Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang cùng với đám người nhìn thấy cô thì trợn mắt há hốc mồm ngay tức khắc.
Nguyễn Yên? Sao cô ta lại tới đây?!!
Nguyễn Yên hướng về những người trong phòng hội nghị mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi là con gái lớn của Nguyễn Vân Sơn và cũng là một trong những cổ đông của Âu Lạp, phiếu của tôi vẫn còn chưa bỏ, kết quả không được tính là đã định.”
Phùng Trang đứng lên, trợn mắt chỉ vào cô: “Cô là cổ đông?! Nói đùa sao? Trong tay cô làm gì có cổ phần của Âu Lạp!”
Nguyễn Yên lấy ra tài liệu trong túi đựng cầm trong tay rồi đưa qua, công chứng viên nhận lấy, nhìn thấy phía trên là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và số cổ phần mà Nguyễn Yên sở hữu trong tay của Âu Lạp là 8%.
Sau khi Nguyễn Ô Trình nhìn thấy thì khó có thể tin: “Làm sao có thể, cô lấy cổ phần này từ đâu ra?!”
“Đương nhiên là ba tôi cho tôi, vốn dĩ năm vị cổ đông sẽ có mặt ở đây hôm nay đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của họ đến trong tay tôi ngày hôm qua, năm người bọn họ đang đứng ở cửa, nếu cần phải chứng minh thì có thể mời bọn họ vào đây.”
Nguyễn Ô Trình: “……”
Sau một hồi công chứng, bên thứ ba xác nhận hợp đồng chuyển nhượng cổ phần là hợp lệ.
Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang đều bị đánh úp bất ngờ không kịp chuẩn bị trước, không nghĩ tới người thực vật Nguyễn Vân Sơn đang nằm trên giường kia vậy mà còn chuẩn bị sẵn trước khi xảy ra tai nạn giao thông như vậy! Tất cả 8% cổ phần đều nằm trong tay Nguyễn Yên, đây có nghĩa là gì…
Nguyễn Ô Trình hoàn toàn hoảng sợ, ông ta nhìn về phía Nguyễn Yên, thay đổi giọng điệu ngay tức khắc, vô cùng thành khẩn nói:
“Yên Yên, cháu phải sử dụng cẩn thận quyền bỏ phiếu lần này, chúng ta là người một nhà, tất nhiên trong lòng đều phải hướng về công ty, vì lợi ích của công ty, cháu cũng không thể quẹo khủy tay ra ngoài*.”
*Ý của Nguyễn Ô Trình là Nguyễn Yên nên suy nghĩ cho người nhà chứ không phải người ngoài.
Chu Mạnh Ngôn ở một bên nghe thấy như vậy thì rũ mi lên tiếng cười nhạo.
Nguyễn Ô Trình lườm anh: “Chu Mạnh Ngôn chính là muốn chiếm lấy Âu Lạp, mục đích của cậu ta đã rõ như ban ngày, cải cách của cậu ta tuyệt đối là ngõ cụt! Yên Yên, lúc này cháu không thể không lý trí được!”
Nguyễn Yên: “Bác cả, tất nhiên là tôi sẽ lựa chọn cái mà mình cho rằng trước mắt sẽ có lợi ích lớn nhất đối với công ty, tôi thà nhìn Âu Lạp phát triển mạnh mẽ còn hơn để nó bị phá hủy trong tay những người hoàn toàn chẳng biết kinh doanh. Hơn nữa ——“
Cô bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, tại sao hiện tại ở trong miệng của bác lại trở thành người một nhà rồi?”
Mọi người ồ lên.
Nguyễn Ô Trình không nói thành lời.
Nếu ông ta biết Nguyễn Yên còn có giá trị lợi dụng thì làm sao có thể nghe theo Phùng Trang đuổi cô ta ra khỏi nhà chứ!
“Tôi có thể bỏ phiếu không?” Nguyễn Yên hỏi.
