Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 203: Ngài phó đẹp trai quá!



“Không sao, để lát nữa anh xin nghỉ là được.” Chút quyền lợi đó thì anh vẫn có.

Tầng hai ở căn tin A có một phòng riêng để chuẩn bị cho những trường hợp đặc biệt như lãnh đạo đi thị sát tới dùng cơm. Hôm nay Phó Hoành Dật đã nhắn trước với nhà ăn, nên phòng này được để trống.

Giờ ăn cơm, trong nhà ăn rất đông người, lúc Phó Hoành Dật đưa Thẩm Thanh Lan đi ngang qua phòng ăn thì có rất nhiều người chú ý. Anh hơi cúi đầu nói chuyện với cô, còn cô, gương mặt lạnh lùng nhưng không khiến người ta cảm thấy cao ngạo, chỉ mang đến cảm giác thanh tao xuất trần.

Vốn Phó Hoành Dật đã là một nhân vật truyền kỳ ở quân đội, mà Thẩm Thanh Lan lại xuất chúng như thế, hai người đi cùng nhau mang lại cảm giác trai tài gái sắc.

Dù đây là lần đầu Thẩm Thanh Lan vào quân đội, nhưng cô đã quen với những ánh mắt như vậy từ lâu, nên không mấy để tâm tới cái nhìn chăm chú của họ.

Khương Văn Tĩnh lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người, sau đó liền dời tầm mắt sang bát cơm, làm thế nào cũng không nuốt trôi. Ánh mắt cô ta đầy vẻ buồn bã.

Trước giờ cô ta vẫn biết khoảng cách của mình và Phó Hoành Dật như núi ngăn sông trở, nhưng Phó Hoành Dật là núi cao trong lòng cô ta, nếu không thử một lần thì sẽ không chịu từ bỏ. Bây giờ thấy hai người họ ở bên nhau, dù cô ta không muốn cũng phải thừa nhận hình ảnh đó rất hài hòa, rất đẹp đẽ, hoàn mỹ tới mức khiến người khác không đành lòng phá vỡ.

Bàn tay cầm đũa của cô ta hơi trắng bệch, khuôn mặt điềm đạm ưu nhã của cô ta tái nhợt. Cô ta có thể cảm nhận được rõ rệt cơn đau từ tận sâu trong tim.

“Văn Tĩnh, cậu sao thế? Trông mặt xanh xao quá, không khỏe ở đâu ư?” Đồng đội bên cạnh hỏi nhỏ, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Khương Văn Tĩnh lắc đầu: “Không sao đâu, tối qua trực đêm nên hơi mệt, lát nữa ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Đồng đội nhìn về phía hai người Phó Hoành Dật rời đi, thầm thở dài. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, tình cảm mà Khương Văn Tĩnh dành cho Phó Hoành Dật chỉ có thể từ bỏ thôi, đó mới là cách giải thoát tốt nhất cho cô ta.

“Mệt thì về nghỉ sớm đi, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Đồng đội nói đầy ẩn ý.

Khương Văn Tĩnh cười cười, cúi đầu ăn cơm.

Mục Liên Thành vẫn chưa tới, trong phòng riêng chỉ có Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan. Phó Hoành Dật cầm thực đơn gọi món, Thẩm Thanh Lan nhìn lướt qua, đều là món bình dân nhà làm, nhưng mà...

Thẩm Thanh Lan nhìn đồ Phó Hoành Dật gọi, rồi lấy thực đơn gọi vài món, đều là đồ ai cũng ăn được, hoặc là bình thường đều thích ăn. Phó Hoành Dật nhìn rồi mỉm cười, những thứ anh vừa gọi đều là món Thẩm Thanh Lan thích ăn, họ đều là một đám lão già tùy tiện không kén ăn, tuy vợ anh cũng không kén, nhưng nếu cô đã tới đây thì nên cho cô dùng món ngon một chút.

“Tay nghề của đầu bếp Tưởng rất được, hôm nay anh mời ông ấy đến đứng bếp, em nếm thử nhé.” Phó Hoành Dật đưa thực đơn gọi món cho đồng chí ban bếp núc.

“Thật ra mình xuống dưới ăn chung nồi với mọi người cũng được mà.” Thẩm Thanh Lan nói, cô có để ý trong nhà ăn có rất nhiều quân nhân đang dùng cơm. Chắc hẳn bình thường đám Phó Hoành Dật cũng ăn ở căn tin tầng dưới, nhưng vì cô tới nên mới chuyển lên đây ăn.

Phó Hoành Dật cười: “Cũng không phải vì em đâu, lần này có nhiều người nên tới đây cho tiện.”

Thẩm Thanh Lan trong lòng tự hiểu nhưng cũng không nói gì, vợ chồng với nhau cũng không nên quá rạch ròi.

“Chào chị dâu!” Giọng nam hùng hồn từ ngoài cửa truyền vào, Thẩm Thanh Lan nhìn qua thì thấy Mục Liên Thành đã từng gặp mặt hai lần.

“Xin chào, đội phó Mục.” Thẩm Thanh Lan nói, khóe miệng hơi nhếch lên khiến gương mặt lạnh lùng dịu dàng hơn trước.

