Mật Ngọt Độc Địa

Chương 3: Yêu



Hắc Lan hỏi, nhưng Y Sương vẫn đang chăm chú nhìn đến ngây người nhất thời chưa có phản ứng.

Hắn tiến bước chân đến chỗ cô, ngồi xuống, đôi mắt ma mị đầy sự mê hoặc chớp động, nhìn thẳng cô. Giọng nói mang nét đặc trưng riêng biệt của người cầm quyền cao nhất ở vùng đất X, lại nhẹ nhàng vang lên thêm lần nữa: "Nàng không sao chứ?"

Khoảng cách này không quá gần gũi như lần trước, cũng làm cho nàng Y Sương cảm nhận được nhịp đập nhanh và thổn thức từ trái tim. Cô vẫn mông lung, như thể sắc đẹp này đang cuốn lấy tâm trí cô, giam lại trong sự chìm đắm.

Hắc Lan không nhận được hồi đáp cũng không tiếp tục lặp lại câu hỏi, chỉ đưa bàn tay vô cùng trắng trẻo, mạnh mẽ chẳng hề chai sần tới Y Sương.

Bàn tay ấy của hắn thoáng nhìn đã thấy đẹp hơn cả thiếu nữ, phải là một nhân vật đặc biệt lắm mới có thể được chạm vào. Y Sương không biết mình có diễm phúc gì, chỉ biết lúc đó cô chẳng thể kiềm lòng trước cuốn hút của Hắc Lan, đã mạnh bạo đặt tay của mình vào lòng bàn tay của hắn.

Cô được kéo đứng lên. Thấy cô khuôn mặt nhớp nháp, lại còn có thương tích, nên Hắc Lan đã chạm vào mặt cô xem qua vết trầy xước. Thời khắc đó, cô đứng yên bất động và con tim thì lại đập như trống đánh, thiết nghĩ liệu đối phương cũng có thể nghe thấy được?

Đang khi Hắc Lan chăm chú vào Y Sương, tộc Bọ lại mưu mô đánh lén từ phía sau. Y Sương nhìn thấy có kẻ xông đến đã lập tức cảnh báo. Hai cánh môi của cô vừa mới tách nhau, còn chưa kịp thốt lên lời nào thì ngài ấy đã rất nhanh chóng quay lại, nâng bàn tay chụp lấy lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Kẻ tấn công cố gắng nhúc nhích thu kiếm. Dù hắn có tăng sức lực lên cỡ nào cũng chẳng thể đấu lại được với chỉ một tay của Hắc Lan. Từng giọt máu nhỏ xuống từ bàn tay rất mạnh mẽ của Hắc Lan, khuôn mặt lại không chút biến đổi sắc thái, ánh mắt cực lạnh lẽo, cực như hàn khí xông thẳng đến đóng băng kẻ thù.

Chỉ chốc lát, thanh kiếm của kẻ tấn công Hắc Lan đã tan thành cát bụi. Ngài ấy cho hắn một chưởng tay, liền khiến hắn tan nát cũng như thanh kiếm kia. Sức mạnh này thật sự, thật sự và thật sự có thể hủy diệt rất nhiều thứ, kể cả là tộc Y vô cùng nhỏ bé của Y Sương. Nhớ lại lần đó khi Hắc Lan nói cô đắc tội chết, tự dưng người liền truyền đến rung sợ.

"Có ta ở đây bọn chúng không thể làm hại được nàng."

Y Sương đang sợ hãi thì lại bỗng ngây người khi Hắc Lan nói với mình như thế. Tại sao ngài ấy lại muốn bảo vệ cho cô?

Cô thắc mắc nhưng sự chú ý cũng rất nhanh chóng chuyển đến một chuyện khác. Nhìn bàn tay đang chảy máu của Hắc Lan, Y Sương thật không kiềm được lòng thương xót.

"Ta có thể… chạm vào tay của ngài không?" Cô cung kính xin phép, không dám tùy tiện.

Hắc Lan cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.

Y Sương hạ mắt xuống, tay trái nắm lấy bàn tay đang chảy máu của ngài ấy, và tay phải thì đưa đến gần miệng của mình. Cô cắn đầu ngón trỏ, cắn thật mạnh để máu của mình có thể chảy ra.

Hắc Lan chuyên chú quan sát hành động kỳ lạ của Y Sương.

