Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 146: Tương lai không chỗ đặt chân



Một ngày cuối tuần của tháng 5, Trần Tê gặp chủ nhân của mùi nước hoa sáp.

  Hôm đó, Vệ Gia đi chợ mua lá dong. Tết Đoan ngọ vẫn chưa đến, Trần Tê rất thèm ăn bánh chưng, và món bánh chưng đậu yêu thích của cô không thể dễ dàng mua được ở bên ngoài. Vệ Gia đã học các bước làm bánh chưng từ người bà lão ở tầng dưới và muốn làm thử.

  Lúc đầu có người bấm chuông cửa, Trần Tê mặc kệ, cô ở nhà một mình sẽ không mở cửa, dù sao cũng sẽ không có người tới đây tìm mình. Người bình thường đến tìm Vệ Gia, thấy không trả lời sẽ tự rời đi. Nhưng người này rất kiên nhẫn, chuông cửa liên tục vang lên khiến "Trần Viên Viên" đang rụt rè sợ hãi bỏ chạy.

  Trần Tê ra khỏi phòng để xoa dịu "Trần Viên Viên", nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng ngoài cửa lịch sự hỏi những người hàng xóm đi ngang qua - Xin lỗi, đây có phải là nhà của Vệ Gia không ạ? Bác có biết anh ấy đã đi đâu không? Khi nào thì về?

  Bị thúc đẩy bởi lòng hiếu kỳ, Trần Tê đã mở cửa. Đứng bên ngoài là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, thanh tú, nhìn qua giống như là con gái nhà nề nếp. Cô bé là con gái học năm hai (lớp 11) của lão Tiền, và tên của cô ấy khá thông minh, "Tiền Đóa Hảo". Cô ấy đang cầm một túi dâu tây trên tay, nói rằng chúng được trồng trong vườn của cô, và gia đình cô đã nhờ đưa cho Vệ Gia để ăn thử, cảm ơn anh đã dành thời gian dạy dỗ cô trong học tập. Cô bé rất chăm học nên không quên mang theo bài kiểm tra tổng hợp để Vệ Gia xem trước khi về.

Một cô gái trẻ xuất hiện trong nhà của Vệ Gia, đủ để khiến cô gái nhỏ mất cảnh giác. Trần Tê cởi bỏ bím tóc, cô tập yoga ở nhà, mặc một bộ quần áo tập thể dục, với khuôn mặt giản dị và mái tóc dài được buộc chặt, để lộ vầng trán mịn màng và những đường nét khuôn mặt xinh đẹp gần như sắc sảo. Em gái Tiền cảm thấy người trước mặt cô trông rất quen thuộc, nhưng cô không liên tưởng ngay đến người của công chúng. Rõ ràng thái độ và giọng điệu của đối phương vẫn hiền lành, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy run rẩy, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương. Nói vài câu đã hỏi thăm chi tiết và mục đích cô đến một cách rõ ràng, còn vô tình tiết lộ chính mình thay xin người trong nhà đến cửa tìm Vệ Gia, nhưng cô lại không nhớ đã hỏi đối phương là ai? Tại sao người trang điểm như này lại xuất hiện ở nơi ở của Vệ Gia?

  Khi Vệ Gia mở cửa bước vào, những gì anh nhìn thấy là vị khách với khuôn mặt đỏ bừng và Trần Tê đang cười nham hiểm.

  Em gái Tiền trông như chỉ giây tiếp theo sẽ khóc. Trần Tê cãi lại: "Em không mắng cô ấy! Em có lòng giúp cô ấy làm bài tập, nhưng cô ấy có vẻ không chịu."



  Vệ Gia hỏi Tiền Đóa Hảo sao cô lại đến đây, lật tờ giấy kiểm tra và nói: "Phương pháp giảng dạy của cô ấy ổn, cô ấy chuyên nghiệp hơn anh trong lĩnh vực này, em không biết gì cũng hỏi cô ấy. "

  Trong lòng Tiền Đóa Hảo dâng lên một cảm giác ủy khuất, cô không biết là do cảm giác áp bức mạnh mẽ trên cơ thể đối phương hay là thái độ mà cô và anh Gia đã quen thuộc với nhau, tóm lại cùng với người kia không quan hệ.

