Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 109: An, đã lâu không gặp



Triệu Đông rất hối hận, muốn xin xỏ rằng cậu ta đột nhiên bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, nhưng cậu ta cũng đâu nói hươu nói vượn? Thẩm Thanh Lan thật sự có quan hệ không rõ ràng với mấy người đàn ông kia. Nhưng hiệu trưởng đã biết trước thân phận của cô từ miệng Phó Hoành Dật. Người có thân phận thiên kim nhà họ Thẩm lại làm ra chuyện như vậy sao, quả thật là một câu chuyện cười.

Triệu Đông bản tính khó dời, tung tin đồn hiệu trưởng nhận hối lộ từ Thẩm Thanh Lan, dập lửa giúp cô để lấy việc công làm việc tư, cậu ta phải đến Bộ Giáo dục tố cáo ông ấy. Hiệu trưởng cười lạnh, đúng là trẻ con ngây thơ.

Triệu Đông về sau lại đi tố cáo thật, người của Bộ Giáo dục đến xác minh trường hợp của hiệu trưởng, kết quả cuối cùng không cần phải nói. Triệu Đông ban đầu chỉ bị cảnh cáo kỷ luật, nhưng sau đó đã bị đuổi thẳng cổ, trở thành học sinh đầu tiên bị đại học B đuổi học trong lịch sử.

Chuyện này gây ồn ào rất lớn. Thậm chí về sau vì chuyện này nên việc Thẩm Thanh Lan là thiên kim nhà họ Thẩm cũng nhanh chóng bị lan truyền. Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

Lúc Thẩm Thanh Lan trở về thì đã là buổi tối. Người lái xe là Cố Dương, chỉ là vẻ mặt anh ta rất mệt mỏi.

Lúc cô đến cổng trường thì dừng chân lại, không đi vào mà rẽ vào con ngõ nhỏ yên tĩnh ở gần trường.

Đi được một lát, xác định xung quanh không có ai nữa, cô mới dừng bước.

“Theo tôi một ngày mà không mệt sao?” Giọng nói du dương của Thẩm Thanh Lan vang vọng trong bóng đêm.

Sau lưng không hề có bất cứ tiếng động nào.

Thẩm Thanh Lan cũng không vội, chỉ đứng yên tại chỗ chờ đợi. Cô rất chắc chắn rằng ngay từ lúc ra khỏi trường đã có người theo dõi mình. Cô định cắt đuôi người đó, nhưng không ngờ người này lại có thân thủ rất tốt, cũng chẳng có ác ý với cô, nên cô mới không để ý đến.

Mấy phút sau, vẫn không có ai xuất hiện. Thẩm Thanh Lan đột nhiên xoay người. Ngay lúc này, một bóng người đánh về phía cô, ra tay tàn nhẫn, nhắm thẳng vào điểm yếu của cô. Nếu bị đánh trúng, Thẩm Thanh Lan chắc chắn sẽ bị thương.

Đôi mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, nghiêng người sang một bên, tránh được một đòn, đưa tay đánh về phía người tấn công.

Người nọ có thân thủ rất tốt, Thẩm Thanh Lan đánh qua đánh lại với cô ta một lúc lâu mà vẫn không phân thắng bại.

Đánh khoảng mười phút, Thẩm Thanh Lan tóm được một sơ hở, bắt được yết hầu người kia, chỉ cần hơi dùng sức thôi là người kia sẽ phải bỏ mạng.

“Đánh tiếp không?” Thẩm Thanh Lan bình thản mở lời.

Người kia ra sức lắc đầu, Thẩm Thanh Lan buông tay ra.

“Bà cô này, ra tay vẫn ác độc như vậy.” Người kia ho khan vài tiếng, chỉ vào Thẩm Thanh Lan, nói với giọng căm hận.

Thì ra hai người quen biết nhau. Người kia là một cô gái có dáng người nhỏ xinh, mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, trông có vẻ như còn rất nhỏ tuổi, khoảng chừng hai mươi. Cô ta có làn da trắng nõn, đôi mắt rất to, là một người đẹp đúng tiêu chuẩn.

“Sao cậu lại đến đây?” Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, hơi chau mày lại.

Kim Ân Hi sờ lên cần cổ đang âm ỉ đau, “Đương nhiên là đến tìm cậu rồi.”

Cô nhìn Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười tươi tắn, giang hai tay ra, “An, đã lâu không gặp.”

Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy chằm chằm, một lúc lâu sau mới nhếch môi, vẻ mặt ấm áp hiếm thấy, từ từ tiến lên, “Đã lâu không gặp.”

Hai người cũng không ôm lâu mà lập tức tách nhau ra. Họ đều không phải là người tình cảm, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

“An, mấy năm không gặp, không ngờ võ nghệ của cậu chẳng yếu đi chút nào. Trước khi đến, tớ còn đánh cuộc với bọn họ rằng lần này tớ chắc chắn có thể đánh thắng cậu, không ngờ vẫn bị cậu đánh bại.” Giọng điệu Kim Ân Hi rất thất vọng.

