Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 95: Trên lớp băng 1



 Khai giảng xong, Vệ Gia quay lại trường theo lịch trình. Anh mang theo tâm ý của Vệ Nhạc cho Trần Tê, đó là một túi nhỏ hạt dưa đã bóc vỏ. Trần Tê không có thói quen ăn hạt dưa, người thích ăn chúng là Vệ Nhạc. Nghĩ đến Vệ Nhạc bóc từng hạt dưa như con sóc nhỏ không nỡ ăn, muốn nhường lại cho Trần Tê. Trần Tê cảm động rất nhiều và cảm thấy có chút đáng yêu.

  "Còn anh thì sao? Anh không có gì muốn tặng cho em sao?" Trần Tê hỏi Vệ Gia.

  Vệ Gia nói: ""Trần Dương Dương" có thể tính là lễ vật không?"

  "Trần Dương Dương" là con ngựa họ "Trần" kia mà.

Hóa ra lần này trở về, Vệ Gia đã hoàn toàn chuyển nhượng trường đua ngựa. Quyền quản lý ngựa, đồng cỏ và khu danh lam thắng cảnh thuộc về Tôn Trường Minh, Vệ Gia chỉ còn lại "Trần Dương Dương". Anh nói rằng một nửa "Trần Dương Dương" thuộc về Trần Tê, hiện tại thì Trần Tê là chủ sở hữu thực sự của nó. Nó được nuôi tạm tại nhà anh Dương và chị Béo.

  Tôn Trường Minh thích ngựa, nhưng chỉ giới hạn ở những con giống hiếm thuần chủng. Sau khi tiếp quản toàn bộ trường đua ngựa, ông chỉ giữ lại một số con ngựa Hà Lan ôn huyết. Trường đua ngựa sẽ được xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng hoàn toàn mới trong tương lai.

  Trần Tê nhớ rõ Vệ Gia đã nói trường đua ngựa là giấc mơ còn lại của mẹ anh.



  Vệ Gia giải thích anh đi ra ngoài đi học, trường đua ngựa không nóng không lạnh cố gắng duy trì, ngày thường toàn dựa vào anh Dương chăm sóc. Mọi người đều đã rời đi, tiếp tục canh giữ thứ cũ này cũng không có ý nghĩa. Anh nói một cách thoải mái như thể cuối cùng anh đã trút bỏ được một gánh nặng lớn. Thật khó để Trần Tê không suy đoán liệu việc anh vội vàng bán trường đua ngựa có liên quan đến sự biến mất của cha mình hay không. Nhưng anh không nói ra, và cô cũng không nỡ nhắc tới. Thật ra cô có chút ích kỷ, bán đi trại ngựa, buông bỏ quá khứ trói buộc anh, anh vĩnh viễn không quay đầu lại!

 Trần Tê vui vẻ nhận "Trần Dương Dương", định chở nó đến một trang trại ngựa quen biết ở Bắc Kinh. Bà Tống cũng nuôi một con ngựa Andalucia trắng như tuyết, đây là món quà của Tôn Trường Minh nhiều năm trước.

  Không lâu sau, Vệ Lâm Phong, người "được phái đi nơi khác" đã trở lại, ông vẫn cứ là một người có năng lực ở bên cạnh Tôn Trường Minh. Nghe nói Vưu Thanh Phân cũng được sắp xếp làm công nhân tạm thời trong phân xưởng của nhà máy tiến hóa.

  Tất cả các vấn đề dường như được giải quyết tốt.

  Ngày tháng trôi qua, Trần Tê vào năm 4, Vệ Gia cũng là sinh viên năm hai. Ở đây hơn một năm cũng xảy ra không ít chuyện.

  Tống Minh Minh cảm thấy không khỏe trong quá trình quay một bộ phim truyền hình mới, bà có một khối u ở ngực. Mặc dù qua kiểm tra cho thấy khối u lành tính và chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ nhưng đây là một đòn giáng lớn đối với Tống Minh Minh. Bà tiếc nuối khi bỏ lỡ vai diễn mới mà mình vô cùng tâm đắc, kế hoạch đi diễn kịch nửa cuối năm cũng buộc phải gác lại. Điều khiến Tống Minh Minh càng không thể chấp nhận được là ca phẫu thuật khiến cơ thể bà không còn hoàn hảo. Bác sĩ cũng cho biết đây là bệnh thường gặp ở phụ nữ tiền mãn kinh, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng - bà không thể không chấp nhận thực tế là các chức năng cơ thể đang suy giảm dần theo tuổi tác.