“Chị dâu gọi tên tôi là được rồi.” Mục Liên Thành đi tới, có vài người theo sau, đều là huấn luyện viên được chọn ra từ đơn vị của Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan còn thấy có vài người khá quen mặt, hình như năm ngoái đã gặp nhau trong bệnh viện.

“Chào chị dâu.” Mọi người chỉnh tề chào Thẩm Thanh Lan, ánh mắt nhìn cô lại lộ vẻ tò mò. Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh giới thiệu từng người cho cô, Thẩm Thanh Lan chào hỏi lại họ.

“Chị dâu, tụi này thường nghe nói đội phó và các anh em khác nhắc tới chị, bây giờ mới chính thức được gặp mặt.” Một người đàn ông cao gầy cười nói, Phó Hoành Dật gọi anh ta là Trương Vệ.

“Chị dâu, khi nào chị và đội trưởng của tổ chức hôn lễ? Tụi này đã chuẩn bị tiền mừng xong hết rồi.” Một người khác tên Tiền Phi hỏi, đây là người Thẩm Thanh Lan thấy quen mặt.

“Chị dâu, nhà chị có chị em gái nào không? Đội này toàn là đám độc thân, cần được giới thiệu đây này.” Là Mạnh Lương nói, lời vừa nói ra, Thẩm Thanh Lan đã biết người này rất dễ gần.

“Hỏi từng người thôi, có để cho chị dâu dùng cơm không hả.” Mục Liên Thành trầm giọng nói.

Cả đám ngay lập tức yên lặng, mặt người nào người nấy toàn là vẻ ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên họ gặp vợ của đội trưởng nên hơi phấn khích, đến chuyện ăn cơm cũng quên mất.

Thẩm Thanh Lan cũng không để bụng: “Hôn lễ sẽ diễn ra vào khoảng tháng sáu, hoan nghênh mọi người tham dự nhé. Tiền lì xì thì không cần đâu, chỉ cần rượu mừng là được rồi.” Làm lính cũng không dư dả bao nhiêu, mỗi tháng chỉ được chu cấp một ít, họ đều là chiến hữu, là huynh đệ của Phó Hoành Dật, đương nhiên hôn lễ không thể thiếu họ được.

Tiền Phi có ấn tượng tốt về Thẩm Thanh Lan, tuy cô nhỏ hơn anh ta vài tuổi, thế nhưng những lời cô nói trong bệnh viện lần trước khiến anh ta hiểu được, không phải tự dưng mà đội trưởng chọn người này làm vợ mình.

“Chị dâu, lần này chị theo quân à?” Mạnh Lương hỏi, hỏi xong mới biết mình ngu ngốc tới mức nào. Đội trưởng chỉ đến quân khu thủ đô làm huấn luyện viên vài tháng, nửa năm sau phải trở về rồi, sao chị dâu có thể ở đây theo quân được, mà đơn vị của bọn họ lại càng không cho phép theo quân.

“Ha ha, chị dâu à, não tôi bị chập, coi như tôi chưa hỏi gì nha.” Mạnh Lương cười ha ha.

Tuy Thẩm Thanh Lan không nói nhiều, nhưng ai bắt chuyện thì cô đều đáp lại, đồng thời còn nắm bắt được trọng tâm câu chuyện. Người trước giờ chưa từng tiếp xúc với Thẩm Thanh Lan là Mạnh Lương cũng vì thế mà có ấn tượng tốt về cô.

Bây giờ anh ta đã hiểu vì sao lần trước đám kia theo đội trưởng đi làm nhiệm vụ về, rồi khen vợ của đội trưởng thế nào, ra sao.

Tốc độ ăn cơm của bộ đội rất nhanh, dù đã thả chậm lại để vừa với tốc độ của Thẩm Thanh Lan, nhưng bữa cơm này vẫn kết thúc rất nhanh. Phó Hoành Dật sớm đã đi thanh toán, vì đây là suất đặc biệt nên có thể được miễn.

“Bình thường mọi người hay làm gì? Vẫn tập huấn à?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi, cô rất muốn biết về quá khứ của Phó Hoành Dật.

Mục Liên Thành ôn hòa cười cười: “Chị dâu là muốn hỏi về đội trưởng rồi, thật ra chúng tôi đều vào sau đội trưởng một thời gian, lúc chúng tôi vào thì anh ấy đã là đội trưởng rồi.”

“Hơn nữa còn là huấn luyện viên của bọn em.” Tiền Phi bổ sung, họ đã gần gũi với Thẩm Thanh Lan hơn qua bữa cơm này, nói chuyện cũng thoải mái hơn.

“Lần đầu gặp mặt đã ra oai phủ đầu, khiến sự tự tin của tụi này tan nát không còn một mảnh.” Mạnh Lương cười khổ.

Thẩm Thanh Lan nhướng mi: “Ồ?”

Thấy Thẩm Thanh Lan có hứng thú, Mạnh Lương phấn khởi kể tiếp: “Lúc trước chúng tôi có ba trăm người tham gia tuyển chọn, đều là mũi nhọn ở các quân khu, năng lực rất tốt, tất nhiên ai cũng sẽ có chút kiêu ngạo.”