Nhân viên công tác đưa cho Nguyễn Yên phiếu bầu sau đó cô đi đến hộp bỏ phiếu dưới sự chỉ dẫn của họ.
Cô đứng trước chiếc hộp ủng hộ Chu Mạnh Ngôn, im lặng trong ba giây sau đó thả phiếu vào.
Cô nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, người đàn ông ở trong phòng sách đã nói với cô ——
Anh sẽ làm cho Âu Lạp ngày càng trở nên tốt hơn.
Cô lựa chọn tin tưởng Chu Mạnh Ngôn, một mặt là vì những yêu cầu được đặt ra trong thỏa thuận trước hôn nhân lúc đầu, về mặt khác là vì cô tin tưởng vào sự chỉ dẫn sâu xa của ba cho cô.
Âu Lạp đúng thật là cần phải thay máu mới thì mới có thể vùng dậy một lần nữa. Có lẽ đại diện cho nhà họ Nguyễn thì cô tổn thất một chút lợi ích nhưng nhìn về lâu dài thì cô cảm thấy Chu Mạnh Ngôn có thực lực làm cho Âu Lạp trở nên tốt hơn.
Công chứng viên lại lên bục lần nữa, anh ta công bố số cổ phần ủng hộ Nguyễn Ô Trình chiếm 36.6% và số cổ phần ủng hộ Chu Mạnh Ngôn chiếm 37.2%.
“Tôi xin được tuyên bố, đề án mà Chu tiên sinh đưa ra đã được thông qua, có hiệu lực ngay trong ngày hôm nay, bắt đầu chấp hành.”
Nguyễn Ô Trình dường như bị rút mất linh hồn, hoàn toàn ngồi liệt ở trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
***
Sau khi hội nghị kết thúc, Nguyễn Yên được trợ lý dẫn đến cửa sau đó đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi trước mặt truyền đến giọng nói trầm thấp của Chu Mạnh Ngôn:
“Đi thôi.”
“Vâng……”
Nguyễn Yên kéo Chu Mạnh Ngôn đi về phía trước, đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói của Phùng Trang: “Nguyễn Yên, cô đứng lại đó cho tôi!! Cô đứng lại đó cho tôi!”
Sau vào giây Nguyễn Yên mới dừng bước chân rồi quay người lại, Phùng Trang hùng hổ chạy tới, dáng vẻ như là muốn đánh nhau nhưng bà ta lại bị vài người trợ lý phía sau cản lại.
Nguyễn Yên đối mặt với bà ta, đôi môi đỏ mọng thả ra mấy chữ: “Bà Phùng, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho bà?”
Phùng Trang trợn trừng mắt nhìn về phía cô: “Cô được lắm, cô đã mù rồi vẫn còn có thể làm ra được như vậy, cô hoàn toàn không phải người nhà họ Nguyễn, còn có ý định lấy đi cổ phần của Âu Lạp sao? Nhà họ Nguyễn đã bỏ công nuôi dưỡng cô mười mấy năm mà cô lại có thể ăn cây táo rào cây sung như vậy hay sao?”
“Hiện tại bà Phùng đang giảng tình nghĩa với tôi sao? Bà cảm thấy tôi thật có lỗi với nhà họ Nguyễn hay sao?”
Cô nhớ đến đêm mưa bị nhà họ Nguyễn đuổi đi lúc trước, kìm nén cảm xúc tuôn trào lên từ đáy lòng: “Bà gả vào nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy, cũng không làm việc gì, chỉ đều là dựa vào nhà họ Nguyễn thì bà mới có được cuộc sống của một phu nhân giàu sang như vậy.
Tất cả những chi phí từ nhỏ đến lớn của tôi đều là ba cho tôi, tương lai tôi sẽ kiếm tiền để hiếu kính với ông ấy nhưng bà thì có mặt mũi gì để bày ra thái độ bố thí đấy? Lúc đó bà ghét tôi, muốn tôi cút ra khỏi nhà họ Nguyễn, bây giờ bà mắng ngược lại tôi là ăn cây táo rào cây sung sao?”