Thẩm Thanh Lan hơi im lặng, “Bọn họ cũng đến?”

“Việc này ấy à, chỉ có một mình tớ thôi. Sicily và Andrew đang bận kiếm tiền. Dạo trước Eden còn liên hệ, nhưng gần đây lại biến mất không thấy đâu, chắc là chạy đến xó xỉnh nào đó để nghiên cứu thuốc nước quái đản nào đó rồi.”

“Cậu đến lúc nào thế?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Kim Ân Hi nghiêng đầu, nghĩ ngợi, “Một tuần trước, tớ vốn định đến lúc mới khai giảng, nhưng lại có việc bận.” Nói đến đây, Kim Ân Hi hơi vui sướng, “Không ngờ tớ vừa mới đến đã thấy một vở kịch vui. An, kỹ thuật lái xe của cậu thật đúng là càng ngày càng đỉnh, lúc nào chúng ta đua một trận đi?”

Ân Hi kích động xắn tay áo lên.

Thẩm Thanh Lan không trả lời, Kim Ân Hi cũng không để ý. Cô đã biết tính tình của Thanh Lan từ lâu, nếu có thể trò chuyện với nhau cả nửa ngày thì cô mới kinh ngạc.

“Người buổi sáng gửi email cho tớ là cậu.” Thẩm Thanh Lan nói chắc nịch.

Kim Ân Hi cũng không phủ nhận, “Đúng vậy, phải nói là con mắt của đám sinh viên trong trường cậu đúng là mù dở. Chẳng lẽ mắt bọn họ mọc trên mặt chỉ để trang trí thôi sao?”

Kim Ân Hi bĩu môi, không hề giấu vẻ khinh bỉ trong mắt.

“Ân Hi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.

Kim Ân Hi ra dấu im lặng, không nói nữa.

“Lúc nào về?”

Kim Ân Hi buồn bã nhìn cô, “Chúng ta vừa mới gặp nhau mà cậu đã đuổi tớ về, đã nói là thanh mai trúc mã rồi mà?”

Câu thanh mai trúc mã được dùng như thế sao? Thẩm Thanh Lan đen mặt.

“Tớ không định về, tớ đến đại học B nhập học.”

Thẩm Thanh Lan chau mày, “Ân Hi.”

Nụ cười của Kim Ân Hi biến mất. Cô nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, “An, tớ biết cậu muốn nói gì. Yên tâm, tớ sẽ không gây chuyện, tớ biết là tớ đã nuốt lời.” Lúc trước đã nói không gặp nhau nữa. Sáu năm qua, mấy người bọn họ cũng thật sự chưa từng gặp An. Nhưng Kim Ân Hi do dự mãi, cuối cùng vẫn đến Trung Quốc để tìm Thẩm Thanh Lan.

“An, tớ nhớ cậu, thật đấy.”

Mắt Thẩm Thanh Lan hơi hấp háy, nhớ lại thời gian mấy năm trước ở cùng họ. Mãi lâu sau, cô mới khẽ thở dài, “Đừng quên là cậu đã đồng ý với tớ, không được gây chuyện.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Ân Hi nở nụ cười thật tươi, gật đầu, “Tớ cam đoan.” Rõ ràng là lớn hơn Thẩm Thanh Lan vài tuổi, nhưng ở trước mặt Thẩm Thanh Lan, cô ấy lại như một đứa trẻ chưa lớn.

“Bọn họ có biết chuyện cậu đến đây không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Kim Ân Hi, “Không, tớ không nói với bọn họ. Nhưng bọn họ sẽ biết nhanh thôi.” Ai bảo bọn họ vẫn luôn chú ý đến Thẩm Thanh Lan chứ.

Thẩm Thanh Lan cũng không nói gì nữa, “Bây giờ cậu ở đâu?”

“Tạm thời ở ký túc xá, mấy ngày nay đang tìm phòng.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, “Tớ có một căn hộ bỏ trống, rất gần trường, tạm thời cậu ở lại đó đi.”

“Cậu cũng ở đó chứ?” Kim Ân Hi nghĩ, nếu có thể ở cùng Thẩm Thanh Lan thì tốt hơn.

“Tớ không ở đó.”

Kim Ân Hi hơi thất vọng.

“Ân Hi, tớ đã kết hôn rồi, chồng tớ là một quân nhân.” Thẩm Thanh Lan bất chợt nói.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Kim Ân Hi im lặng một lúc, mãi sau mới chậm rãi hỏi, “An, anh ấy có biết quá khứ của cậu không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu.

“An, nếu có một ngày anh ấy biết, cậu...”

“Nếu như thật sự có ngày đó, tớ sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ấy.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.