tay vào tóc của Trần Tê và luồn tay kia vào giữa những ngón tay cuộn tròn của cô. Một phần khác của anh ở bên trong cô, giống như sự xâm chiếm của sinh vật này bởi sinh vật khác trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Trong hoảng hốt, anh không còn là anh, cô cũng không phải chính mình nữa, hối hận, tương lai, sợ hãi, không cam lòng đều bị vứt bỏ... Chỉ còn lại thân thể liên hệ cùng các giác quan, vui sướng cùng thống khổ vì đối phương, và người bên cạnh cũng vậy!

  Ngoại trừ sự phản kháng mạnh mẽ ban đầu, Trần Tê im lặng hơn bình thường trong phần lớn thời gian thân mật. Cô cắn răng, nhắm mắt, nắm ga giường, tức giận thì đá anh, lại bị anh dễ dàng an ủi... ngoại trừ việc cô không thích phát ra âm thanh. Khi Vệ Gia lên đến đỉnh, ánh trăng ở trước mặt anh lặng lẽ không tiếng động. Nó run rẩy và cấp tốc từ bầu trời xa xăm rơi xuống, độ sắc bén sáng chói của nó giống như đầu kim, châm chích anh, làm đau anh, nhưng lại vì anh chảy mật.