“Trước đây Mạnh Lương là tên cứng đầu nhất, chị dâu đừng thấy bộ dạng cậu ta bây giờ mà lầm, lúc vừa mới tới rất ngạo mạn, cứ bày ra vẻ ta đây là đệ nhất thiên hạ. Kẻ không phục quản giáo nhất chính là cậu ta, sau này bị đội trưởng dạy dỗ cho vài trận mới chịu yên.” Tiền Phi nói chen vào, vẻ mặt hả hê. Chỉ cần nhớ lại chuyện trước đây Mạnh Lương bị Phó Hoành Dật xử lý như thế nào thì anh ta lại vui vẻ.

Mạnh Lương cũng nhớ lại, ngượng ngùng sờ đầu, cười khan nói: “Chẳng phải là do tuổi trẻ không hiểu chuyện à.”

“Để tôi kể tiếp, lúc đó nhiều kẻ cứng đầu lắm, thấy đội trưởng còn trẻ như vậy mà đã làm huấn luyện viên thì không phục, có đứa còn nói chuyện chả nể nang gì. Lúc đầu đội trưởng cũng không nói gì cả, chỉ liên tục tăng cường độ huấn luyện, chỉ mới nửa buổi thôi mà thể lực của tụi này đã bị rút sạch. Khi đó đội trưởng mới nói: “Chỉ như mấy cậu mà muốn xưng là quân chủ lực?” Chỉ một câu đó thôi đã khiến rất nhiều người tức giận, có tên còn bảo đội trưởng mượn chuyện công báo thù riêng, thậm chí còn phản ánh đội trưởng không xứng làm huấn luyện viên, năng lực không bằng tụi này, sau đó thì mọi người bắt đầu so tài các hạng mục.”

Nhớ tới cuộc tranh tài, Mạnh Lương nước mắt lưng tròng, kẻ bị ngược nhiều nhất thật ra chính là cậu ta, đầu têu đi khiêu khích trước cũng là cậu ta.

Bơi vũ trang, chạy việt dã mang theo vật nặng, 400 m chướng ngại vật, xạ kích, giao đấu... Mỗi một hạng mục đều bị Phó Hoành Dật treo lên đánh còn không nói, lúc thua còn phải chịu sự châm chọc khiêu khích của anh. Lúc đó Mạnh Lương thầm nghĩ cứ bỏ đi cho rồi, nhưng cậu ta không cam lòng mới ngày đầu tiên đã quay về nên cắn răng nhịn nhục.

Cũng có những người khác khiêu chiến với Phó Hoành Dật, nhưng kết quả đều bị treo lên đánh cho tơi bời, chỉ là tên đó không cứng đầu như Mạnh Lương nên Phó Hoành Dật cũng không nói gì khó nghe.

Sau đó, Mạnh Lương còn khiêu chiến thêm vài lần, thế nhưng sau mỗi lần bị đánh như thế, cậu ta lại càng sùng bái Phó Hoành Dật hơn. Qua vài lần thì đã hoàn toàn biến thành fan cuồng của Phó Hoành Dật.

Mồm miệng Mạnh Lương rất khá, kể chuyện sinh động như thật, lúc Phó Hoành Dật quay lại thì cậu ta vẫn còn nói hăng say.

“Đang nói chuyện gì mà vui thế?” Phó Hoành Dật đi tới, dịu dàng hỏi.

Mạnh Lương tắt tiếng ngay, Thẩm Thanh Lan cười như không nhìn Phó Hoành Dật: “Đang kể về chiến tích anh hùng của anh.”

Phó Hoành Dật liếc nhìn Mạnh Lương, không nói gì.

“Đúng rồi, chị dâu, tụi này còn phải đi huấn luyện nên xin phép đi trước, chị và đội trưởng nói chuyện vui vẻ nhé.” Mạnh Lương đứng dậy chạy như một làn khói, Tiền Phi nói tạm biệt Thẩm Thanh Lan xong cũng chạy mất.

“Chị dâu, chuyện lần trước vẫn nợ chị một lời xin lỗi.” Trong phòng chỉ còn lại mỗi Mục Liên Thành, anh ta nghiêm túc nói với Thẩm Thanh Lan.

“Anh đã nói xin lỗi rồi.” Thẩm Thanh Lan nói: “Hơn nữa tôi cũng không trách anh.”

Mục Liên Thành nhìn Thẩm Thanh Lan: “Chị dâu, cảm ơn.”

Phó Hoành Dật vẫn đứng bên cạnh quan sát không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại có nét dịu dàng hơn. Thật ra anh vẫn biết cô không phải người nhiệt tình, lần này đồng ý ăn cơm, nói chuyện với họ cũng vì họ là anh em của anh.

“Không ngờ anh còn có một mặt ghê gớm như thế.” Chờ người đi hết rồi, Thẩm Thanh Lan mới khẽ nói. Vừa nãy Mạnh Lương tường thuật lại sinh động như thật, lúc đó Phó Hoành Dật đã kích động họ như thế nào.

“Anh vĩnh viễn sẽ không thể hiện mặt này với em.” Phó Hoành Dật khẽ cười.

Người đàn ông này!

Thẩm Thanh Lan mỉm cười kết thúc đề tài này. Cô chợt nghĩ tới chuyện trước đây Phó Hoành Dật bị thương nằm viện, Thẩm Hi Đồng đến thăm, miệng lưỡi của anh cũng độc địa như vậy.

