Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 233: Gây chuyện (2)



Vừa rồi thấy Ôn Hề Dao là phụ nữ nên hắn liền muốn moi một khoản, dù sao em trai cũng đã chết, tranh thủ đòi một khoản tiền lớn mới là cách làm thực tế nhất.

Hắn ta từng nghe người khác nói rằng công ty càng lớn thì càng sợ có tin đồn tiêu cực, nên mấy chuyện thế này, bọn họ đều sẽ chọn cách dàn xếp êm đẹp và đền bù bằng tiền. Đây mới là nguyên nhân hôm nay hắn dẫn theo nhiều người tới đây gây chuyện như vậy.

Bây giờ thấy Ôn Hề Dao lại thật sự muốn giải quyết theo trình tự pháp luật, trong lòng hắn liền thấy trống rỗng, thế nhưng ngoài mặt còn chưa chịu thua, vẫn kêu gào ầm ĩ, “Các người làm vậy là cậy thế ức hiếp người.”

Vẻ mặt Ôn Hề Dao lạnh băng, “Hiện tại tôi cũng là người bị hại, công nhân của công ty chúng tôi vừa rồi cũng bị anh đánh đến mức phải nhập viện, chuyện này tính thế nào đây? Lần này lại không phải chúng tôi động tay trước, người tới đây gây chuyện cũng không phải là chúng tôi.” Tính cô thích mềm không thích cứng, người khác càng uy hiếp cô thì cô sẽ càng nhất quyết không thỏa hiệp.

Người đàn ông kia nghẹn lời, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, “Nếu không phải tại các người hại chết em trai tôi mà còn không muốn chịu trách nhiệm thì sao chúng tôi lại đến đây gây chuyện?”

Ôn Hề Dao cười nhạt, “Ha ha, tôi không muốn chịu trách nhiệm cũng là do các người xảo trá đòi hỏi quá đáng thôi. Còn nữa, tôi từng nói không chịu trách nhiệm lúc nào vậy?”

Người đàn ông kia hoàn toàn không thể trả lời được, vậy là quả thật lần này hắn đã đến đây vô ích rồi.

Người phụ nữ lớn tuổi thấy con trai bị người ta áp chế, bây giờ còn nghe Ôn Hề Dao có ý báo cảnh sát thì liền hoảng sợ hoàn toàn, kéo áo Ôn Hề Dao, “Cô gái, xin cô thương xót, tha cho con tôi đi, Tôi chỉ còn lại một đứa con trai này, nếu như nó cũng có chuyện thì cô nói mẹ góa con côi nhà chúng tôi biết sống thế nào đây?”

“Bác à, vừa rồi cháu đã nói cháu tới là để giải quyết chuyện này mà. Con trai bác gặp chuyện không may trên công trường của chúng cháu, cho nên dù bản thân Vương Xuân có lỗi, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cháu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Có điều, việc gì cũng phải có chừng mực, hai người mở miệng ra là đã đòi năm triệu, cháu nghĩ đổi lại bất cứ công ty nào cũng đều sẽ không đồng ý.”

“Cho dù không được năm triệu thì cô cũng phải đưa chúng tôi một triệu, như vậy mới đáng với tính mạng của em trai tôi. Nó chết trẻ như vậy cơ mà.” Người đàn ông lại ra yêu sách, nhưng lần này giọng điệu đã không còn lớn lối nữa.

Ôn Hề Dao không thèm để ý tới hắn ta mà nhìn sang chủ thầu, “Báo cảnh sát chưa?”

“Đã gọi điện thoại rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay.”

Người phụ nữ lớn tuổi vừa nghe cảnh sát sắp tới liền hoàn toàn mất hết chính kiến, “Cô gái à, tôi xin cô tha cho con tôi đi, tôi quỳ xuống xin cô đấy.” Nói rồi, bà ta liền quỳ xuống.

Ôn Hề Dao giật mình, vội vã tránh ra, “Bác gái à, bác đứng lên trước đi.”

Cô đưa tay ra định đỡ bà ta dậy, nhưng lại phát hiện trên tay toàn là máu tươi nên lại rụt tay về.

Người phụ nữ lớn tuổi không chịu đứng lên làm Ôn Hề Dao hơi luống cuống.

Đúng vào lúc này, có một bàn tay vươn ra đỡ bà ta lên. Ôn Hề Dao quay sang, thấy Thẩm Quân Dục xuất hiện ở đây thì rất bất ngờ.

Người phụ nữ lớn tuổi không muốn đứng lên, nhưng sức bà ta không bằng sức của Thẩm Quân Dục, nên bị kéo đứng dậy, “Bác gái, bác đứng lên trước đã.”