  Tống Minh Minh chia tay người bạn trai là nghệ sĩ trẻ, đình chỉ mọi công việc và rơi vào tình trạng suy sụp sau ca phẫu thuật. Dưới sự thuyết phục của Trần Tê, bà tạm thời trở về phía Nam để hồi phục sức khỏe. Căn biệt thự ở ngoại ô cô mua khi còn nhỏ ở gần trường học của Trần Tê, nơi đây không khí trong lành và môi trường dễ chịu, là nơi tốt nhất để tĩnh dưỡng.

Trần Tê rảnh sẽ đi cùng mẹ. Thân là bạn tốt nhiều năm Tôn Trường Minh cũng đi theo làm tùy tùng mà bỏ ra không ít sức, đem cuộc sống hằng ngày của cô sắp xếp đến thỏa. Theo Tôn Kiến Xuyên, mẹ anh thường xuyên giận cha anh vì điều này. Nhưng Tống Minh Minh thẳng thắn, bà có trợ lý và hộ tống y tế của riêng mình, cũng không thiếu nhân mạch. Sự tận tâm của Tôn Trường Minh giống một bên tự tình nguyện, Tống Minh Minh cũng không đánh giá cao, đôi khi còn ghét bỏ ông làm phiền sự thanh tịnh của mình. Thường Du không có nhược điểm nào để nắm bắt và cũng không có quyền nói trước mặt chồng mình, chỉ có thể đem sự không thoải mái nuốt vào trong bụng.

  Có một lần Tôn Trường Minh bị từ chối ngay tại chỗ của Tống Minh Minh, Trần Tê bất quá liền khuyên nhủ: "Mẹ cháu có cháu ở đây rồi, chú rảnh thì nên dành nhiều thời gian hơn cho dì Thường Du."

  Tôn Trường Minh cười trừ.



  Trước khi Tống Minh Minh và Tôn Trường Minh quen biết vợ chồng của mình, họ đã quen biết như vậy hơn 20 năm. Trần Tê không đủ tư cách để bình luận về sự việc của thế hệ trước, cô chỉ trách lão Trần già nhà mình đầu gỗ. Trần Tê đã nhiều lần ám chỉ rõ ràng giáo sư Trần nên dành nhiều thời gian hơn cho bà Tống, nhưng ông chỉ đến thăm bà Tống khi bà vừa đi quay lại, thậm chí còn không mua một bó hoa, để cho bà một cuốn sách khi bà có thời gian rảnh. Trường học cách nơi ở của bà Tống chưa đầy 5 km nhưng giáo sư Trần cũng hiếm khi liên lạc với vợ cũ. Trần Tê phàn nàn với ông mua bán không thành nhưng vẫn còn nhân nghĩa. Ông liền nói bệnh của Tống Minh Minh đã không còn nghiêm trọng nữa, ở chỗ bà ấy cũng chưa bao giờ thiếu người cho nên không có náo nhiệt cũng không sao.

  Trần Tê từ lâu đã từ bỏ giấc mơ bọn họ gương vỡ lại lành. Họ đều là những bậc cha mẹ rất tốt, ngay cả thời điểm ồn ào nhất, họ cũng không nói xấu nhau trước mặt Trần Tê và cũng đạt được thỏa thuận về việc chăm sóc con gái. Trần Tê chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu mà cô nhận được không trọn vẹn. Cô chỉ hối tiếc về mối quan hệ tốt đẹp mà cha mẹ từng có. Tống nữ sĩ nhiệt tình mà rung động còn giáo sư Trần thì quá lạnh lùng băng giá, cả hai đều không chịu thay đổi vì nhau, chỉ có thể càng lúc càng xa.

 Vệ Gia không hiểu tâm trạng lo lắng của Trần Tê, anh nói: "Mẹ em đang sống một cuộc sống thoải mái tự tại, sao em cứ phải hà tất một hai đưa giáo sư Trần đến trước mặt bà ấy?"

  Trần Tê trợn tròn mắt. Anh nhận được sự đối đãi ấm áp của giáo sư Trần lâu rồi, giờ cũng trở nên buồn tẻ không kém ư. Cô vì mẹ mình suy nghĩ sao? Mặc dù Trần Tê với cha mẹ mình có mối quan hệ rất tốt, nhưng cô sống với giáo sư Trần lâu hơn. Xuất phát từ tâm lý thương hại người nghèo và yếu thế, cán cân trong tim cô đã nghiêng về Giáo sư Trần.