  "Làm sao có thể giống nhau?" Tiền Đóa Hảo cắn môi hỏi, "Anh Gia, cô ấy là bạn gái của anh sao?"

Trần Tê tỏ ra trêu chọc, bày ra tư thế xem kịch vui. Vệ Gia liếc cô một cái, gật đầu nói: "Ừ."

  Cô gái nhỏ không cầm được nước mắt, vội vàng chạy xuống lầu, lén lút lau nước mắt.

  Vào buổi tối, vợ của lão Tiền gọi điện cho Vệ Gia, cảm xúc kích động nói không ít lời khó nghe. Đơn giản là nói con gái nhà mình còn nhỏ, không có khả năng đối với Vệ Gia có ý khác, thu nhận hắn vào làm việc ở trường đua ngựa là hết sức thiện ý, dù muốn trèo cao cũng không được, họ sẽ không bao giờ đồng ý, hy vọng hắn quản lý tốt bạn bè hỗn độn quen biết bên ngoài, cũng đứa nhỏ nói chuyện chú ý ảnh hưởng.

  Vệ Gia bình tĩnh mà đồng ý. Trần Tê đang ở bên cạnh ăn cơm, nghe vậy liền bỏ đũa xuống: "Em lại cho anh thêm phiền toái sao?"

  Vệ Gia không biết cô ấy đã nói gì với con gái của lão Tiền, không định hỏi, nhưng nói: "Cô ấy mới mười bảy tuổi, em có thể xử lý nhẹ nhàng hơn một chút."

  "Em cũng biết anh lúc 17 tuổi, khi đó em biết rất rõ mình đối với anh có tâm tư." Trần Tê nói: "Anh đối với mọi người đều rất ôn hòa, ôn hòa đến mức người ta tìm tới cửa!"

  Không lâu sau, lão Tiền gọi điện thoại lại, nói với Vệ Gia đừng để trong lòng lời nói của vợ mình. Lão Tiền là một người đàn ông quê mùa thô lỗ, trước đây ông hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của con gái mình, cho rằng việc bọn trẻ quấy rầy Vệ Gia để hỏi về bài tập về nhà là dấu hiệu cho thấy chúng chuyên tâm học hành. Con gái ông thường khen ngợi Vệ Gia và ông gật đầu theo. Ông thích những người trẻ tuổi như Vệ Gia, những người thực tế và có năng lực, ngoài trang trại ngựa, ông còn có một trang trại chăn nuôi, Vệ Gia chỉ cần một mức lương và anh làm tất cả công việc của một bác sĩ thú y, một người chăn nuôi, và một thợ sửa ống nước.

Lợi dụng lúc Vệ Gia chưa chuẩn bị, Trần Tê đã giật lấy điện thoại trên tay anh, nói với lão Tiền đang huyên thuyên: "Chú Tiền này, chú đừng để ý đến những gì cháu sắp nói - có thời gian rảnh thì hãy quan tâm đến gia đình của mình đi, đừng để chúng nó suy nghĩ lung tung, con gái chú học năm 2 rồi, mấy dạng câu hỏi cơ bản mà nó còn chưa hiểu thì bỏ tiền học phụ đạo đi!"



  "A.. Trần Tê! Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp trong nhà Vệ Gia lại là ngươi! Ha ha, ngươi nói có lý, có lý!"

  Lão Tiền bị trách móc một hồi, ngượng ngùng cúp điện thoại.

  Trần Tê ném điện thoại lại cho Vệ Gia, thấy trên mặt anh hình như có vẻ không đồng tình, lạnh lùng nói: "Em đắc tội với ông chủ của anh... Chẳng lẽ là bố vợ tương lai của anh, anh không vui sao?"

  "Anh nói gì đâu!" Vệ Gia thở dài, "Em lại hành hạ tóc của mình, ngày nắng nóng lại đeo khẩu trang, ở nhà cả ngày, không muốn người ta nhận ra mình, cần gì phải cho lão Tiền biết em đang ở đây?"