Thẩm Quân Dục giao bà ta cho cảnh sát xong mới mới nhìn thấy bàn tay của Ôn Hề Dao chảy đầy máu.

Anh nhíu chặt mày, tháo cà vạt của mình ra quấn quanh lòng bàn tay cô.

“Sao anh lại tới đây?” Ôn Hề Dao nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Quân Dục nhìn cô một cái, “Nếu anh không đến thì em định giải quyết chuyện này thế nào?”

“Nên làm sao thì làm vậy thôi, anh xem, chẳng phải em đã báo cảnh sát rồi sao?”

Thẩm Quân Dục liếc cô một cái, “Trước tiên em giải thích với anh một chút đã, không phải nói đến bệnh viện gặp người nhà của Vương Xuân sao, tại sao bây giờ lại ở chỗ này?”

Ôn Hề Dao cười ngượng, “Quản lý Du gọi điện thoại cho em nói có người đến đây gây chuyện, nên em tới xem một chút.”

Thẩm Quân Dục cười nhạt, “Xem ra anh đã quên mất em chính là nữ kim cang hộ pháp, cứng đầu cứng cổ rồi.”

Ôn Hề Dao cau mày, nhưng đứng trước anh, chân mày cô lập tức thả lỏng ra, ấm ức nhìn Thẩm Quân Dục, “Thẩm Quân Dục, hiện giờ em đang bị thương.”

Nói xong, cô còn quơ quơ bàn tay bị thương tay của mình trước mắt Thẩm Quân Dục. Anh liền không thể tức giận nữa, đành bất đắc dĩ nhìn cô.

“Bảo anh phải nói gì với em bây giờ?”

Ôn Hề Dao lè lưỡi, rồi chợt phát hiện thỉnh thoảng giả vờ làm một cô gái nhỏ, nhõng nhẽo nũng nịu một chút cũng rất cần thiết đấy nhỉ. Chẳng phải mọi người vẫn hay nói tuyệt chiêu của con gái chính là làm nũng sao? Hơn nữa xem ra, hình như chiêu này cũng rất có tác dụng với Thẩm Quân Dục.

Sau này, mỗi lần Ôn Hề Dao làm sai chuyện gì, ngay khi Thẩm Quân Dục vừa định răn dạy, cô chỉ cần trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh, thì dù anh có tức giận thế nào cũng đều tan biến hết. Nhất là từ sau khi cô công chúa của nhà họ Thẩm ra đời, nhìn thấy biểu cảm giống nhau như đúc của hai mẹ con, thì Thẩm Quân Dục liền hoàn toàn biến thành nô lệ của vợ và con gái.

Cảnh sát giải những người gây chuyện đi, chủ thầu cũng đi theo, Ôn Hề Dao ở lại sau cùng.

“Còn không đi sao, định ở qua đêm ở đây luôn sao?” Giọng nói của Thẩm Quân Dục có chút không vui.

Ôn Hề Dao vừa bước một bước thì chân phải liền đau dữ dội, làm cô phải đứng lại, cau mày, vẻ mặt Thẩm Quân Dục lập tức thay đổi, nhanh chóng bước tới ngồi xổm xuống, nâng chân phải của Ôn Hề Dao lên nhìn, lúc này mới phát hiện chân phải của cô đã sưng như cái bánh bao rồi.

Thẩm Quân Dục sa sầm mặt, bế Ôn Hề Dao lên rồi nhét cô vào trong xe, sau đó chẳng nói câu nào liền lái xe đi.

Ôn Hề Dao nhìn anh mấy lần, thấy anh trước sau vẫn không nói câu nào, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng, “Thẩm Quân Dục, người bị thương là em chứ có phải là anh đâu, anh giận cái gì chứ?” Cô cũng muốn tức giận đây này.

“Anh không giận.” Thẩm Quân Dục miễn cưỡng nói một câu.

Ôn Hề Dao cười mỉa mai, “Anh không giận vậy sao lại xụ mặt với em? Thẩm Quân Dục, anh như vậy là có ý gì hả? Anh chê em gây phiền phức cho anh phải không? Cũng đâu phải em gọi anh tới? Cho dù anh không đến, tự em cũng có thể giải quyết được chuyện này mà.”

Thẩm Quân Dục lập tức dừng xe lại, tháo dây an toàn của mình ra rồi nghiêng người qua hôn Ôn Hề Dao. Nụ hôn của anh vừa khẩn thiết vừa bá đạo, môi cô bị anh hôn đến phát đau. Nhưng hình như anh vẫn thấy chưa đủ, cuối cùng còn cắn lên môi cô một cái.