Sau khi cô ấy cắn ngón tay mình chảy máu, thì dùng máu ấy để nhỏ lên trên bàn tay bị thương của Hắc Lan. Khả năng đặc biệt hiếm có này của Y Sương đáng ra không được tiết lộ cho bất kỳ một ai biết, kể cả là người cùng tộc. Hôm nay vì muốn chữa thương cho Hắc Lan, cô lại không màng đến bí mật của mình đã để cho ngài ấy nhìn thấy.

Máu của Y Sương rất thần kỳ, chỉ cần cô dùng máu để nhỏ lên vết thương của đối phương thì người đó sẽ được chữa lành.

Bàn tay của Hắc Lan cũng vì vậy mà được lành lặn nhanh chóng như chưa hề chạm qua sự sắc bén của đao kiếm. Thế nhưng, lại có một điều kỳ lạ, ngón tay của Y Sương vẫn chảy máu, không thể tự lành diệu kỳ như chữa cho người khác.

"Tay của nàng?" Hắc Lan nắm lấy tay của Y Sương lên nhìn, mày nhíu lại.

"Không sao đâu, tay của ta chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Cô thu tay lại, môi mỉm cười.

Hắc Lan có lẽ hiểu ra được điều gì đó, hắn nắm lại tay cô rồi đưa lên miệng từ từ giúp cô hút máu đang chảy ra.

"Máu của ta không giúp ngài tăng thêm sức mạnh được đâu."

"Ta không cần tăng thêm sức mạnh, ta chỉ không muốn thấy nàng bị đau." Đôi mắt của Hắc Lan nhìn cô vô cùng dịu dàng, ngọt ngào và ấm áp, khác hẳn với đôi mắt khi chiến đấu với kẻ thù.

Bầu trời bỗng nhiên không còn bị che tối, ánh nắng hắt lên khuôn mặt sắc sảo, tuyệt mỹ của Hắc Lan. Từ giây phút đó, trong lòng của Y Sương đã thầm thương, thầm trộm nhớ người đứng đầu của Hắc tộc. Một người mà một cô gái như cô có lẽ không thể tham vọng.

"Ta đưa nàng về, đồng ý không?"

Cô gật đầu, nét miệng nhẹ nhàng giãn đều.

Hắc Lan huýt sáo gọi hắc mã của mình đến, rồi ôm Y Sương gọn gàng phóng lên lưng ngựa.

Ngài ấy ngồi đằng sau, choàng tay lên phía trước người cô. Còn cô, sau trận chiến mệt mỏi có thể tựa lưng vào người của ngài ấy. Cảm giác được che chở này thật bình yên và an toàn biết bao, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chỉ cần có ngài ở đây, cô sẽ không phải lo sợ.

Thân phận của Hắc Lan cực kỳ cao quý, nên khi đưa một cô gái tộc Y về đến nhà đã khiến cho mọi người của tộc đều hết đỗi kinh ngạc.

Cha của Y Sương cũng bất ngờ vô cùng, không hiểu sao con gái của mình lại được Hắc Lan chủ đích thân dùng hắc mã đưa về nhà, bởi chiến mã của ngài ấy nào có phải ai cũng có thể ngồi lên? Phải được coi trọng lắm thì mới có thể như con gái của ông.

Hắc Lan xuống ngựa, tay đưa lên trên, mắt hướng thẳng đến Y Sương.

Y Sương ngại ngùng, từ từ đưa tay chạm vào tay của ngài để được đỡ xuống. Trước cặp mắt tò mò của nhiều người cô lại thêm rất nhiều ái ngại trong lòng, lẽ ra cô không nên để ngài ấy đưa mình về tận đây mới đúng. Lúc đó, chẳng hiểu sao cô lại gật đầu nhanh hơn cả việc suy nghĩ.

Hắc Lan chẳng quan tâm đến xung quanh. Hắn bứt một hình hoa Lan đen đính trên áo của mình, đặt nó vào lòng bàn tay của Y Sương.

Hành động này khiến tất cả mọi người trong tộc Y đều mở to mắt, kinh ngạc đến trầm trồ.

Y Sương ngơ ngác nhìn Hắc Lan.

"Ta sẽ quay lại đón nàng!" Hắn nói như thế rồi nhanh chóng lên hắc mã rời đi.

Cô vẫn không thể hiểu ý của hắn, cho đến khi cô nghe tộc trưởng nói.