Vừa rồi lão Tiền hỏi qua điện thoại, liệu người phụ nữ trẻ mà con gái ông gặp ở nhà Vệ Gia có phải là Trần Tê không, nhưng Vệ Gia không trả lời. Anh không ngại tai tiếng về đời tư lộn xộn của mình, miễn là điều đó không ảnh hưởng đến Trần Tê. Kết quả là Trần Tê nổi giận, mắng lão Tiền còn chưa đủ, nếu anh không ngăn cô lại, cô cũng sẽ mắng cả vợ của lão Tiền.

  Lão Tiền đã giúp đỡ Vệ Gia, cho nên Vệ Gia đối với người nhà của ông càng thêm khách khí, chỉ vậy thôi. Con gái của ông đến để hỏi về bài tập về nhà, Vệ Gia đã từ chối nhiều lần và nói với lão Tiền rằng anh chỉ là một người nuôi ngựa, không thích hợp để giúp một cô bé làm bài tập. Bất đắc dĩ lão Tiền không thể hiểu những gì anh nói, Tiền Đóa Hảo bất ngờ trở nên hứng thú với việc học hơn sau vài lần gặp anh. Vệ Gia đương nhiên có thể nhìn ra cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì, vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để đối phương hiểu rằng điều này là không thể, nhưng không ngờ cô lại đụng phải Trần Tê trước.

Trần Tê rầu rĩ cả đêm, cô không ăn một miếng chưng đậu nào và đi ngủ sớm. Vệ Gia trở về phòng, kéo chăn xuống nói chuyện với cô lại bị cô đá một cái. Anh che vị trí bị đá kêu lên một tiếng và cô bực bội ngồi dậy, hỏi anh có ổn không.

  Tính khí của Trần Tê ngày càng trở nên cổ quái và thất thường. Vệ Gia không so đo với cô, nắm lấy chân cô, nửa đùa nửa thật nói: "Rốt cục thì xảy ra chuyện gì? Nói ra thì anh không tính sổ với em... Có tin tức gì từ Bắc Kinh không?"

  Trần Tê vẫn im lặng. Vệ Gia như giòi mọc trong lòng cô, cô không giấu được anh điều gì. Ada đang đi nghỉ vào tuần trước đã gửi lại một số bài báo trên tài khoản chính thức của ngành giải trí cho Trần Tê, trong đó tiết lộ rằng một nữ diễn viên trung niên nào đó không muốn cô đơn sau khi sự nghiệp của mình bị gián đoạn, ham thích tổ chức những bữa tiệc rượu, mời những phụ nữ trung niên phú quý tham gia, được tặng không ít đồ trang sức sang trọng. Bà ở trong đám người này, không chỉ tìm tài nguyên cho cô con gái mà còn bị nghi ngờ là người bắc cầu cho các nữ diễn viên khác. Lời nói thập phần khó nghe, tuy không nêu tên nhưng khi miêu tả xuất thân và tác phẩm tiêu biểu của nữ diễn viên kìa đều được viết theo Tống Minh Minh, chỉ cần cụm từ "Tứ đại mỹ nhân" diễn hoành tráng, người sáng suốt là biết ngay.

Trần Tê đã liên lạc với mẹ, bà Tống Minh Minh rõ ràng đã đọc những bài báo này từ lâu. Đối mặt với sự phẫn nộ và bất bình của Trần Tê, bà thờ ơ đáp lại: "Rượu cũng dùng không ít, mẹ cũng nhận những đồ trang sức chất lượng, bọn họ cũng không viết những điều vô nghĩa. Không phải nói mẹ tìm tài nguyên cho con sao? Con để mẹ lên tinh thần đi, đóng phim cho tốt, đừng lãng phí những tài nguyên này."