Phó Hoành Dật về văn phòng để gọi điện thoại trước, sau đó thì đưa Thẩm Thanh Lan về nhà.

Vì ở trong quân đội nên điện thoại của Thẩm Thanh Lan bị mất sóng, lúc rời khỏi quân khu, điện thoại liên tục hiện lên thông báo, có tiếng tin nhắn, có tiếng email. Cô nhìn qua một lượt, là Phương Đồng, Vu Hiểu Huyên, Nhan Tịch, mẹ và anh trai cô, còn có cả Kim Ân Hi và Andrew.

Cô gọi trước cho vài người, còn Kim Ân Hi và Andrew thì chỉ gửi một tin nhắn, thông báo hành tung của mình. Lần trước rời đi là do nổi hứng nên quên thông báo cho họ.

“Mang theo vài bộ quần áo đi nữa nhé.” Phó Hoành Dật thấy cô chỉ lấy vài dụng cụ vẽ thì nói.

Thẩm Thanh Lan khựng lại, anh định để cô ở lại quân khu ư? Nhưng nghĩ lại, gần đây cũng không bận gì nên đồng ý, hơn nữa mỗi ngày đều được gặp anh, cô cũng rất vui vẻ: “Được.”

Phó Hoành Dật đưa đồ lên xe: “Không phải chúng ta phải về quân khu sao?” Thấy đường đến quân khu ở hướng ngược lại, Thẩm Thanh Lan thắc mắc.

Phó Hoành Dật giải thích: “Dẫn em đi khám bác sĩ Đông y trước, đã ra ngoài rồi thì nhân tiện đi luôn một lần.”

Phó Hoành Dật vẫn nhớ chuyện này, Thẩm Thanh Lan cũng không phản đối.

Thẩm Thanh Lan đánh giá bệnh viện trước mắt, nơi này giống khu an dưỡng hơn, Phó Hoành Dật nắm tay cô đi vào.

“Bác sĩ Chung, tôi là Phó Hoành Dật.” Anh gõ cửa, nói với người trong phòng.

Bác sĩ Chung đang xem bệnh án liền ngẩng đầu lên, đẩy kính trên sóng mũi, cười hiền hòa: “Vào đi.” Phó Hoành Dật đã hẹn bà rất lâu rồi, nhưng lúc đó bà ra nước ngoài thăm con trai, gần đây mới về.

“Đây là vợ cháu à?” Bác sĩ Chung quan sát Thẩm Thanh Lan, cười hỏi, giọng điệu thân quen, có lẽ là đã quen biết Phó Hoành Dật lâu rồi.

Đúng là Phó Hoành Dật đã quen bác sĩ Chung từ rất lâu rồi, chính xác là khoảng bảy, tám năm trước. Khi Phó lão gia bị ốm, từng có thời gian ông dùng thuốc Đông y, bác sĩ điều trị chính là bác sĩ Chung.

“Cháu gái, ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho cháu.” Bác sĩ Chung vẫy tay bảo Thẩm Thanh Lan ngồi xuống.

Thẩm Thanh Lan ngồi trên băng ghế trước mặt bà ấy, giơ tay phải, để lộ phần cổ tay trắng nõn. Bác sĩ Chung đặt ngón tay lên cổ tay cô, cẩn thận nghe mạch, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở.

Chỉ là sau khi bắt mạch, bác sĩ Chung chau mày nhìn Thẩm Thanh Lan nhưng không nói gì. Tim Thẩm Thanh Lan nặng trĩu, cô biết vì phải chịu huấn luyện từ nhỏ, kèm theo cơ thể từng có nhiều vết thương nên để lại tai họa ngầm. Tuy Eden có điều trị cho cô, nhưng một số vết thương đã ăn sâu từ rất lâu.

Phó Hoành Dật thấy bác sĩ Chung nhíu mày thì lo lắng, khoác tay lên vai Thẩm Thanh Lan, ý bảo cô đừng căng thẳng. Cảm nhận được độ ấm trên vai, Thẩm Thanh Lan cũng dần thả lỏng.

Bác sĩ Chung rút tay về, nhìn Thẩm Thanh Lan rồi liếc sang Phó Hoành Dật: “Cháu có muốn ra ngoài trước không?” Ý chỉ Phó Hoành Dật.

Mắt Phó Hoành Dật trầm lại, anh nhìn Thẩm Thanh Lan, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cô.

“Bác sĩ Chung, cô cứ nói đi ạ, không sao đâu.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói. Cô không muốn giấu giếm gì Phó Hoành Dật, ngoài trừ chuyện kia.

Nếu đương sự đã không để ý thì bác sĩ Chung cũng không cần phải cố kỵ nữa, bà ấy hỏi Thẩm Thanh Lan: “Lúc còn bé cháu có dính lạnh hay bị thương nặng không?”

Thẩm Thanh Lan do dự một lúc rồi gật đầu, chịu huấn luyện trong cái lạnh dưới âm 10 độ là chuyện thường, đừng nói là bị thương nặng.

