Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 127: Rửa tay nấu nướng



Tay nghề dì Triệu rất cao, Thẩm Thanh Lan vốn cũng không ngốc, chỉ là trước kia không chú tâm học mà thôi. Bây giờ cô đã để ý học nên tiến bộ rất nhanh.

“Lão gia, những món này đều do Thanh Lan làm đấy, ông nếm thử xem thế nào?” Dì Triệu bê đồ ăn lên bàn, nói với Phó lão gia.

Phó lão gia cười tủm tỉm, nhìn đồ ăn trông rất ngon lành ở trên bàn mà hết sức thoải mái, “Được, được, được, để ông nếm thử.”

“Ừm, ngon lắm, Thanh Lan lần đầu tiên nấu mà đã được như vậy, giỏi lắm, giỏi lắm.” Phó lão gia khen không dứt miệng.

Dù là người vẫn luôn bình tĩnh như Thẩm Thanh Lan, được Phó lão gia khen như thế cũng nóng bừng mặt.

Từ đó về sau, Thẩm Thanh Lan trưa nào cũng đều về Đại viện học nấu ăn với dì Triệu. Phó lão gia vui mừng hớn hở, ăn được hai ngày, nhịn không được lại gọi cho Thẩm lão gia để khoe khoang. Thẩm lão gia ở trong nhà càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Đứa cháu mà ông nuôi bao nhiêu năm như vậy cũng chưa nấu được cho ông một bữa cơm nào, vậy mà bây giờ lại nấu cho ông Phó ăn.

Thế là Thẩm lão gia ôm lòng bất bình, trưa ngày thứ ba liền chạy đến nhà họ Phó.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?” Thẩm Thanh Lan nhìn thấy ông nội nhà mình thì hơi bất ngờ.

Thẩm lão gia hừ lạnh một tiếng, “Nếu ông không đến thì làm sao biết được đứa cháu gái ông nâng trong lòng bàn tay lại lại làm trâu làm ngựa cho người ta ở nhà chồng chứ?”

Thẩm Thanh Lan: “...”

Cô làm trâu làm ngựa cho người ta bao giờ thế?

“Lão Thẩm, ông đừng có nói vớ vẩn nhé! Tôi bắt Thanh Lan làm trâu làm ngựa bao giờ hả?” Phó lão gia ngồi bên trong nghe vậy liền bất mãn cãi lại.

“Không phải là bắt nó làm trâu làm ngựa cho các người hả? Ngày nào ông cũng bắt nó nấu cơm cho ông ăn. Cháu gái của tôi, tôi còn không nhẫn tâm bảo nó nấu một bữa cơm, nó không phải cháu ông nên ông đâu có đau lòng!” Thẩm lão gia càng nói càng tức, vốn chỉ muốn đến đây xỉa xói, ai bảo lão Phó không có việc gì làm lại khoe khoang với ông, nhưng bây giờ nói như vậy, ông lại thật sự đau lòng cho cháu ông.

Thẩm Thanh Lan cạn lời, “... Ông nội, ông nói gì thế? Cháu chỉ muốn học dì Triệu nấu mấy món, sau đó nhờ ông nội nếm thử giúp con một chút thôi mà.”

Phó lão gia đắc ý nhìn Thẩm lão gia, “Có nghe thấy không? Tôi chỉ giúp nếm thử đồ ăn thôi.”

“Vậy cũng không được, con gái mà lúc nào cũng vùi đầu trong phòng bếp, biến thành mấy bà nội trợ luống tuổi thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm lão gia bướng bỉnh.

Thẩm Thanh Lan hơi đau đầu. Ông nội cô vốn là người thận trọng, nghiêm túc, nhưng một khi trẻ con lên thì cũng sẽ rất khó dỗ.

Thẩm Thanh Lan tiến lên, dìu Thẩm lão gia ngồi xuống ghế sofa, nói nhỏ vào tai ông, “Trưa nay cháu nấu món sườn heo hấp bột gạo mà ông thích nhất, được không ạ?”

Mắt Thẩm lão gia phát sáng, nhưng lại e dè thân phận trưởng bối của mình, bèn ngồi thẳng lên, chẳng nói chẳng rằng.,

Thẩm Thanh Lan cười cười, biết ông nội đã đồng ý, bèn liếc mắt ra hiệu với Phó lão gia rồi đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cụ. Phó lão gia nhìn ông, “Muốn ăn đồ cháu gái ông nấu thì cứ việc nói thẳng đi, cứ làm như tôi không cho ông ăn ấy, còn ầm ĩ một trận như thế. Để người khác nghe thấy chắc còn tưởng tôi ngược đãi cháu dâu bảo bối của tôi thật ấy chứ.”

Khuôn mặt già nua của Thẩm lão gia đỏ ửng, hừ một tiếng, mãi lâu sau mới nói, “Chuyện lần trước tôi nói với ông lúc Hoành Dật bị thương, ông suy nghĩ thế nào rồi?”

Ánh mắt Phó lão gia khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc, từ tốn trả lời, “Cuối tháng này Hoành Dật sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với nó một chút.”