Phùng Trang tức giận đến run rẩy toàn thân: “…… Cô vốn dĩ không xứng làm người nhà họ Nguyễn, tôi là phu nhân hợp quy cách của nhà họ Nguyễn nhưng còn cô thì chỉ là con gái của chồng tôi cùng với vợ trước mà thôi, cô chính là không có địa vị gì ở nhà họ Nguyễn!”
Nguyễn Yên siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, cô khẽ cong môi về phía Phùng Trang, nơi đáy mắt lại không hề có sự sợ hãi và nhẫn nhịn như lúc trước:
“Không cần biết bà có thừa nhận hay không thì tôi vẫn luôn là con gái ruột của Nguyễn Vân Sơn và tôi có quyền được thừa kế dựa trên pháp luật.”
“Những điều này vốn dĩ chính là thuộc về tôi.”
Nguyễn Yên xoay người đi, Phùng Trang không thể khống chế được cảm xúc nữa, muốn nhào tới đánh cô thì lại bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn đóng thành băng của Chu Mạnh Ngôn cuối cùng cũng dừng trên mặt bà ta:
“Nên biết chừng mực.”
“Nếu không tôi sẽ để cho bảo vệ khiêng bà ra khỏi tòa nhà này.”
Phùng Trang tức giận đến mức tê dại toàn thân nhưng lại chỉ có thể nhìn Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên đi ngày càng xa hơn.
Tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Nguyễn Yên được đỡ lên xe rồi ngồi vào chỗ, cô cảm thấy lòng bàn tay dần dần nóng lên, ngay cả cơ thể cũng có chút run rẩy, vẫn chưa nguôi ngoai từ trong cảm xúc khi nãy.
Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn Nguyễn Yên thì thấy trên gương mặt của cô phủ một lớp mỏng màu hồng, khẽ cắn môi, lông mi run nhẹ.
Vừa rồi là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô tức giận với người khác.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ nhu nhược như trước kia mà giống như một con thỏ tức giận lộ ra răng nanh ra vậy.
Nhưng mà bây giờ cô lại giống như một quả bóng cao su bị chọc một lỗ nhỏ, như là cái màn thầu trắng bị cắn một miếng, bên trong lại rỗng ruột và mềm mại.
Nguyễn Yên cúi đầu, một lúc sau bên cạnh vang lên một giọng nói thản nhiên:
“Vừa rồi rất có khí thế.”
Nguyễn Yên: “……”
Người này có phải đang cố ý trêu chọc cô hay không QWQ.
“Nhưng sau này không cần phải tốn lời với những người như vậy nữa.”
Nguyễn Yên gật đầu: “Vâng……”
Cô phải học tập phẩm chất tốt đẹp tích chữ như vàng của Chu Mạnh Ngôn.
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi ngập ngừng nói khẽ: “Nhưng em cảm thấy sau khi nói ra thì tâm tình khá hơn nhiều.”
Tựa như tính tình của cô vẫn luôn vô cùng mềm yếu, người nhà họ Nguyễn ức hiếp cô, cô cũng không cãi lại, hôm nay cuối cùng cũng đáp trả, cảm giác thật sự thoải mái.
“Sau này người nhà họ Nguyễn sẽ ngày càng không có quyền lên tiếng ở trước mặt em.”
Nguyễn Yên sửng sốt, chợt hiểu ra ý tứ của anh.
Kể từ sau khi cô gả cho Chu Mạnh Ngôn thì giữa cô và nhà họ Nguyễn đã biến thành cuộc đấu giữa các tư bản. Cô là Chu phu nhân và thế lực đại biểu sau lưng là Chu Mạnh Ngôn.
***
Âu Lạp chính thức bắt đầu mở ra con đường cải cách, thời gian cũng dần đến cuối tháng mười.