Chỉ là Phó Hoành Dật nghe như thế thì chợt căng thẳng, bàn tay buông bên người nắm chặt lại. Anh nhớ lại việc gặp Thẩm Thanh Lan trong rừng mưa, lúc đó cô đang ở cùng người đàn ông kia. Dù không thấy rõ mặt nhưng Phó Hoành Dật có thể xác định thân thủ của người đó rất tốt, hơn nữa...

Anh nhìn Thẩm Thanh Lan. Thanh Lan, khi còn bé em đã trải qua những chuyện gì? Thân phận của em trong quá khứ là gì?

“Cơ thể cháu từng bị thương nặng, tuy sau đó trị liệu thành công nhưng vẫn có di chứng, hơn nữa...” Bác sĩ Chung dừng lại rồi nói tiếp: “Cứ đến mùa đông, có phải cháu đều thấy tay chân rét lạnh không?”

Thẩm Thanh Lan tiếp tục gật đầu, cô đã đoán được điều bác sĩ Chung muốn nói, cô khẽ liếc nhìn bụng mình.

“Cháu thể hàn nên mới như vậy, cũng may là còn trẻ nên có thể từ từ bồi bổ lại được, thể chất cũng rất tốt. Uống thuốc Đông y một thời gian có lẽ sẽ khắc phục được ít nhiều. Nhưng sau này phải chú ý sinh hoạt một chút, ít ăn những thứ tính hàn đi, hoặc cố gắng đừng ăn.”

Bác sĩ Chung nhìn Phó Hoành Dật: “Sắp tới hai đứa đã định có con chưa?”

Phó Hoành Dật lắc đầu, anh chưa định có con trong hai năm tới: “Chưa ạ.”

“Ta sẽ kê đơn điều trị cho con bé, bây giờ sức khỏe của cháu không thích hợp để mang thai.” Bác sĩ Chung nói.

“Thuốc Đông y rất khó uống, nhưng lại có hiệu quả đối với bệnh của cháu, phải uống liền ba tháng, cháu có thể kiên trì không?” Bác sĩ Chung hỏi Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Bác sĩ, đắng mấy cũng được.” Cô không sợ đắng.

“Bác sĩ Chung, có thể giảm bớt vị đắng không, có thể cho cô ấy...” Lúc bác sĩ Chung bốc thuốc, Phó Hoành Dật nói.

Bác sĩ Chung cười, thấy tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, không ngờ cháu trai Phó lão gia lại thương vợ như thế: “Thuốc đắng dã tật.”

Thẩm Thanh Lan cũng dở khóc dở cười: “Bác sĩ đừng nghe anh ấy, cô cứ cho thuốc đi ạ.”

“Trước tiên ta kê đơn nửa tháng, nửa tháng sau cháu quay lại đây. Cháu muốn thuốc sắc sẵn hay thuốc tự sắc?”

“Thuốc tự sắc ạ.” Gần đây cô ở quân khu nên không tiện dùng thuốc sắc sẵn.

Rời khỏi phòng của bác sĩ Chung, Phó Hoành Dật đi lấy thuốc, Thẩm Thanh Lan ngồi ở hành lang bệnh viện chờ anh, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Phó Hoành Dật cầm thuốc về, dịu dàng hỏi.

Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu, thấy là anh thì đứng dậy: “Xong rồi sao?”

Phó Hoành Dật gật đầu, hai người rời khỏi bệnh viện.

“Phó Hoành Dật, xin lỗi.” Lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Thanh Lan khẽ nói.

Phó Hoành Dật ngạc nhiên, quay sang nhìn cô: “Sao lại nói thế?”

Thẩm Thanh Lan cảm thấy rất có lỗi, thật ra cô rất muốn sinh con cho Phó Hoành Dật, hơn nữa cô biết Phó lão gia vẫn mong ngóng có một đứa chắt, nhưng cơ thể của cô...

Phó Hoành Dật thấy cô im lặng thì khẽ thở dài, cô vẫn là một người nhạy cảm, anh nghiêng sang ôm lấy cô: “Thanh Lan, anh vốn cũng không có ý định có con sớm như vậy. Hơn nữa đối với anh, em mới là quan trọng nhất, cho dù em không thể sinh con được thì cũng không sao, chúng ta có thể dìu dắt nhau trải qua cả đời. Em là con gái anh, anh là con trai của em, cả đời này chỉ có hai chúng ta cũng tốt. Huống hồ, bây giờ sức khỏe của em cũng không quá tệ.” Ngay cả bác sĩ Chung cũng nói điều dưỡng ba tháng là ổn.

Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ hít sâu một hơi. Vì lời nói của Phó Hoành Dật mà mắt cô nhòe đi, một giọt nước mắt rơi trên áo của Phó Hoành Dật, tạo thành một vết sậm màu.

Phía sau có tiếng còi xe, Phó Hoành Dật thả Thẩm Thanh Lan ra, nổ máy, nhưng một tay vẫn nắm lấy cô không buông.

Phó Hoành Dật còn mua ấm sắc thuốc, sau đó đưa Thẩm Thanh Lan về quân khu.

Đông y là thuốc dùng sớm, nên mỗi sáng sớm đều là Phó Hoành Dật thức dậy sắc thuốc, sau đó tối có thể trở về thì anh sắc, anh không về được thì sẽ gọi điện nhắc Thẩm Thanh Lan.

