"Cái này không phải trọng điểm, mấu chốt là xấu hổ thành quen đi, tôi ở trước mặt anh cũng không khác gì khỏa thân, anh cũng không cần vì chuyện nhỏ mà che che giấu giấu. Nếu như tôi là "trần trụi xấu hổ" thì anh là "ngượng ngùng xấu hổ", chúng ta có thể xé mảnh vải che mà thẳng thắn đối mặt với nhau.
Vệ Gia đã thấy rằng "thẳng thắn đối đầu" có thể được sử dụng theo cách này. Mối quan hệ của họ ngay từ lần đầu tiên đã vượt qua sự phòng thủ của đàn ông và phụ nữ, lơ đãng cái đã trải qua " đổ vỡ tình cảm", và bây giờ nó đã được cải thiện thêm một bước, trở thành "trần trụi xấu hổ". Tóm lại, chỉ cần cô ấy muốn, thì dù nhỏ đến đâu cũng có thể trở thành bước ngoặt của cuộc đời, và dù lớn đến đâu cũng không thành chuyện.
Anh dựa lưng vào tường, im lặng "dính" cùng một mặt phẳng với cô.
Một lúc sau, "trần trụi xấu hổ" hỏi: "Ủa, rõ thế à?"
"Ngượng ngùng xấu hổ" nói: "Cái gì?"
"Tôi nhìn chằm chằm vào anh, và anh thì phớt lờ chuyện của tôi."
"Cha tôi nói nhảm, cô đừng coi là thật."
"Ông ấy không nói nhảm, cha anh thật có kinh nghiệm, có vẻ như ông ấy khi còn trẻ rất phong lưu đây, thường bị các cô gái nhìn chằm chằm. Bây giờ đến tuổi cha chú rồi vẫn có sức hút, vừa rồi ông ấy ở phía trước kính rượu, mấy cố bác gái đều nhìn ông ấy, hai mắt còn sáng lấp lánh, điểm này anh không giống ông ấy, thật đáng tiếc!"
Vệ Gia bất đắc dĩ cười cười, đối Trần Tê nói: "Sao cô tìm được nơi này? Cô còn nghe được cái gì?"
"Tôi sợ cha anh đánh anh." Trần Tê bĩu môi nói: "Cuối cùng tôi đụng phải "bí mật" của chính mình, còn nghe được cha không giống cha, con không giống con nói chuyện. Cùng lắm thì tôi phát hiện, cha anh thật ra rất thương anh, tôi có lo lắng cũng thừa."
"Phải. Mẹ tôi rất yêu Vệ Nhạc, cha tôi càng bảo vệ tôi hơn."
"Gia đình song sinh là như thế này? Cha mẹ có thiên vị riêng?"
Trần Tê là con gái duy nhất, cô ấ không thể hiểu được những ràng buộc và đấu tranh giữa anh chị em.
Vệ Gia nói: "Không phải thiên vị, nhà chúng tôi là bởi vì hoàn cảnh của Vệ Nhạc có chút đặc biệt."
Nhắc tới Vệ Nhạc, bọn họ đều tình cờ nhớ tới, chuyện vui vẻ ngoài kia đều vì Vệ Nhạc mà nên, mà nàng, người thích náo nhiệt nhất lại không còn ở trong nhà này nữa.
"Mọi người đều nói rằng họ muốn tận hưởng hạnh phúc của Vệ Nhạc. Tôi không biết liệu sau này cô ấy có thể sống hạnh phúc hay không."
"Ai biết được? Không bằng cô chúc mừng tôi trước đi, ít nhất tôi cũng giải thoát rồi."
"Vì vậy anh vui vẻ đến đây hít mây nhả khói?"
"Ở đây yên tĩnh, khá tốt." Vệ Gia chạy tới trên cành cây khô bị Trần Tê dùng ngón chân bẻ gãy, nói chuyện từ trái sang phải. "Khi tôi đang nói chuyện với bố, tôi nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài bức tường, nghĩ rằng có mấy con chồn đang tìm thức ăn trong cỏ."