  Đương nhiên, Tống nữ sĩ rất tự tại, bà có thể có nhiều đoạn tình cảm, đàn ông đối với bà chỉ là dệt hoa trên gấm. Nói cái gì là chia tay trong hòa bình, gặp lại cũng là một người bạn chứ. Chỉ có Tống nữ sĩ với chồng trước là còn bạn hữu: Giáo sư Trần có thành tích học thuật, bà tự hào nói khắp nơi về điều đó, khi ông đi công tác ở Bắc Kinh, bà sẽ chủ động mời ông đi ăn tối. Ngược lại, giáo sư Trần chưa bao giờ coi Tống Minh Minh là bạn và không liên quan gì đến bà ngoại trừ những vấn đề liên quan đến con gái cô. Vở kịch của Tống Minh Minh đã đi lưu diễn khắp các thành phố, vé cho người thân và bạn bè đã được chuyển đến tận nhà của họ. Giáo sư Trần thà dành thời gian trong phòng thí nghiệm còn hơn để Trần Tê năn nỉ ỉ ôi cũng không chịu hãnh diện.

"Em không biết tại sao cha em lại sai? Theo như em biết, họ chia tay hoàn toàn vì mục đích sống khác nhau, cả hai đều không có lỗi với đối phương trong cuộc hôn nhân của mình. Nếu ông ấy không buông bỏ khúc mắc, làm sao có thể mở rộng trái tim để đón mùa xuân thứ hai chứ?" Trần Tê đối với Vệ Gia nói: "Khoa chúng em đã chuyển một nữ giảng viên mới vào học kỳ này. Cô ấy rất trí thức và hiểu biết. Cô ấy chỉ mới ngoài ba mươi, có vẻ thích lão Trần, nhưng lão Trần thuần khiết và khổ hạnh như một vị Phật, lấy lý do thỉnh giáo học thuật mời ông ấy đi ăn tối thì ông ấy lại khuyên người khác đừng lãng phí thời gian quý báu của họ vào việc ăn uống. Mẹ em còn nói lão Trần không thích phụ nữ!"

  "Tác hợp giáo sư Trần với những người phụ nữ khác bên nhau thì em được cái gì?"

  "Lần trước không phải nửa đêm ông ấy hỏi anh đọc sách thấy thế nào sao? Đọc xong cảm giác thế nào? Sư huynh em cũng rất sợ lão Trần ngày đêm áp bức bọn hắn. Sợ rằng ông ấy không có bạn đồng hành cũng không cho bọn họ đưa thư. Đối với mẹ em, bà cũng hy vọng rằng cha em sẽ có một người bạn đồng hành. Tìm một người phụ nữ còn tốt hơn là một người đàn ông - trong trường hợp nhỡ các tờ báo lá cải tiết lộ thì bà ấy sẽ khó coi lắm."

  Vệ Gia bất đắc dĩ cười cười: "Điên rồi! Mấy người đang nghĩ gì vậy?"



  Trần Tê cũng cười và nói: "Mẹ em đúng thật rất điên. Lão Trần đưa cho bà ấy một cuốn "Tám ghi chú về sức khỏe", bà ấy nói đó là một cuốn sách về giữ gìn sức khỏe. Có đi mà không có lại thật thô lỗ, bà ấy cũng đáp lễ lão Trần một món quà. Một "thiết bị chăm sóc sức khỏe" đã được gửi trực tiếp đến trường học. Cha em mở gói chuyển phát nhanh trong văn phòng, lúc đó có một số học sinh của ông ấy cũng có mặt. Vừa nhìn thấy bao bì hộp thì mặt ông ấy đã tái xanh."

  "Thiết bị gì?"

  "Thiết bị giải phóng đôi tay, dành cho nam giới..."

  Vẻ mặt Vệ Gia khó tả, anh đặt bút lên trán hỏi: "Cái này mấy ngày trước em đưa anh phải không?"

  "Lão Trần chỉ mở hộp chứ chưa từng dùng, còn mới tinh... Thề!"

"Cảm ơn!"

  Cũng chính trong những ngày đó, mối quan hệ giữa Giáo sư Trần và Tôn Trường Minh bắt đầu xấu đi. Nhưng mâu thuẫn không bắt nguồn từ Tống Minh Minh. Hai người họ có bất đồng nghiêm trọng về công ty. Trần Tê vẫn nghe bà Tống nói vấn đề nằm ở báo cáo khả thi của nhà máy mới.