“Em dâu, nhà em có mùi thuốc Đông y, có ai không khỏe à?” Lúc chị Chương đi qua nhà Thẩm Thanh Lan thì ngửi thấy mùi thuốc, cô gõ cửa.

“Là điều dưỡng cơ thể thôi ạ.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

Chị Chương hiểu ra: “Hai đứa muốn sinh con à? Vậy nên điều dưỡng cho tốt nhé, lúc chị sinh đứa đầu cũng phải uống Đông y nửa năm đó. Chị nói này, thai đầu của phụ nữ rất quan trọng, nếu sức khỏe em tốt thì sinh con cũng khỏe. Sức khỏe con gái chị cũng rất tốt, bình thường không hay bị ốm.”

Thẩm Thanh Lan muốn giải thích, nhưng nghĩ một lúc thì không nói gì, chỉ chăm chú nghe.

“Em dâu, nếu em định có con thì bình thường ít ăn đồ lạnh đi, mấy thứ lạnh không tốt cho phụ nữ đâu. Nếu mang thai thì phải ăn nhiều hoa quả, hạch đào...” Chị Chương liến thoắng một hồi, hận không thể đào hết kinh nghiệm của bản thân ra cho Thẩm Thanh Lan.

Tuy Thẩm Thanh Lan chưa có ý định có con, nhưng cô vẫn lắng nghe, sau này vẫn có thể áp dụng được.

“Em dâu, sau này có con nếu có gì không biết thì hỏi chị này, tuy chị không phải chuyên gia nhưng chí ít cũng đã sinh hai đứa rồi, có một số chuyện vẫn biết nhiều hơn em.”

“Cảm ơn chị dâu.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói cảm ơn.

“Cảm ơn gì chứ, có thời gian thì qua nhà chị chơi.” Chị Chương nhìn thoáng qua nhà bếp: “Định nấu cơm à?”

Thẩm Thanh Lan cười ngại, hai ngày nay cô không nấu cơm, đều đi theo Phó Hoành Dật đến căn tin, trừ lúc đi theo chị Tống và dì Triệu học vài món thì cô cũng không nấu ăn.

Chị Chương là người thông minh, thấy Thẩm Thanh Lan xấu hổ thì cười: “Hôm nay em với Hoành Dật đến nhà chị ăn cơm đi, không thể lúc nào cũng đến căn tin ăn được.”

“Không cần đâu chị dâu, chờ Hoành Dật về, em nấu vài món là được rồi.”

Chị Chương cũng không miễn cưỡng, trời cũng không còn sớm nữa, chị cũng không ở lại lâu bèn đi về.

Thẩm Thanh Lan mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn khá nhiều, cô lấy mấy thứ ra nấu. Sau đó gọi đến văn phòng của Phó Hoành Dật, cũng may là lúc này Phó Hoành Dật đang ở văn phòng, biết tối nay vợ muốn xuống bếp nên anh nói sẽ cố gắng về sớm.

Mấy ngày này, các tân binh được tuyển chọn cực kỳ hạnh phúc, vì sao? Vì mỗi tối, huấn luyện viên sẽ không theo họ huấn luyện nữa. Không có Đại phật Phó Hoành Dật ở đây, áp lực của họ cũng giảm đi rất nhiều.

Biết là vì vợ của huấn luyện viên đến, nên mọi người rất cảm kích vị phu này, ai nấy cũng đều hy vọng Thẩm Thanh Lan có thể ở quân khu lâu hơn một chút.

Thế nên, mỗi lần Thẩm Thanh Lan đi dạo ở quân khu sẽ gặp một đám nhóc nhiệt tình chào hỏi mình, ánh mắt của chúng cứ như nhìn thấy chúa cứu thế vậy.

Chỉ là những chuyện đó bị Phó Hoành Dật bắt gặp, anh triệu tập các huấn luyện viên suốt đêm, bàn bạc hồi lâu, đến hôm sau thì chương trình huấn luyện các tân binh tăng gấp đôi. Dù Phó Hoành Dật không ở hiện trường để giám sát, nhưng mùi vị đó thật sự vẫn không thể chịu nổi. Đương nhiên, nhưng chuyện này phải để sau hẵng nói.

“Thơm quá.” Phó Hoành Dật vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Thẩm Thanh Lan bưng món cuối cùng ra: “Đi rửa tay là ăn cơm được rồi.”

Phó Hoành Dật đi rửa tay rồi trở lại ngay, anh tiện tay bưng thức ăn ra. Thẩm Thanh Lan cầm bát đũa: “Em chỉ làm vài món thôi, anh chịu khó ăn nhé.” Cô chỉ nấu ăn đúng một lần vào sinh nhật năm ngoái của Phó Hoành Dật, vì đã một thời gian không nấu nên tay nghề cũng có phần giảm sút, mùi vị có vẻ kém hơn trước kia.

Không phải Thẩm Thanh Lan không biết nấu những món khác, nhưng mùi vị không giống nhau, hoàn toàn không sánh được với tay nghề của Phó Hoành Dật.

“Vợ làm nhất định là rất ngon.” Phó Hoành Dật cười, anh chỉ cần nghĩ đến là do cô làm thì dù có là độc dược, nó cũng sẽ là mỹ vị nhân gian.

