Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 250: Thẩm thanh lan chỉ biết hát nhạc thiếu nhi



Hình thức của buổi lễ tốt nghiệp lúc nào cũng rất dông dài, đợi đến lúc Thẩm Thanh Lan phải phát biểu thì đã là hơn một tiếng sau. Sinh viên Đại học B ai cũng biết cô, nhất là những người cùng khoa với cô, nên khi thấy cô đi lên sân khấu, trong hội trường lập tức vang lên tiếng reo hò. Thẩm Thanh Lan ra dấu im lặng, mọi người liền lăng yên đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn này khiến ai nấy cũng đều phải nể phục.

Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh một lượt, chậm rãi lên tiếng, giọng nói du dương bay đến từng góc trong hội trường. Cô nói không to, cũng không quá nhiệt tình, nhưng người nghe lại đều rất hăng hái kích động.

Hiệu trưởng thấy vậy thì trên mặt đều là nét cười rất hài lòng.

Thẩm Thanh Lan vừa phát biểu xong, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm dậy. Vu Hiểu Huyên còn vỗ mạnh đến mức tay đỏ bừng lên. Cô nhìn Thẩm Thanh Lan tỏa sáng trên sân khấu, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo, đây là bạn thân nhất của cô đấy!

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan vẫn giữ vẻ bình thản, bỗng nhìn về góc hội trường, một người đàn ông dáng cao ngất đứng đó mỉm cười nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, trong mắt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười và bất ngờ. Cô không ngờ Phó Hoành Dật lại xuất hiện trong lễ tốt nghiệp của mình.

Đi xuống sân khấu, Thẩm Thanh Lan không quay về chỗ ngồi mà lập tức đi về phía anh. Cô đang là tiêu điểm của cả hội trường, tất cả hành động đều được mọi người chú ý, nên cuối cùng họ cũng để ý tới người đàn ông chẳng biết xuất hiện trong góc kia từ lúc nào.

Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan đi về phía mình thì vươn tay ra. Thẩm Thanh Lan đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, “Sao anh lại tới đây?”

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, ngày quan trọng vậy, dĩ nhiên anh phải tới rồi.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói.

Thẩm Thanh Lan cười.

“Đây là chồng chưa cưới của Thẩm Thanh Lan sao? Đẹp trai quá.”

“Đẹp trai thật đấy, đứng cạnh Thẩm Thanh Lan quả thật là xứng đôi.”

Hội trường vang lên tiếng sinh viên bàn tán xôn xao.

Tất cả đều đang nhìn hai người, đa số bọn họ đều mới lần đầu thấy Phó Hoành Dật. Bọn họ biết Thẩm Thanh Lan đã đính hôn từ lâu, nhưng bây giờ gặp được người thật, thấy hai người họ đứng cạnh nhau đúng là vô cùng xứng đôi. Ai nấy cũng đều dùng tiếng vỗ tay để cất lên lời chúc phúc chân thành nhất của mình.

Không khí trong hội trường rất náo nhiệt, không tiện để chuyển sang phần kế tiếp. Thẩm Thanh Lan nói với hiệu trưởng một tiếng rồi đi cùng Phó Hoành Dật ra khỏi hội trường.

Hai người họ không ra khỏi trường mà chỉ dạo quanh sân.

“Hôm nay anh tới đây có sao không?” Tay Thẩm Thanh Lan được Phó Hoành Dật nắm chặt, cô nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ, anh tới quân khu thủ đô tham gia hội nghị, bây giờ ra ngoài không sao, lát nữa anh sẽ về. Thanh Lan, hôm nay nhìn em đứng phát biểu trên sân khấu, anh cảm thấy mình thật may mắn. Lúc người khác chưa phát hiện điểm tốt của em thì anh đã lấy được em.”

Hôm nay nhìn Thẩm Thanh Lan tỏa sáng trên sân khấu, trong lòng Phó Hoành Dật vừa thấy vui vẻ, lại vừa phức tạp.