Thời gian làm việc thường ngày của Chu Mạnh Ngôn sẽ vô cùng bận rộn, xen lẫn những chuyến đi công tác, đến cuối tuần anh mới có thể ở nhà lâu hơn một chút nhưng cũng chỉ là làm việc ở nhà mà thôi.
Nguyễn Yên cảm thấy Chu Mạnh Ngôn có thể điều hành công ty tốt đến thế ở tuổi hai mươi chín không chỉ đơn giản là bởi vì có thiên phú làm một nhà kinh doanh mà còn là vì anh đã dành rất nhiều thời gian và tinh lực hơn so với người bình thường, anh cũng không giống như mấy phú nhị đại*, uống chút rượu, tham gia vài yến hội, du hí nhân sinh**, ăn no chờ chết.
*Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai, là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
**Du hí nhân sinh: sống không có mục đích và động lực, không có ý thức về trách nhiệm xã hội.
Trong thâm tâm Nguyễn Yên cũng ít nhiều có sự ngưỡng mộ và kính nể dành cho anh nên cô cũng trở nên yêu cầu khắt khe hơn đối với bản thân, bình thường ở nhà cũng chăm chỉ nghe lớp học trực tuyến chuyên ngành để cho bản thân không bị thiếu sót nội dung bài vở.
Vào buổi tối thứ bảy, khi cô đang nghe lớp học trực tuyến thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Sân Minh Triết.
“Nguyễn Yên, gần đây cậu…… Thế nào?”
Từ sau hội đấu giá, có lẽ Sân Minh Triết cảm thấy khó xử nên đã không liên lạc với cô một thời gian.
“Khá tốt, cậu thì sao?”
“Gần đây mình cũng không bận rộn cho lắm. Chuyện ở hội đấu giá lần trước… Mình vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu, mình cảm thấy không thuận mắt khi nhìn thấy em gái cậu nói cậu như vậy cho nên mới có cái hành động lúc sau, có phải cậu vẫn còn giận mình hay không?”
“Không có đâu.” Nếu không phải hắn nhắc tới thì cô cũng sắp quên mất rồi: “Chuyện đã qua rồi.”
Sau khi biết được Nguyễn Yên cũng không có ý muốn xa lánh mình, hòn đá trong lòng Sân Minh Triết cuối cùng cũng rơi xuống, nói chuyện được một lúc thì hắn nói về mục đích đến tìm cô hôm nay: “Cậu còn nhớ cô giáo Trần không? Chính là giáo viên ngữ văn cấp ba của chúng ta, bà ấy vừa mới về hưu năm nay, ngày mai là sinh nhật của bà ấy, trong lớp có tổ chức tiệc, cậu cũng tới tham gia chứ?”
Thời còn học cấp ba, Nguyễn Yên học ngữ văn vô cùng giỏi, điểm số của từng môn học vẫn luôn được giữ vững trong top ba của lớp, dẫn đến mối quan hệ giữa cô và cô giáo Trần cũng vô cùng tốt, chỉ là sau khi tốt nghiệp, cô và bà ấy đã mấy năm không gặp nhau.
Cho nên nhân dịp sinh nhật này, các bạn trong lớp cũng muốn làm một buổi họp lớp.
Nguyễn Yên rất muốn đi gặp cô giáo nhưng trong lòng lại có một thoáng do dự, bởi vì tình huống hiện tại của cô không biết phải đối mặt với những bạn học ngày xưa như thế nào nữa.
Sân Minh Triết đoán được suy nghĩ của cô: “Cô Trần thậm chí còn cố tình nhắc đến tên của cậu trong nhóm và nói muốn gặp cậu, thật ra cũng không có vấn đề gì đâu, nếu cậu đến, mình và Chúc Tinh Chi sẽ ở cạnh cậu.” Ngụ ý là cô cũng không cần cảm thấy mất tự nhiên.
Nguyễn Yên suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đồng ý.
Nghĩ kỹ lại thì cô không thể bởi vì mù mà hoàn toàn cắt đứt giao lưu xã hội với thế giới bên ngoài và trốn ở trong nhà không chịu đi ra ngoài.