"Anh đang mắng ai đấy? Này, kể cho tôi nghe về quá khứ của anh và Nhạc Nhạc đi."Trần Tê chỉ biết chuyện Vệ Nhạc bị phát bệnh sau một lần sốt sao, cụ thể chuyện gì đã xảy ra, mấy năm nay bọn họ sống như thế nào, Vệ Gia rất ít khi nhắc tới. Không dễ dàng móc lời ra khỏi miệng anh, cô chớp chớp mắt nói thêm: "Nói thật đi. Đổi lại, tôi có thể nói cho anh biết lý do tại sao tôi chia tay với bạn trai mình. Đương nhiên, anh nghĩ nó không liên quan cũng không sao
"Tôi không nói thật thì cô khỏa thân chắc?" Vệ Gia quay đầu nhìn Trần Tê. Trong bóng tối vô tận, cô là sự tồn tại duy nhất anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Một người trần trụi không bằng cả hai trần trụi." Trần Tê lẩm bẩm.
"Vệ Nhạc... khi còn bé rất ồn ào, mũm mĩm, nhìn thấy ai cũng cười, rất đáng yêu. Không giống như tôi, mẹ nói rằng tôi không thích nói chuyện, bị Vệ Nhạc làm cho khó chịu chỉ biết lau nước mắt... Làm gì vậy, đừng loạn nữa!"
Vệ Gia bị Trần Tê đột nhiên tới gần khuôn mặt làm cho có chút không thoải mái.
"Tôi muốn xem bộ dạng bị chọc giận còn hay không, kiểu ba phần ủy khuất bảy phần làm bộ. Đừng sợ, em khóc chị gái sẽ cho kẹo!"
"Tránh ra." Vệ Gia đưa tay đẩy trán Trần Tê, nói: "Vệ Nhạc phát bệnh khoảng năm tuổi, tôi nhớ rõ đêm đó tuyết rơi, tôi cùng em ấy xem TV. Trước đó em ấy bị sốt từng cơn, uống thuốc mới đỡ, trông cũng không có gì nghiêm trọng cả. Cha tôi lái ô tô ra ngoài, mẹ tôi sợ con ngựa con mới sinh không thể sống sót qua thời tiết lạnh giá, vì vậy đến trường đua ngựa để chăm sóc nó. Trong nhà chỉ còn lại hai anh em. Vệ Nhạc đột nhiên bắt đầu co giật, sùi bọt mép. Tôi vô cùng sợ hãi, cô ấy trông giống như bị ma ám. Ở nhà không có điện thoại, tôi nghĩ phải tìm ai giúp đỡ, vừa mở cửa ra, tuyết bên ngoài rất dày, bước một bước chân đã chìm trong tuyết, lạnh đến mức không cảm nhận được, lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là gọi người giúp đỡ, chỉ sợ mình chết trong tuyết. Tôi không nhớ rõ mình có lớn tiếng kêu cứu hay không, dù sao thì sáng hôm sau khi mẹ về thì Vệ Nhạc ngất lịm đi vì co giật. Tôi ngồi xổm ở cửa, nước mũi và nước mắt đều đóng băng trên mặt. Mẹ tôi chạy đến nhờ chú Ba giúp đỡ. Lúc đó chú ấy vẫn là hàng xóm tốt của chúng tôi, mọi người cũng có trách nhiệm. Họ cùng nhau Vệ Nhạc đến bệnh viện bằng xe máy, tôi muốn rót cho mình một cốc nước nóng, nhưng tay cứng đờ, cầm không được thì cái bình giữ nhiệt đã vỡ, áo khoác bông thì đầy nước. Trời sáng đã lâu mẹ tôi mới về, tôi muốn hỏi bà xem Vệ Nhạc thế nào, bà thấy tôi trùm chăn kín mít, sàn nhà đầy mảnh vỡ của phích nước nên vội chạy đến, tát tôi hai cái, nói tôi là đồ vô dụng, chăm gái cũng không tốt. Bà ấy là một người rất hiền lành, chưa bao giờ động tay chân anh em chúng tôi. Tôi nghĩ bà ấy rất tức giận. Lần đó để lại di chứng cho Vệ Nhạc như bây giờ. Bác sĩ nói em ấy sốt 41 độ, sốt cao kéo dài quá lâu, thời gian điều trị cũng bị trì hoãn".
Những điều này rõ ràng là do chính Trần Tê hỏi, nhưng nghe xong cô thực tức giận. Cô nói: "Khi đó anh mới năm tuổi, đứa trẻ năm tuổi thì biết cái gì? Trước khi tôi mười hai tuổi, cha mẹ tôi còn không yên tâm tâm để tôi ở nhà một mình. Sau đó xảy ra chuyện gì? Anh bị bỏng?"