“Cho dù em đứng ở chỗ cao thế nào thì em vẫn là vợ anh, mãi mãi là như vậy.” Thẩm Thanh Lan cười dịu dàng nói. Phó Hoành Dật, cho dù khi đó không gặp anh, em vẫn sẽ chờ ngày anh đến, vì trên đời này không có ai bao dung em, thương em, yêu em như anh, cũng sẽ không có ai đáng để em yêu như thế.

“Phó Hoành Dật, bây giờ em đã hơi tin tưởng vào thứ gọi là duyên phận rồi.” Thẩm Thanh Lan nói.

Phó Hoành Dật quay sang nhìn cô, thấy cô cũng quay sang nhìn anh, mỉm cười.

“Lúc em còn bé, cộng thêm sáu năm từ lúc em trở về, số lần em đến nhà họ Phó không ít, nhưng chưa lần nào gặp anh, vậy mà vào lúc em cần nhất thì anh lại xuất hiện.”

Phó Hoành Dật ngẫm lại quá trình hai người họ quen biết, cũng cười một cái, “Anh cũng thật may mắn, may mắn vì người xuất hiện trước mặt em lúc đó là anh.”

“Phó Hoành Dật, lễ cưới của chúng ta là vào tháng chín, lần trước ông nội nói anh đã cho người chuẩn bị đồ cưới rồi à?”

“Ừm.” Thực ra sau khi xác định sẽ tổ chức theo kiểu truyền thống thì Phó Hoành Dật đã bắt đầu chuẩn bị quần áo cưới rồi. Mấy bộ đồ đó rất rườm rà, chỉ thêu lớp trên thôi đã mất khoảng nửa năm rồi, không chuẩn bị sớm thì không xong kịp.

Tuy Thẩm Thanh Lan nói chỉ muốn một lễ cưới đơn giản, nhưng đó là ngày quan trọng của đời người con gái, anh muốn dành thứ tốt nhất cho cô.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo trong sân trường.

***

Vu Hiểu Huyên đi ra khỏi hội trường lớn, thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bên cạnh cái hồ trong trường, “Chào anh Phó.”

Vu Hiểu Huyên gặp Phó Hoành Dật vẫn hơi kiêng dè. Anh bèn cười nói với Thẩm Thanh Lan, “Anh đi trước nhé.”

“Vâng ạ.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn theo bóng lưng Phó Hoành Dật rời đi. Vu Hiểu Huyên ngơ ngác hỏi cô, “Sao mình vừa tới thì anh ấy đã đi rồi? Có phải mình làm phiền hai người không?”

“Không đâu, hôm nay anh ấy có việc nên đi trước.”

“Vậy à, giờ bọn mình đến chỗ chủ nhiệm khoa nhận bằng tốt nghiệp thôi.”

“Đi thôi.”

Chủ nhiệm đã chờ họ ở phòng làm việc, thấy bọn họ đến thì đưa bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận cho họ, “Đây là của các em, còn cái này là của Phương Đồng, em ấy gọi đến nói nhờ các em đem về giúp.”

Hai người Thẩm Thanh Lan đang muốn đi thì cô Lý gọi lại, “Thanh Lan, lát nữa lớp có tổ chức liên hoan, các em đến tham dự nhé?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, cô Lý, liên hoan ở đâu ạ?”

“Ở khách sạn Hoàng Đình.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ một lát rồi nói, “Đổi qua Mị Sắc đi ạ, em có quen với ông chủ ở đó. Bữa này em mời, coi như cảm ơn mọi người đã quan tâm em.”

Lúc xảy ra scandal bao nuôi, rất nhiều người trong trường nói Thẩm Thanh Lan dựa hơi kẻ giàu, nuôi trai bao, chỉ có lớp họ vẫn tin tưởng Thẩm Thanh Lan trong sạch. Tuy Thẩm Thanh Lan không nói ra, nhưng luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn họ, lần này đúng là dịp tốt.

