Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 138: Anh trai đến



Thấy Thẩm Thanh Lan im lặng, Phương Đồng biết ngay là cô ấy lại đoán đúng, bèn cười nói, “Thật ra cậu cũng không cần quá lo lắng đâu. Vị kia nhà cậu quan tâm cậu như vậy, cho nên dù có giận thật cũng sẽ không giận lâu đâu. Biết đâu sáng mai tỉnh dậy sẽ không sao nữa. Nếu không thì cậu cứ làm nũng với anh ấy thử xem, dịu dàng giải thích, bảo đảm anh ấy sẽ nguôi giận ngay thôi.”

Thẩm Thanh Lan: “... Làm nũng như thế nào?”

Phương Đồng nghẹn lời, tưởng tượng đến bộ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan được thay bằng vẻ nũng nịu thì liền phát run lên, “Chuyện này, hay là đừng làm nũng nữa, cậu chỉ nói vài câu ngon ngọt dỗ anh ấy là được.”

Phương Đồng quyết định vẫn nên từ bỏ cách làm nũng này đi.

Thẩm Thanh Lan ồ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cô lại đi vào phòng ngủ một lần nữa, Phó Hoành Dật lúc này đã tắm xong, vừa đi ra. Thẩm Thanh Lan nhìn anh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, chỉ đành phải vào phòng vệ sinh tắm rửa trước.

Đến khi cô tắm rửa xong đi ra thì đã thấy Phó Hoành Dật nằm trên giường, hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ rồi. Còn về chuyện ngủ thật hay chỉ giả vờ ngủ...

Thẩm Thanh Lan lẳng lặng thở dài, đành tạm gạt chuyện xin lỗi qua một bên, lên giường nằm xuống theo anh.

Trước kia, chỉ cần cô vừa nằm là Phó Hoành Dật sẽ ôm cô vào lòng, nhưng hôm nay anh lại không làm như vậy, ngược lại còn quay lưng lại phía cô.

Gương mặt của Thẩm Thanh Lan hiện vẻ rầu rĩ. Cô nhìn bóng lưng Phó Hoành Dật một lúc lâu, định mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ tắt đèn đi ngủ.

Mãi đến khi Thẩm Thanh Lan ngủ say, Phó Hoành Dật vốn đã ngủ từ sớm mới mở mắt ra, quay người lại kéo cô vào lòng.

Thẩm Thanh Lan đã quen với mùi của Phó Hoành Dật nên không hề đề phòng anh chút nào, động tác như vậy cũng không khiến cô thức giấc. Cô còn tìm một một tư thế thoải mái trong lòng anh, tiếp tục ngủ thật say.

Phó Hoành Dật nhìn cô, “Đúng là cô bé không có lương tâm, anh còn chưa nguôi giận mà em đã ngủ say như vậy rồi.”

Anh đưa tay, muốn đánh thức cô nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó mới thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh lại đã không thấy Phó Hoành Dật trên giường nữa, Thẩm Thanh Lan đưa tay sang sờ, chỗ của anh đã lạnh, xem ra anh đã thức dậy được một lúc lâu.

Cô rời giường, vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy Phó Hoành Dật xách bữa sáng đi từ ngoài vào nhà, vẻ mặt anh đã bình tĩnh trở lại. Mắt Thẩm Thanh Lan hơi sang lên, “Phó Hoành Dật.”

Phó Hoành Dật không nhìn cô mà lại đi thẳng vào nhà bếp, bày bữa sáng lên đĩa rồi bê ra, “Ăn đi.”

Giọng anh lạnh nhạt, không dịu dàng như ngày thường. Thẩm Thanh Lan cau mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ đến ngồi xuống cạnh bàn, im lặng ăn sáng.

Xem ra Phó Hoành Dật lần này đã tức giận thật rồi, đến bây giờ còn chưa hết giận, chẳng lẽ cô thật sự phải làm nũng như Phương Đồng nói?

Nhưng Thẩm Thanh Lan biết đánh nhau, biết vẽ tranh, cũng biết xuống bếp, chỉ không biết làm nũng.

Cô còn đang nghĩ phải làm gì để Phó Hoành Dật hết giận thì chuông cửa đã vang lên dồn dập, có thể thấy người ngoài cửa rất gấp.

Phó Hoành Dật đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Thẩm Quân Dục đã gạt Phó Hoành Dật qua một bên rồi đi vào, gào lên với Thẩm Thanh Lan một trận, “Thẩm Thanh Lan, bây giờ em ăn gan báo rồi đúng không? Chuyện gì cũng dám làm!”

Vẻ mặt anh ta vô cùng tức giận, rõ ràng là đang tức điên. Thẩm Thanh Lan bị anh ta gào mà chẳng hiểu tại sao.

Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ không biết ân hận của Thẩm Thanh Lan, cơn giận trong lòng lại không trút ra được, đang định mắng cô tiếp thì lại bị Phó Hoành Dật ngăn cản, “Cô ấy còn chưa ăn sáng xong.”