“Vừa nãy mình đã gọi điện cho Chúc Tinh Chi, sáng sớm ngày mai sẽ đi trung tâm thương mại chọn quà tặng cho cô giáo, ba người chúng ta cùng đi được không?”
“Được.”
Vì thế Sân Minh Triết nói rõ sẽ tới đón cô vào lúc chín giờ sáng, vốn dĩ Nguyễn Yên đã nói với hắn đi thẳng tới trung tâm thương mại rồi gặp nhau ở đó là được nhưng Sân Minh Triết nói hắn tiện đường nên cũng chẳng phiền phức gì, đi đón Chúc Tinh Chi trước rồi sẽ đến đón cô, Nguyễn Yên ngẫm nghĩ lại rồi cũng đồng ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyễn Yên chọn một chiếc váy liền áo màu nâu nhạt viền lá sen, mặc lên trông có vẻ cực kỳ điềm đạm và ngoan ngoãn, người giúp việc trang điểm như thường ngày cho cô, không dùng nhiều phấn lắm, có vẻ giống như một học sinh cấp ba trong sáng vậy.
Nguyễn Yên trắng trẻo và sạch sẽ, vóc dáng chỉ hơn một mét sáu, hơn nữa nước da và các đường nét trên gương mặt đều rất đẹp, vì thế khuôn mặt của cô vô cùng trẻ trung.
Chu Mạnh Ngôn ở bên kia đang ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, trước mặt bày một tách cà phê, ánh mặt trời dừng trên tài liệu trong tay anh, phản chiếu khiến người ta không thể nhìn rõ chữ.
Chu Mạnh Ngôn đặt tài liệu lên bàn rồi đứng lên sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sân trước thì vừa đúng lúc một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước cửa nhà.
Ngay sau đó một người đàn ông bước xuống từ ghế phía sau của chiếc xe.
Sân Minh Triết mặc áo gió dài màu trắng đứng thẳng ở bên cạnh xe nhìn về phía biệt thự, hắn vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đụng phải ánh mắt của Chu Mạnh Ngôn.
Ánh mắt không hề có độ ấm của Chu Mạnh Ngôn dừng trên người hắn, Sân Minh Triết cũng nhìn anh từ xa mà không hề sợ hãi.
Vài giây sau Chu Mạnh Ngôn xoay người đi vào trong nhà.
Khi anh ra khỏi phòng, Nguyễn Yên vừa lúc đi ra từ phòng ngủ, cô đeo một cái túi trên vai, người giúp việc đi theo phía sau.
“Tiên sinh ——”
Nguyễn Yên dừng lại bước chân, biết người đàn ông đang ở phía trước thì do dự rồi khẽ nói: “Hôm nay em ra ngoài với bạn…”
Thật ra cô cũng không biết có nên nói với Chu Mạnh Ngôn hay không, dù sao thì anh cũng sẽ không để ý đến việc đi ra ngoài ngày thường của cô.
Quả nhiên cô không nghe thấy người đàn ông trả lời.
Chu Mạnh Ngôn đi xuống dưới lầu, Nguyễn Yên cũng lên tiếng: “Dẫn tôi đi xuống đi.”
Nguyễn Yên được người giúp việc đỡ lấy, cũng bước theo xuống cầu thang, cô vừa đi vừa nói với người giúp việc: “Hôm nay tôi không ở nhà, không cần chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho tôi.”
Giọng nói của cô gái truyền đến trong tai Chu Mạnh Ngôn đang đi ở phía trước.
“Vâng ạ thưa phu nhân.” Người giúp việc nói.
Nguyễn Yên bước ra khỏi cửa nhà. Chu Mạnh Ngôn đi đến phòng ăn, cách một lớp kính nhìn cô gái đang đi về phía chiếc Bentley màu đen sau đó lên xe cùng với Sân Minh Triết.
Anh thu lại ánh nhìn, cắt thức ăn trên đ ĩa, đáy mắt dần chìm xuống.