"Nó chỉ đỏ và sưng lên, không xớt da. Cha tôi buổi tối về nhìn thấy nó, đưa tôi lọ thuốc mỡ. Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Cha tôi nói tôi cũng bị sợ hãi, nói lung tung cả đêm. Đêm đó, khi tôi còn đang ngủ, mẹ tôi ngồi ở mép giường không biết từ lúc nào, bà ôm tôi qua chăn khóc không ngừng, nói không trách tôi, rằng tất cả là lỗi của bà. Tôi không có lỗi, cũng nói ngàn vạn lần tôi đừng có việc gì. Tôi sợ Vệ Nhạc đã chết nên không dám hỏi, chỉ biết sợ hãi. Mấy ngày sau, cha mẹ tôi đưa em ấy về, nói rằng từ giờ chúng ta nên chăm sóc Vệ Nhạc thật tốt."
Trần Tê nhớ lại những gì cô đã thấy, cho dù Vệ Gia bận rộn đến đâu, anh cũng không bao giờ lơ là Vệ Nhạc, chăm sóc đồ ăn thức uống cũng không cần nói, buổi tối về giặt quần áo, ngày ngày dỗ cô ấy đi ngủ, vô điều kiện chịu sự ngây thơ cùng khóc lóc của cô, dọn dẹp mớ hỗn độn của cô ấy. Vệ Nhạc sợ hãi thế giới bên ngoài và không thể sống thiếu mọi người, để chăm sóc cô, Vệ Gia thậm chí đã từ bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học và chăm sóc cô cho đến khi cô kết hôn. Cô nói từ tận đáy lòng: "Đừng nói rằng anh không phải là anh trai tốt, ngay cả khi anh nói anh là cha ruột của cô ấy, tôi cũng tin! Nhạc Nhạc giống như đứa trẻ không thể lớn. Thế giới của cô ấy tương đối đơn giản, cô ấy rất dễ vui. Anh đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ cô ấy rồi."
"Mẹ tôi mới là người bảo vệ cô ấy. Trước đây, mối quan hệ của cha mẹ tôi rất tốt, thứ duy nhất ngăn cách chính là bệnh tình của Vệ Nhạc. Khi công việc kinh doanh của cha tôi thuận lợi, ông luôn hy vọng mẹ tôi có thể giúp ông dốc sức làm việc bên ngoài, nhưng mẹ tôi lại dồn hết tâm sức cho Vệ Nhạc. Sau trận ốm đó, Vệ Nhạc trông vẫn như trước, chỉ là thường xuyên thẫn thờ, chốc chốc lại dở khóc dở cười, không kiểm soát được đại tiểu tiện, nói chuyện cũng có vấn đề. Tôi lớn lên như một đứa trẻ bình thường, nhưng em ấy dừng lại khi mới 5 tuổi. Cha tôi thuyết phục mẹ tôi cho hai anh em cùng học tiểu học trong thành phố để cả gia đình có thể sống cùng nhau. Nhưng Vệ Nhạc không thể nhập học trường bình thường, giáo viên kiến nghị cho em ấy đi học ở trường chuyên biệt, Vệ Nhạc không chịu, mẹ tôi cũng không năn nỉ, bà thản nhiên đưa Vệ Nhạc về thôn. Trường tiểu học trong thôn bằng lòng nhận em ấy, thế là tôi theo về. Tôi học lớp năm, em ấy vẫn học lớp một, em ấy cao hơn nhiều so với các bạn cùng lớp nhưng luôn đứng cuối lớp về mọi mặt, luôn có những bạn gái trong lớp xa lánh em ấy, bạn nam thì trêu chọc. Tôi từng đánh nhau vì chuyện này".
"Thắng nhiều hay thua nhiều?"
"Lúc đầu xuống tay còn do dự thì luôn thua, sau đó thắng nhiều hơn. Nếu đối phương nhiều người, ít nhất cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập."
"Cha mẹ anh biết không?"
"Mẹ tôi hẳn cũng biết khi tôi mặt xám ngoét về nhà, bà không mắng tôi. Nhà luôn cất rượu thuốc trị trật khớp, khi thấy tôi bị thương, bà lạnh mặt bôi thuốc cho tôi, còn nói sao tôi không mang theo Vệ Nhạc mà chạy." Vệ Gia vừa cười vừa nói, "Sau đó, bà ấy thực sự nhờ cậu tôi, người không khác gì du thủ du thực dạy tôi cách tự vệ. Nói trắng ra là cậu ấy dạy tôi đánh đấm, vật lộn. Nếu không phải lúc đó điểm số của tôi rất tốt, có lẽ cô giáo đã đuổi tôi về nhà từ lâu rồi."