Cô Lý hơi do dự vì biết chi phí ở Mị Sắc.

Nhận ra cô giáo đang đắn đo chuyện gì, Vu Hiểu Huyên liền cười, “Cô Lý không cần tiết kiệm cho Thanh Lan đâu, bây giờ cậu ấy có tiền mà.”

Cô Lý nghĩ rồi gật đầu đồng ý, “Để cô gửi tin lên nhóm.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, sau đó gọi cho quản lý Mị Sắc, bảo anh ta chuẩn bị một phòng VIP và đồ ăn.

Thẩm Thanh Lan đã mở lời thì dù không có phòng, quản lý cũng sẽ dọn ra được một phòng cho cô. Vì thế, lúc mọi người tới Mị Sắc thì tất cả đã chuẩn bị xong.

Có vài người lần đầu tiên tới đây, nhìn cách bài trí sang trọng nơi đây mà phải ngạc nhiên thán phục! Nếu Thẩm Thanh Lan không dẫn họ tới thì có lẽ cả đời họ cũng không thể vào những chỗ như thế này.

“Hôm nay toàn bộ tính cho tớ, mọi người chơi thỏa thích là được, dưới lầu có quán bar, trên lầu là KTV, mọi người cứ tự nhiên.” Thẩm Thanh Lan nói.

Tuy cô đã nói vậy nhưng mọi người vẫn rất câu nệ, cầm thực đơn lên tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ai cũng không dám gọi món. Thẩm Thanh Lan cũng thật bất đắc dĩ, cô chỉ muốn chiêu đãi mọi người thật tốt nên mới chọn chỗ này, nhưng thấy bọn họ mất tự nhiên, cô lại thấy hối hận vì mình chưa chu đáo.

Vu Hiểu Huyên thấy Thẩm Thanh Lan rầu rĩ, bèn đứng lên cầm thực đơn, “Mọi người ngồi ngẩn ra đó làm gì, gọi món đi thôi. Hiếm lắm mới có dịp chặt chém Thanh Lan một lần, mọi người đừng có tiết kiệm giúp cậu ấy nhé.” Nói rồi, cô chọn vài món để phục vụ ghi vào.

Vì có người khuấy động nên bầu không khí trong phòng không ngột ngạt như trước nữa. Có Vu Hiểu Huyên mở đầu, mấy người bình thường năng nổ cũng gia nhập, trong phòng liền rôm rả hơn.

“Thanh Lan, bọn tớ chọn nhiều món chính lắm, lát nữa tính tiền cậu đừng đau lòng nha.” Có người kêu lên với Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan cười, “Muốn ăn gì cứ gọi, muốn chơi gì cũng tùy mọi người, tối nay cứ tính hết cho tớ.”

Bình thường cô ít khi cười, bây giờ bất chợt cười lên khiến mọi người hơi ngẩn ra. Có nam sinh còn đỏ mặt, cúi đầu ôm trái tim đang đập loạn của mình, trong lòng mặc niệm: hoa này có độc, hoa này có độc.

Dùng bữa xong, mọi người đều là những người trẻ tuổi nhiệt tình nên dĩ nhiên không kết thúc sớm vậy, liền chuyển đến chiến trường khác, tiếp tục lên KTV trên tầng trên chơi tiếp.

Thẩm Thanh Lan tham gia một lát, sau đó nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật nên bèn chuồn êm, chỉ để lại Vu Hiểu Huyên tiếp tục chung vui với mọi người.

Lúc Thẩm Thanh Lan ra khỏi Mị Sắc, Phó Hoành Dật đã chờ cô ở bên ngoài. Cô đi đến chỗ anh, “Chúng ta đi thôi.”

Nhưng Phó Hoành Dật lại lắc đầu, “Anh chỉ tới gặp em một chút thôi, đêm nay phải về quân khu, giờ gặp xong rồi, em lên chơi tiếp đi.”