Tộc trưởng đã giải thích rằng, Hắc Lan chủ là người đứng đầu tộc Hắc, cũng là chiến binh mạnh mẽ nhất, những thứ trên người ngài không phải ai cũng có thể được tùy ý chạm vào và lấy đi. Nay ngài ấy tự bứt hoa trên áo của mình trao cho một cô gái, theo thông lệ của Hắc tộc thì đó là một hình thức trao vật đính ước, cũng có nghĩa là Hắc Lan chủ đã nhắm đến Y Sương, muốn chọn cô là nữ nhân của mình.

Cả tộc Y đều lấy làm vui mừng, nở mày, nở mặt. Nếu tộc Hắc kết thông gia với người trong tộc Y, thì ắt hẳn vùng đất nhỏ bé này sẽ được họ ưu ái bảo vệ, không lo bị xâm phạm.

Y Sương nhận được nhiều lời khen và chúc phúc, nhưng tâm trạng cô lại rối bời.

Cha mẹ Y Sương không quá hào hứng như mọi người, chung quy vẫn là phải xem ý con gái của mình ra sao. Ngộ nhỡ con nó không ưng lòng, thì chẳng khác nào đây lại là một chuyện bị bắt ép.

"Con à, nếu như con không muốn thì hãy để mẹ mang trả lại cho Hắc chủ."

Y Sương nhìn mẹ rồi mắt hạ xuống: "Như vậy có phải thất lễ với Hắc tộc không ạ? Nếu ngài ấy nổi giận trừng phạt thì…"

"Không sợ, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, Hắc chủ chắc sẽ không quá vô lý mà trừng phạt. Con đưa đây, cha sẽ mang trả."

Cha Y Sương giật lấy hoa trong tay con gái nhanh chóng đi ra cửa.

Y Sương vội chạy theo giữ ông lại: "Ấy đừng cha ơi!"

Cha quay lại thì cô ngập ngừng nói: "Dù sao ngài ấy cũng cho con rồi, nên… nên con cứ giữ đi vậy."

Tiếng cô nói khá nhỏ, cha mẹ không nghe rõ lắm nhưng cũng đại khái hiểu. Thế là cha mẹ nhìn nhau, thì ra đứa con gái này cũng đã có tâm ý rồi.

"Hắc Lan chủ là một bạo vương, con muốn ở cạnh người như thế sao?" Mẹ rất lo lắng.

"Ngài ấy đã cứu con tận hai lần, cứu cả tộc Y chúng ta trong trận chiến với tộc Bọ. Bạo vương chỉ là lời người ta đã nói quá lên về Hắc Lan chủ, trái tim con tin ngài không phải là người xấu."

Y Sương rất có niềm tin vào những gì mình nói, cha mẹ cô cũng không có ý ngăn cản nữa. Vì xét cho cùng Y Sương được gả cho Hắc Lan thì tộc Y có rất nhiều lợi. Cha mẹ cô chỉ mong con gái không nhìn sai người, mong rằng Hắc Lan chủ sẽ thật sự yêu thương và bảo vệ cho con của họ.



Một ngày trước khi Hắc Lan cứu Y Sương lần đầu tiên.

"Hắc chủ, thuộc hạ đã điều tra được nữ nhân đó là người thuộc họ tộc Y."

Hắc Lan ngồi trên chiếc ghế có hình thù của báo đen, hắn nhìn Hỏa Thiên đợi nói tiếp.

"Nhưng người trong tộc Y xưa nay chỉ có khả năng chữa lành và hồi sinh cho thực vật, còn với người và động vật thì hoàn toàn không. Thuộc hạ cũng đã thử kiểm chứng."

"Chữa lành và hồi sinh? Vậy chỉ có cô ta là có khả năng đó."

Hắc Lan nhớ lại lúc đi lướt qua Y Sương, khi đó hắn đã nhìn thấy cô ấy dùng máu chữa thương cho thú nuôi.

Hắn nhếch khóe miệng, cười mang nét tàn ác: "Hoả Thiên, ta phải có được nữ nhân đó."

"Ngài muốn hồi sinh cho Ưng nữ chủ?"

"Bắt cô ta về đây!"

Hoả Thiên liền nói: "Hắc chủ, tộc Y chỉ có thể phát huy năng lực khi họ tự nguyện, nếu ngài ép buộc thì…"

Hắc Lan nhướng nhẹ một bên mày: "Có chuyện đó sao?"

Hoả Thiên gật đầu.

Hắc Lan nhếch miệng, hắn đứng dậy, mắt lóe tia nham hiểm: "Thế thì ta sẽ khiến cho nữ nhân đó phải tự nguyện muốn đến đây, tự nguyện muốn hiến dâng tất cả cho ta."