“Ngài Phó, dù gì anh cũng là một thiếu tướng, nói như thế không sợ anh em của anh chê cười sao.” Thẩm Thanh Lan không biết phải nói gì về độ mặt dày của người đàn ông này, đúng là lời ngon tiếng ngọt chỉ cần mở miệng là thốt ra được.

“Anh khen vợ mình chứ đâu có khen người khác mà sợ. Hơn nữa, lời anh nói đều là thật, nếu họ cười thì cũng do ghen tức thôi.”

Thẩm Thanh Lan đang nếm thử trứng xào cà chua, hơi mặn, hơn nữa trứng còn có vẻ như bị cháy, nghe Phó Hoành Dật nói vậy, mặt cô đỏ lên.

Thẩm Thanh Lan không ăn quá no, gần đây cô uống thuốc Đông y, sức thức ăn cũng giảm đi rất nhiều. Phó Hoành Dật lo lắng, còn gọi hỏi thăm bác sĩ Chung, biết đó là phản ứng bình thường mới yên tâm phần nào.

Phó Hoành Dật ăn hết một nửa thức ăn rồi đi rửa bát, lúc đi ra thì bưng một bát bánh trôi: “Buổi tối ăn ít, nếm thử cái này đi, anh không bỏ nhiều đường.”

Thật ra bây giờ Thẩm Thanh Lan không thể ăn thêm được nữa, nhưng nhìn ánh mắt của Phó Hoành Dật thì nhận lấy bát, lặng lẽ ăn một nửa.

“Được rồi, còn thừa cứ để lại cho anh.” Phó Hoành Dật biết cô không ăn nổi nữa nên cầm lấy nửa bát ăn sạch, sau đó đưa Thẩm Thanh Lan ra ngoài tản bộ.

Buổi tối ở quân khu rất náo nhiệt, trong thao trường có rất nhiều người đang huấn luyện.

“Phó Hoành Dật, vì sao anh lại vào bộ đội?” Lúc Thẩm Thanh Lan đi dạo trong quân khu, nhìn quân nhân đi tới đi lui, cô hỏi.

“Năm mười tám tuổi, sau khi từ nước ngoài về thì anh vào thẳng quân đội.” Phó Hoành Dật nói, phía trước có một người đang chạy đến, chắc vì có việc gấp nên trông rất vội vàng. Mắt thấy anh ta có thể đụng phải Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật liền kéo cô vào lòng mình.

Người lính kia dừng lại, mặt ngại ngùng: “Xin lỗi thủ trưởng.”

“Không sao, đi đi, cẩn thận chút.”

Tiểu binh chào Phó Hoành Dật rồi tiếp tục chạy đi.

Đó là một biến cố nhỏ, hai người cũng không để ý lắm: “Từ nhỏ anh đã muốn vào quân đội rồi?” Thẩm Thanh Lan tò mò.

Không ngờ Phó Hoành Dật lắc đầu: “Không phải, mơ ước từ bé của anh chưa từng có quân đội. Cha mẹ anh đều hy sinh khi chấp hành nhiệm vụ, từ nhỏ ông nội đã nuôi anh khôn lớn, anh hiểu rất rõ nỗi đau khi mất đi người thân, cho nên anh không thích quân đội, dù ông nội huấn luyện anh theo hình thức như một người lính.”

“Vậy tại sao sau này lại vào?”

“Vì có một chuyện. Lúc anh mười bảy tuổi, ở nước ngoài từng tận mắt chứng kiến du học sinh nước Z bị người ta bắt nạt, thậm chí trong đám bắt nạt còn có những người là quân nhân đã xuất ngũ. Họ cho rằng quân sự của nước Z quá yếu, hơn nữa vì nguyên nhân lịch sử nên người nước Z chúng ta để lại cho họ một hình ảnh nhỏ bé dễ bắt nạt.” Phó Hoành Dật nói, chuyện này vẫn khắc sâu trong tâm trí anh. Anh còn nhớ du học sinh bị bắt nạt kia cho dù đã bị đánh tơi tả, nhưng cậu ta vẫn kiên cường nói nước Z đã mạnh lên từ lâu rồi, không hề yếu kém, quân nhân nước Z đều là những anh hùng bảo vệ quốc gia. Đổi lấy lời của cậu ta chính là sự nhục mạ và trận đòn ác liệt hơn.

Phó Hoành Dật ra tay cứu du học sinh đó, chuyện này đã tác động rất mạnh tới anh, thế nên anh sau khi đã chuẩn bị xong hết bài vở tốt nghiệp rồi xin về nước, vào bộ đội. Anh muốn chứng minh thực lực của bản thân, chứng minh quân nhân của nước Z đều là những tinh anh.

Mà du học sinh được cứu kia chính là em trai của Mục Liên Thành.

“Sau đó thì thích quân đội?”

Phó Hoành Dật cười gật đầu: “Chỉ khi thật sự tiếp xúc với đội ngũ này mới thấy họ thật sự đơn thuần đáng yêu tới mức nào. Họ thẳng thắn, chính trực, có tín ngưỡng của bản thân, anh thật sự yêu quý nơi này. Thanh Lan, có thể cả đời này anh cũng sẽ không rời khỏi quân đội.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Phó Hoành Dật, có thể làm công việc mình là một chuyện tốt, anh hãy cứ kiên trì với lý tưởng của bản thân, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Trừ phi có một ngày anh rời bỏ em.