  Kể từ khi bộ não của Trần Tê có thể nhớ chuyện được đến nay, những người đàn ông thể hiện tình cảm với bà Tống giống như cá diếc qua sông, trong đó không thiếu những người nổi tiếng. Mặc dù bây giờ bà không còn trẻ, nhưng sự nổi tiếng của bà với người khác giới chỉ ngày càng tăng, rất nhiều người là ngàn vàng mua một nụ cười, và việc bà có cho hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ánh mắt và tâm trạng của cô ấy. Tống nữ sĩ là kiểu người dù trời có sập xuống vẫn phải mặc áo choàng trên người, Trần Tê không bình luận gì về lối sống này nhưng lần này cô rất không vui, cô biết khoảng thời gian trước vì chuyện của mình, bà Tống đã đi với rất nhiều tiệc rượu mà bà nhất định sẽ không uống trước đây.



Trần Tê có chút chán ghét chính mình, cô thật đúng là vô dụng! Hôm nay lại còn cùng một cô gái miệng còn hồi sữa đấu trí. Cô trước đây không như vậy, cũng không thật sự coi đối phương là đối thủ trong tưởng tượng - tình cảm thời thiếu nữ luôn thơ mộng, cảm thấy thật vĩ đại! Nhưng cô không thể kìm nén được sự cáu kỉnh trong lòng.

  Cô bất an, không phải vì em gái Tiền mà là vì tương lai không có nơi nào đặt chân. Vệ Gia sẽ không đi cùng cô, cô cũng không thể ở đây lâu được. Càng thoải mái trước mặt, càng nhiều lo lắng về sự ra đi. Đôi khi cô giận dỗi nghĩ, bất kể là em gái tốt Tiểu Đóa Hảo hay những con chó mèo bên đường, chúng đều thích hợp tồn tại trong cuộc sống của Vệ Gia hơn cô.

  "Chân em gần như khỏi hẳn, nên đi rồi." Trần Tê nói ra.

  Không lâu sau khi Trần Tê rời đi, Vệ Gia đã xin nghỉ việc ở trường đua ngựa. Lão Tiền có ý muốn giữ anh lại nhưng ông cũng biết những người trẻ tuổi ở một nơi trong một thời gian dài sẽ không tốt cho sự phát triển sự nghiệp của họ. Hơn nữa, trong lòng Tiền Đóa Hảo có nút thắt, vợ ông cho rằng có thể tìm lại được những nhân viên tốt, chỉ khi Vệ Gia rời đi, con gái họ mới có thể hoàn toàn chặt đứt những suy nghĩ này.

  Công việc mới được đề xuất bởi giáo viên chuyên ngành của Vệ Gia tại trường Đại học, anh làm trợ lý bác sĩ trong một bệnh viện thú cưng có tiếng. Công việc này thu nhập không cao, thời gian làm việc dài nhưng có thể tiếp xúc với số lượng lớn ca bệnh thực tế, bệnh viện lại nằm ở khu vực nội thành nên Vệ Gia không cần vội vàng chạy tới chạy lui giữa nơi ở và nơi làm việc của mình. Vệ Nhạc sớm muộn gì cũng sẽ trở về, sau này anh sẽ có thể dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình.

  Trần Tê từng đề nghị với Vệ Gia: "Cơ thể mẹ em không thích hợp để làm việc chăm chỉ nữa, bà ấy đã tìm kiếm một đoàn đội kinh tế đáng tin cậy cho em. Nếu không anh đi thi chứng chỉ, về sau làm người đại diện cho em! "

  Vệ Gia nói khác nghề như cách núi, sợ rằng mình làm không tốt. Trần Tê cũng không ép buộc. Thật ra chỉ cần Vệ Gia nguyện ý, cô tin anh sẽ làm được, người thông minh luôn biết mọi việc. Nhưng cô không muốn ép anh làm điều anh không thích, đối với Vệ Gia mà nói, đối phó với chó mèo hẳn là thoải mái hơn so với ở trong giới giải trí.

  Ngoài ra, tại sao lại trói anh vào một chiếc thuyền cùng nhau chìm nổi? Cô bước đi mà trong lòng vẫn mong quay đầu nhìn lại, để thấy rằng anh đã đúng.