Thẩm Thanh Lan hơi thất vọng, cô còn tưởng tối nay Phó Hoành Dật có thể về nhà chứ.

Phó Hoành Dật xoa đầu cô, “Cuối tháng anh về, chỉ vài ngày nữa thôi.”

“Em tiễn anh.”

“Không nỡ rời xa anh vậy sao?”

“Vâng, không nỡ.”

Phó Hoành Dật ôm cô, hôn nhẹ lên trán, “Hôm nay lớp em liên hoan, em là nhân vật chính, về trước thì không hay lắm, đi lên đi.”

Thẩm Thanh Lan nghĩ thấy cũng đúng, chỉ đành gật đầu, “Được, anh lái xe cẩn thận.”

Phó Hoành Dật gật đầu, đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô, “Biết rồi, bà quản gia.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật rời đi, đến lúc không thấy xe anh nữa thì mới lên lầu.

“Ủa, Thanh Lan, cậu vừa đi đâu vậy, bọn tớ tìm không thấy cậu.” Một nữ sinh thấy cô đi vào thì hỏi.

“Đi vệ sinh chút thôi.”

Nữ sinh “ồ” một tiếng, đưa mic cho cô, “Bọn tớ đều hát rồi, cậu đến hát một bài đi.”

Mọi người đều nhất trí với đề nghị này, ánh mắt đều mong chờ nhìn cô. Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, nhưng cô ấy chẳng những không giúp cô mà còn hùa vào, “Đúng rồi, Thanh Lan, hát một bài đi. Bọn tớ biết cậu lâu vậy mà còn chưa nghe cậu hát lần nào đâu.”

Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Mình không biết hát.”

Mọi người chỉ nghĩ cô khách sáo, “Không sao, cậu hát một bài là được. Hôm nay hiếm có dịp, Thanh Lan, phải cho bọn tớ mặt mũi chứ.” Lớp trưởng nói.

Mọi người cùng gật đầu.

Thẩm Thanh Lan nhìn bọn họ, cuối cùng đành phải gật đầu, “Được, nhưng tớ chỉ hát nhạc thiếu nhi thôi.”

“Bài gì?” Có người hỏi.

“Hai con hổ.”

Trong phòng liền tĩnh lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, chỉ thấy thiên lôi kéo tới ầm ầm. Vừa rồi là bọn họ nghe nhầm phải không? Nữ thần Thẩm Thanh Lan bọn họ tôn sùng lại chỉ biết hát nhạc thiếu nhi, mà lại còn là “Hai con hổ”?

Vu Hiểu Huyên ngẩn ra, rồi lại buồn cười, nếu không thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan thì chắc chắn cô đã cười thành tiếng rồi. Ngay cả cô cũng không ngờ Thẩm Thanh Lan chỉ biết hát nhạc thiếu nhi.

Đã có người bấm chọn “Hai con hổ”, may mà Mị Sắc vẫn có nhạc thiếu nhi! Giai điệu quen thuộc vang lên, Thẩm Thanh Lan nhìn hai con hổ nhỏ trên màn hình, đành bất chấp mà hát.

“Kìa hai chú hổ, kìa hai chú hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, vẫn không có cái đuôi kìa, vẫn không có cái tai kìa, thật kỳ nha, thật kỳ nha...”

Cô vừa cất tiếng hát, vẻ mặt mọi người lập tức quái dị hơn cả vừa rồi.

Giọng hát của Thẩm Thanh Lan thật là... khó tả...

Người ngũ âm không đầy đủ hát còn hay hơn cô. Ca sĩ hát đòi tiền, còn cô hát là đòi mạng. Bây giờ mọi người đã hiểu tại sao Thẩm Thanh Lan chỉ biết hát một bài nhạc thiếu nhi.