Hai nhà đều biết chuyện Phó Hoành Dật bị thương lần trước. Bọn họ đều xuất thân từ quân đội, dù không hiểu bộ phận của Phó Hoành Dật lắm, nhưng cũng biết công việc của anh rất nguy hiểm.

“Lão Phó, ý tôi không phải là ép Hoành Dật đổi nghề, chỉ là dù sao bây giờ nó cũng đã kết hôn với Lan Lan, là người đàn ông đã có gia đình, tôi không muốn có ngày Lan Lan sẽ phải đối mặt với việc... Tôi không phản đối nó làm quân nhân, chính chúng ta cũng là quân nhân nên tôi biết tình cảm của một người lính rất trung thành với quốc gia. Tôi chỉ mong rằng Hoành Dật có thể rút khỏi tiền tuyến, hoặc là về quân khu ở Bắc Kinh cũng được.”

“Lão Thẩm, tôi hiểu ý ông. Tôi sẽ nói chuyện này với Hoành Dật thật tử tế.” Phó lão gia nói, trong mắt hiện vẻ đau buồn. Con trai và con dâu của ông đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, ông hiểu rõ nỗi đau khổ ấy hơn bất cứ ai.

Thẩm lão gia cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa, ông biết ông đang đâm một dao vào vết sẹo trong lòng bạn tốt. Nhưng Lan Lan là cháu gái ông, ông phải nghĩ cho nó.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thanh Lan đi theo Thẩm lão gia về nhà họ Thẩm.

“Mẹ cháu trùng hợp phải ra nước ngoài biểu diễn nên không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, cháu cũng đừng trách nó.” Trên đường về, Thẩm lão gia mở lời. Mối quan hệ giữa Lan Lan và mẹ nó đã đủ căng thẳng rồi, ông không muốn hai mẹ con ngày càng xa cách.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Ông nội, đó vốn cũng chẳng phải là chuyện gì, cháu cũng không để trong lòng. Với lại, chuyện đó chưa hẳn là chuyện xấu với cháu, bây giờ cháu đi học, mọi người đều muốn nịnh bợ cháu đấy ạ.”

Thẩm lão gia cười cười, “Cháu ấy à, có việc gì cũng không nói cho người trong nhà biết. Cháu là cháu gái của Thẩm Nguyên Dịch ông, nếu người khác dám ức hiếp cháu thì cháu cứ việc ức hiếp lại, xảy ra chuyện gì còn có ông nội đây.”

Thẩm Thanh Lan cảm thấy ấm áp, ông nội lúc nào cũng hết lòng bao dung cô.

“Ông nội, cháu thật sự không sao đâu, hơn nữa chẳng phải sau đó đã có anh trai giúp cháu giải quyết rồi sao?”

“Đó là chuyện nó phải làm, nếu không phải do nó sơ ý chủ quan thì sao mọi chuyện có thể ầm ĩ đến thế?” Thẩm lão gia hơi bất mãn với việc Thẩm Quân Dục không kịp phát hiện chuyện này sớm để giải quyết, vì thế mấy hôm nay ông nhìn cháu trai đều thấy chướng mắt.

Thẩm Quân Dục đã từng kể khổ với Thẩm Thanh Lan không chỉ một lần. Bây giờ lại nghe ông nội trách mắng anh ấy, cô cũng phải thấy đáng thương thay cho người anh trai này.

Hai ông cháu về đến nhà gặp đúng lúc Sở Vân Dung và Thẩm Hi Đồng đã đi biểu diễn ở nước ngoài về.

“Thanh Lan,“ Sở Vân Dung nhìn thấy Thẩm Thanh Lan liền vội vàng tiến lên đón. Hôm nay, bà vừa về đã nghe chị Tống kể lại chuyện xảy ra với con gái gần đây, nên vẫn cảm thấy áy náy vì bà không biết rõ tình hình.

“Con không sao chứ?”

Sự vui vẻ trong mắt Thẩm Thanh Lan nhạt đi, dần dần trở lại vẻ hờ hững thường ngày, “Không sao.”

“Mẹ...” Sở Vân Dung muốn nói mình ra nước ngoài biểu diễn nên không biết, nhưng lời đã đến môi lại chẳng tài nào nói ra được.

“Mẹ vừa về, chắc là rất mệt, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sở Vân Dung nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Lan, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thẩm Hi Đồng chỉ chào Thẩm Thanh Lan một câu rồi lên tầng điều chỉnh lại tình trạng chênh lệch múi giờ. Bây giờ cô ta đã vào dàn nhạc của Sở Vân Dung, thường xuyên đi theo bà ra nước ngoài biểu diễn. Người trong giới đều biết Sở Vân Dung nuôi dạy cô ta như người thừa kế, người nào người nấy đều khen ngợi cô ta không ngớt.

Thẩm Hi Đồng rất thích cảm giác được vạn người chú ý này. Nhưng vẫn chưa đủ, cô ta muốn cướp lại tất cả những ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, bao gồm cả người đàn ông đó.