Cô nhìn về phía nhà Vệ Gia. Tòa nhà hai tầng có sân riêng này so với trong tưởng tượng của cô đàng hoàng hơn rất nhiều, có thể thấy nó đã được tu sửa cẩn thận từ mấy năm trước, mặc dù gạch ngói từng phủ trên tường đã bong ra rất nhiều, màu đỏ của cánh cổng sắt cũng bị bong tróc nhưng nhìn quanh cả làng vẫn không có vẻ gì là tồi tàn, như thể chủ nhân của ngôi nhà này có một cuộc sống tốt đẹp.
Cô cũng không giải thích được tại sao mình lại có hứng thú với ngôi nhà Vệ Gia ở như vậy, chỉ nhìn thế này thôi, cô thậm chí còn cảm thấy ngôi nhà xa lạ này có chút quen thuộc. Kể từ khi lái xe vượt qua đội ngựa của Vệ Gia ngày hôm qua, cô chưa bao giờ dừng lại để suy nghĩ về những gì mình muốn làm và chỉ dựa vào bản năng để lái xe về phía trước.
Khi cô vẫn còn ở trong phòng khám, Trần Tê đã có một cuộc điện thoại riêng với mẹ là bà Tống Minh Minh. Cô sợ mẹ lo lắng nên không hề đề cập đến vết thương, chỉ kể với mẹ rằng ngày hôm qua cô đã gặp được một chàng trai dường như được sinh ra theo mong muốn của mình. Bà Tống Minh Minh qua điện thoại dặn dò con gái rằng hãy tự bảo vệ mình và chú ý đến sự an toàn khi ra ngoài, đừng dễ dàng tin tưởng người lạ. Trần Tê cười tự giễu nói: "Cái gì vậy, anh ta còn không thích nói chuyện với con. Con đã chủ động bắt chuyện nhiều lần, anh ta thiếu nước muốn vạch ranh giới với con ngay tại chỗ." Bà Tống nghe những lời này tỏ ý không vui, còn có lý gì ở đây! Loại thanh niên chắc có vấn đề ở đâu mới có thể thờ ơ với lời đề nghị của con gái bà chứ? Điều này quả thật không thể chịu đựng được!
Bà Tống hiện là nữ thần bất tử trong giới phim truyền hình, nghệ sĩ vừa có đạo đức vừa có tài năng, khi còn trẻ cũng là kiểu nghệ sĩ phong lưu được lòng giới trẻ. Nói theo cách riêng của bà ấy, khi ở độ tuổi của Trần Tê, mặc dù bị giới hạn bởi thời đại lúc đó và các mối quan hệ ở nước ngoài nhưng xung quanh bà vẫn có vô số người theo đuổi. Bà sẽ thắt bím khéo léo nhất, mặc váy thắt eo nhất, đàn ông cũng chọn người ái mộ mình nhất, cái này không thích sẽ đổi cái khác. Bà trái ngược với đứa con gái tự thân sinh ra khi ở cùng độ tuổi, bây giờ lại nói bế tắc trong tình cảm. Rõ ràng là được thừa hưởng hình dáng và khuôn mặt của mẹ, nhưng cách suy nghĩ và hành vi của cô lại bị ảnh hưởng bởi người cha thông thái. Là một nghệ sĩ trong tương lai, cô cần giàu cảm xúc hơn, trải nghiệm cuộc sống lại càng quan trọng, cô không nên dồn hết tâm sức vào việc học như cha cô chủ trương.
Giờ đây, trái tim của Trần Tê cuối cùng đã rộng mở, lại không phải là Tôn Kiến Xuyên, bà Tống thực sự nhẹ nhõm. Bà chướng mắt công tử nhà họ Tôn, giống như khi còn trẻ bà đã chướng mắt Tôn Trường Minh. Trong vòng quen biết của bà, tuổi trẻ và ngoại hình đẹp của một chàng trai là thứ không hiếm nhất, mà Tôn Kiến Xuyên đáng nhắc tới chỉ có mấy cái này. Bà Tống Minh Minh tin rằng con gái mình sẽ không yêu Tôn Kiến Xuyên, điều bà sợ là Trần Tê sẽ đưa ra lựa chọn uống phí nhất vì cô không hiểu gì. Truyện Cổ Đại
Trần Tê chỉ phàn nàn với mẹ vài câu, không nghĩ tới việc bị bà Tống giảng giải "bài học đầu tiên trong đời" đến 40 phút. Bà Tống tập trung cổ vũ cô, đồng thời chỉ ra phương hướng cho cô: đối mặt với khó khăn và vượt qua chúng! Tóm lại, trung tâm ý tưởng này thực sự không khác nhiều so với những gì anh Dương đã nói. Hai kinh nghiệm sống hoàn toàn khác nhau đã đưa ra kết luận tương tự, điều này chắc chắn đã đẩy suy nghĩ riêng của Trần Tê xuống phía sau. Bây giờ cô cũng tự cảm thấy rằng mình không có nơi nào để đi ngoài đây.