Bầu không khí của hai người vô cùng ấm áp, Thẩm Thanh Lan rất thích đi dạo cùng Phó Hoành Dật như vậy, cô nghĩ có lẽ cô cũng không ghét bộ đội như mình vẫn tưởng.

***

“Đồng Đồng, sao em lại ở đây?” Lý Bác Minh không ngờ sẽ gặp được Phương Đồng ở đây nên rất kinh ngạc.

Phương Đồng không ngờ chỉ giúp Thẩm Quân Dục đến giao vài thứ cho Hàn Dịch mà lại có thể gặp Lý Bác Minh.

“Bác Minh, sao anh lại ở đây?”

“Anh làm ở đây mà.” Lý Bác Minh ôn hòa cười cười.

Phương Đồng trợn mắt: “Anh làm ở tập đoàn Hàn thị?”

“Ừ. Hàn Dịch là đàn anh khóa trên của anh, không phải lần trước anh có nói phải đến công ty đàn anh thực tập hai năm sao.” Lý Bác Minh giải thích, thấy thứ Phương Đồng cầm: “Em tới đây để…?”

“Em tới giao ít đồ cho Tổng Giám đốc Hàn, là ông chủ giao việc.”

“Anh cầm giúp em.” Lý Bác Minh chủ động.

“Không cần đâu, nhẹ lắm.” Phương Đồng từ chối.

“Cứ đưa cho anh đi.” Lý Bác Minh ôm lấy đồ của Phương Đồng, đúng là không nặng lắm: “Đưa tới đâu? Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Hàn?”

Phương Đồng gật đầu, cô không ngờ Lý Bác Minh lại làm việc ở công ty của Hàn Dịch, thật ra cô rất ít gặp Lý Bác Minh, dù mẹ cô có mời anh ta tới nhà dùng cơm, nhưng anh ta vẫn thường từ chối.

Phương Đồng nhấn thang máy để Lý Bác Minh vào, trong thang máy chỉ có hai người họ, điều này khiến Phương Đồng hơi mất tự nhiên. Lý Bác Minh lại nhìn hình bóng phản chiếu của Phương Đồng trên tường thang máy.

“Gần đây công việc có bận rộn lắm không?” Phương Đồng chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ừ, anh mới đến công ty, rất nhiều chuyện chỉ đang trong giai đoạn học tập, cần cố gắng nhiều hơn. Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất.” Lý Bác Minh nói, anh ta mặc tây trang, trông càng thêm anh tuấn, có phong thái hơn, khóe miệng mang theo ý cười.

Phương Đồng chợt nhớ tới đứa bé mập mạp đã từng đến nhà chơi kia, cậu ta cũng rất thích cười, rất kiên trì, chỉ cần mình muốn chơi thì cậu ta vẫn sẽ tiếp tục chơi cùng, dù họ đã cùng nhau chơi vui vẻ rất nhiều rất nhiều lần rồi.

Lúc đi học, anh ta lớn hơn cô vài tuổi nhưng vóc dáng lại không cao bằng. Mỗi ngày anh ta sẽ đến nhà đón cô, hai người cùng đi học, cùng tan học. Khi còn bé, cặp của Lý Bác Minh giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon vậy, luôn có vô vàn loại kẹo khác nhau, rất ngon, rất ngọt, nhưng mỗi ngày chỉ có một viên.

Anh ta sẽ đứng ra bảo vệ cô mỗi khi có người bắt nạt, rõ ràng anh ta cũng mập như thế, vậy mà lại bảo vệ cô phía sau mình. Kết quả là cô không bị thương, nhưng anh ta lại bị đám bạn cùng tuổi đánh cho sưng mặt sưng mũi, nhưng lúc cô khóc thì anh ta cười rất sảng khoái: “Đồng Đồng đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”

Đúng vậy, anh ta vẫn luôn tự gọi mình là “anh trai”, nhưng cô chưa từng gọi anh ta một tiếng “anh trai“.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra Lý Bác Minh rất tốt với cô, nếu không phải người lớn trong nhà cố gắng hợp tác hai người thì cô nghĩ mình vẫn sẽ thân thiết với anh ta, chứ không phải cứ thấy anh ta là lại khó xử.

Cửa thang máy mở ra, Lý Bác Minh đi ra trước, sau đó chờ Phương Đồng.

“Đưa đồ cho em đi, để em tự vào là được.” Phương Đồng nói.

Lý Bác Minh không miễn cưỡng, đưa đồ lại cho cô ấy.

Khi Phương Đồng rời khỏi văn phòng của Hàn Dịch, phát hiện Lý Bác Minh vẫn đợi bên ngoài: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Lý Bác Minh cười cười: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, muốn mời em ăn cơm, có được không?”

Phương Đồng gật đầu, đồng ý đi ăn trưa.

Lý Bác Minh chọn một nhà hàng gần công ty: “Anh ở nước ngoài nhiều năm nên chỉ toàn ăn cơm Tây, bây giờ muốn ăn món Trung, em không ngại chứ?”

Phương Đồng cười lắc đầu: “Không ngại, em cũng thích đồ Trung hơn.”