Ôn Hề Dao khẽ kêu lên, “Thẩm Quân Dục, anh nổi điên cái gì đấy?”

“Ôn Hề Dao, em tự hỏi mình xem, rốt cuộc ở trong lòng em, Thẩm Quân Dục anh là ai?”

Ôn Hề Dao nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của anh, cơn giận trong lòng cô hoàn toàn tan biến, “Thẩm Quân Dục, lẽ nào anh đang tự trách sao?”

Thẩm Quân Dục quay đầu đi, không nói lời nào, cũng không nhìn cô.

Ôn Hề Dao nở nụ cười, “Thẩm Quân Dục, anh thật sự đang tự trách mình sao? Thật ra chuyện này có phải là lỗi của anh đâu, là bản thân em không cẩn thận nên mới bị ngã thôi mà.”

Quả thật Thẩm Quân Dục đang tự trách, đáng lẽ khi nghe Ôn Hề Dao nói phải đến bệnh viện, anh nên đi cùng cô mới phải. Nếu có anh đi cùng thì bây giờ Ôn Hề Dao đã không bị thương rồi.

Nếu không phải trên đường về, gọi cho cô ba cuộc điện thoại nhưng cô không bắt máy, anh lo lắng nên gọi cho trợ lý của cô thì anh còn không biết là có người gây sự ở công trường, và cả chuyện Ôn Hề Dao tới đó.

“Anh nên đi cùng em mới phải.” Thẩm Quân Dục buông một câu. Đổi lại, Ôn Hề Dao cười khẽ:

“Được rồi, sau này nếu như xảy ra chuyện tương tự thì em nhất định sẽ bảo anh đi cùng, được chưa?”

Giọng điệu dụ dỗ trẻ con làm Thẩm Quân Dục nghe cũng phải bật cười.

“Thẩm Quân Dục, nếu anh không đưa em đến bệnh viện thì em sẽ đau đến chết luôn thật đấy.”

Thẩm Quân Dục khởi động xe, chở Ôn Hề Dao đến bệnh viện, chụp x-quang rồi để bác sĩ khám.

“Không sao cả, chỉ bị bong gân, không bị thương tổn đến xương cốt, tĩnh dưỡng vài ngày, hạn chế đi lại sẽ ổn thôi.”

Thấy Ôn Hề Dao đi giày cao gót, bác sĩ lại dặn thêm, “Mấy ngày tới đừng đi giày cao gót, tốt nhất là nên mang dép, như vậy sẽ tốt cho việc hồi phục hơn.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ, tay cô ấy không sao chứ?” Thẩm Quân Dục hỏi.

“Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng chú ý vết thương không nên đụng nước, tránh bị nhiễm trùng.”

Sau đó, bác sĩ kê thuốc cho Ôn Hề Dao. Thẩm Quân Dục lấy thuốc xong rồi mới đưa cô về nhà. Khi xe chạy về cách nhà cô chỉ khoảng một km, Ôn Hề Dao lại đột nhiên nói, “Thẩm Quân Dục, chúng ta đi bộ về đi.”

Thẩm Quân Dục nhìn xuống chân cô một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, “Tuy em không thể đi, nhưng anh có thể mà, anh cõng em đi. Ngày trước em luôn có một nguyện vọng, đó là hy vọng bạn trai em có thể cõng em đi bộ trên đường. Anh xem bây giờ tối rồi, trên đường không còn nhiều người nữa, anh cõng em đi một đoạn nhé.”

Thẩm Quân Dục nhìn cô, thấy vẻ chờ mong trong mắt cô thì cũng đành nhượng bộ, xuống xe, “Lên đây đi.”

Ôn Hề Dao cười hì hì, trèo lên lưng Thẩm Quân Dục. Tay anh đỡ lấy khuỷu chân cô rồi đứng lên.

“Thẩm Quân Dục, em có nặng không?” Ôn Hề Dao ôm cổ Thẩm Quân Dục, ghé vào tai anh hỏi.

“Nặng, nặng chết anh rồi, em nên giảm cân đi.” Thẩm Quân Dục trả lời, nhưng thật ra cô không nặng chút nào. Ôn Hề Dao rất gầy, còn gầy hơn cả Thẩm Thanh Lan.

Ôn Hề Dao đen mặt, “Sao có thể thế được? Em có 44kg thôi mà, sao anh lại nói em nặng?”

Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Trêu em thôi, thật ra em không nặng chút nào cả, sau này phải ăn nhiều một chút, gầy quá xấu lắm.”

“Em béo lên rồi, anh cõng không nổi thì phải làm sao?”

“Cho dù em có nặng bảy mươi lăm cân anh vẫn có thể cõng em một cách thoải mái.”