"Trên đường tới đây, tôi có nghe từ anh Dương nói rằng ông chú ngoại của chú Tôn là chú của anh. Như vậy thì anh còn lớn hơn Tôn Kiến Xuyên một đời, làm sao cậu ta có thể là anh họ của anh được? Phải gọi anh là chú mới đúng!" Trần Tê bắt đầu cuộc trò chuyện với Vệ Gia bằng giọng điệu tự nhiên nhất có thể.
Vệ Gia nói: "Có quan trọng không? Muốn gọi là gì cũng được."
Trần Tê bị thái độ không mặn không nhạt của anh làm cho không xuống được đài, cô cong môi nói: "Có phải chỉ cần cha của cậu ta cho anh tiền trang trạng nuôi ngưa, bảo anh gọi cậu ta là chú cũng được hay không?"
"Tôi làm được." Vệ Gia quay đầu đi vào trong viện.
Trần Tê vội vàng đi theo anh, dùng cáng vết thương thì có chút phóng đại, nhưng đi lại thật sự khá đau. "Anh nhấc tôi lên thì tôi mới mới có thể đi được!" Cô hướng phía sau lưng Vệ Gia hét lớn.
Vệ Gia thực sự "có thể làm bất cứ điều gì". Anh đứng tại chỗ, yên lặng quay người lại, mới đầu còn có chút lúng túng, nhưng Trần Tê kiên quyết đưa tay về phía anh, thế là anh đỡ cô tiến lên như nô tài bên cạnh thái hậu.
"Tôi phải thay Tôn Kiến Xuyên cảm ơn anh. Anh cố ý để cậu ta tìm thấy tôi trước phải không?" Trần Tê vừa nói vừa đi, cố gắng làm cho nhịp tim của mình bớt rõ ràng hơn.
Vệ Gia liếc cô một cái, cô liền nhìn thẳng phía trước. Kỳ thật Trần Tê muốn nghe anh phủ nhận hay ngụy biện một chút cũng được. Vệ Gia nói: "Mấy người không vui sao?"
Trần Tê đột ngột rút tay về. Trong lòng cô rõ ràng đã có đáp án, nhưng khi nghe anh thẳng thắn thừa nhận như vậy, oán giận so với dự liệu bùng lên mạnh hơn, còn thêm cả một chút phiền muộn. Bọn họ là người xa lạ sao? Xét về thời gian quen nhau thì đúng vậy. Tuy nhiên chính anh đã ngồi bên hố với cô cả đêm qua, trong lòng cô cũng đã thiết lập một mối quan hệ nhất định giữa họ. Sau bình minh, cô được cứu, nhưng anh hoàn toàn phủi bỏ sạch sẽ, so với anh Dương thì càng giống người ngoài hơn. Đây là những gì anh muốn?
"Tôi không vui chút nào! Tôn Kiến Xuyên sẽ không cảm kích anh vì điều này đâu."
Vệ Gia không thể nhịn cười khi nghĩ đến Tôn Kiến Xuyên - người đã đích thân gửi người trong lòng của mình đến đây. "Tôi biết."
"Dối trá!" Trần Tê cay đắng nói, "Tôi ghét bộ dáng cười của anh."
"Cô là ai? Tại sao cô lại ghét Gia Gia?"
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên xen vào. Trần Tê ngẩn cả người. Bọn họ đã đi vào trong sân, sân rộng lớn lát bằng bê tông không bằng phẳng, trong góc có hai cây quế già không thể nhận ra, bên kia là đống cỏ khô cao, phía cửa có dán câu đối đã bạc màu. Tất cả trông gọn gàng và sống động đến mức không giống như một ngôi nhà không có người lớn ở.
Không có ai khác xung quanh ngoại trừ hai người họ, và giọng nói phát ra từ hướng đống cỏ khô. Trần Tê liếc nhìn Vệ Gia, anh ta có vẻ rất bình tĩnh, anh ấy không hề sợ hãi, đi qua và nhẹ nhàng chọc vào đống cỏ khô bằng một cây gậy gỗ. Đột nhiên một khuôn mặt lem nhem như mèo ló ra từ đống cỏ khô.