“Ăn cái gì mà ăn?” Thẩm Quân Dục gào lên. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Phó Hoành Dật, anh ta lại nuốt mấy lời trong miệng vào, xua xua tay, hung dữ trừng Thẩm Thanh Lan, “Lát nữa sẽ tính sổ với em tiếp.” Nói rồi, anh ta đi ra phòng khách ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Thanh Lan hết sức bình tĩnh, thong thả ăn bữa sáng của mình.

Lúc Thẩm Thanh Lan ăn sáng xong đã là hai mươi phút sau, thế nhưng cơn giận của Thẩm Quân Dục vẫn chưa hề giảm đi chút nào.

“Chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan hỏi, lời ít ý nhiều.

Thẩm Quân Dục vừa nghe vậy liền nổi đóa, đứng bật dậy chỉ vào Thẩm Thanh Lan, “Còn dám hỏi anh chuyện gì sao? Anh hỏi em, hôm qua em đã làm gì?”

Hôm qua? Mắt Thẩm Thanh Lan khẽ lóe lên, đã hiểu ra, nhưng lại thầm thấy nghi ngờ, sao Thẩm Quân Dục lại biết được? Cô nhớ cửa hàng kia không phải của Thẩm Quân Dục mà.

Thẩm Quân Dục nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng cô, “Thẩm Thanh Lan, có phải anh nên vỗ tay chúc mừng em đã trở thành người hùng thích làm việc nghĩa không? Bây giờ trên mạng đều gọi em là nữ anh hùng xinh đẹp nhất rồi đấy.”

Anh ta lại cười nhạt, “Thật là anh dũng, ha hả. Cảnh tượng máu me đầm đìa, dao găm sắc bén như vậy mà em không hề chớp mắt đã xông lên, em cho rằng em là nữ hộ pháp sao? Đám cảnh sát và đàn ông ở đó đều là người chết hay sao mà một cô gái yếu đuối như em phải xông vào làm anh hùng?”

Thẩm Quân Dục tức giận chỉ vào Thẩm Thanh Lan mà khiển trách. Cô hoàn toàn không tưởng tượng được đâu, lúc xem đoạn video do một người có mặt ở hiện trường quay lại rồi đăng lên mạng, nhìn thấy cảnh Thẩm Thanh Lan xông vào nguy hiểm, anh đã bị dọa đến nỗi trái tim sắp ngừng đập đến nơi, lập tức chạy đến như ngựa không dừng vó, chỉ sợ cô có điều gì bất trắc.

Thẩm Thanh Lan bị Thẩm Quân Dục chỉ trỏ trách mắng cũng không cãi lại, thậm chí mặt còn chẳng biến sắc chút nào, cứ như người anh mắng hoàn toàn không phải là cô.

Nhưng Phó Hoành Dật lại không nhìn được nữa. Anh đến chắn trước mắt Thẩm Quân Dục, “Cô ấy là vợ tôi.” Muốn dạy dỗ thì cũng nên là anh dạy dỗ.

Thẩm Quân Dục trợn mắt, “Vợ cậu thì sao? Nó vẫn là em gái ruột của tôi. Sao, tôi làm anh trai của nó mà còn không thể dạy được sao?” Anh ta nói một hơi, nhìn Phó Hoành Dật bằng ánh mắt vô cùng bất mãn, “Còn cậu nữa, cậu chăm sóc nó thế vào vậy hả? Chẳng phải cậu đi cùng nó sao, cứ trơ mắt nhìn nó xông vào nguy hiểm như vậy là cách chăm sóc mà cậu đã nói sao?”

Phó Hoành Dật nhìn anh ta, mặt trầm xuống, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhưng dù không vui thì anh vẫn có thể chấp nhận sự chỉ trích của Thẩm Quân Dục, bởi vì anh đã thật sự không chăm sóc tốt cho Thẩm Thanh Lan. Nhưng anh không cho phép anh ta trách mắng cô như vậy, dù người này có là anh trai của cô đi nữa.

Thẩm Quân Dục lớn lên cùng anh, sao có thể không nhận ra tâm tình của Phó Hoành Dật chứ. Anh ta bĩu môi, giọng nói hòa hoãn hơn một chút, “Được rồi, dù nó là vợ cậu, nhưng cậu cũng nên lo cho nó chứ? Sao có thể để mặc nó làm liều? Lần này là nó may mắn nên mới không bị thương, chẳng may lần sau thì sao?”

“Không có chẳng may.” Phó Hoành Dật trầm giọng nói, anh cũng sẽ không bao giờ để cho cô có chuyện chẳng may.

Thẩm Quân Dục tức đến bật cười, “Được, hai người là vợ chồng, nó là người nhà của cậu, tôi không thể quản nó, vậy tôi không xía vào nữa. Thế nhưng...” Anh nói tiếp, trừng Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, anh cho em biết, nếu lần sau em còn làm mấy chuyện khiến mình rơi vào nguy hiểm thì em đừng có gọi anh là anh trai nữa.”

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không hề nói đùa với Thẩm Thanh Lan. Nếu xảy ra chuyện thế này một lần nữa thì dù anh không có bệnh tim cũng sẽ bị Thẩm Thanh Lan dọa đến mắc bệnh tim mất thôi.