Ngay cả bài đơn giản như “Hai con hổ” cũng có thể hát “hết hồn” như thế thì mấy bài khác đúng là quá khó khăn với cô.

Hát xong, mọi người vẫn nể mặt mà vỗ tay, gì chứ, tuy rằng nghe không hay, nhưng dù sao người ta cũng đã hát rồi. Thẩm Thanh Lan đưa mic cho người bên cạnh, mọi người tiếp tục hát hò uống rượu, cũng không ai yêu cầu Thẩm Thanh Lan hát nữa, cô coi như thanh tịnh.

Hát được một nửa, đã có người phải chuồn xuống quầy bar dưới lầu. Ở đây là Mị Sắc, cũng coi như địa bàn của cô, nên Thẩm Thanh Lan cũng không có gì phải lo lắng, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì được. Nhưng cô lại không ngờ vậy mà suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn.

“Muốn cười thì cười đi.” Thẩm Thanh Lan thấy Vu Hiểu Huyên cứ nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt nhịn cười mà không dám bật cười thì đành bất đắc dĩ nói. Cô vẫn biết trình độ hát hò của mình ra sao.

Vu Hiểu Huyên liền ôm bụng cười toáng lên, “A ha ha ha. Thanh Lan, tớ thật không ngờ cậu lại hát hay như vậy, a ha ha ha.”

Thấy Vu Hiểu Huyên cười đến nỗi chả cả nước mắt, Thẩm Thanh Lan lại thấy hơi ngứa tay.

Ánh mắt Vu Hiểu Huyên nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên, “Thanh Lan, cậu khiêu vũ rất đẹp mà, có khả năng cảm nhạc, sao hát lại...”

Thẩm Thanh Lan không thể trả lời được vấn đề này. Cô cảm nhạc rất tốt, nhưng hát lại lệch tông đến đáng thương.

Đúng lúc này, người quản lý Mị Sắc đột nhiên đẩy cửa phòng đi tới, “Cô Thẩm, bạn cô xảy ra chuyện rồi.”

“Sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Vị quản lý Mị Sắc nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Lan một câu. Cô liền đứng dậy, thấy mọi người nhìn mình thì bèn giải thích, “Quản lý nói thấy có một bạn uống say ở dưới lầu, tớ xuống xem thử.”

“Đi đi, đi đi, bọn tớ tự chơi.” Mọi người rất thông cảm. Thẩm Thanh Lan liếc mắt ra hiệu cho Vu Hiểu Huyên, cô liền gật đầu hiểu ý.

Thẩm Thanh Lan đi theo người quản lý ra khỏi phòng, đẩy cửa vào một phòng khác cách đó không xa. Trong phòng, có mấy cậu ấm đang trêu ghẹo một cô gái trẻ. Bị bọn họ vây ở giữa, cô gái kia vô cùng hoảng sợ, nhưng thấy Thẩm Thanh Lan thì vui mừng, muốn đi về phía cô thì lại bị một gã kéo tay lại, “Người đẹp, muốn đi đâu? Chuyện còn chưa giải quyết xong mà đã muốn chạy?”

Thẩm Thanh Lan nhận ra cô gái này là một bạn học trong lớp, tên Đàm Vũ Hân.

Đàm Vũ Hân rơi nước mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cứu tớ.”

Mấy gã kia liếc nhau, rồi nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với ánh mắt ngờ vực, bọn họ nhận ra cô.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh hỏi bọn họ.

Một gã mặc đồ tím đứng ra, “Thì ra cô Thẩm biết người đẹp này, vậy thì dễ rồi. Bạn của cô làm vỡ một miếng ngọc gia truyền vô giá của bạn tôi. Cô nói xem chuyện này nên làm thế nào đây?”

Miếng ngọc vỡ để trên bàn, Thẩm Thanh Lan vừa liếc nhìn là thấy ngay. Cô cầm một mảnh ngọc vỡ lên xem, chất ngọc không tệ lắm, nhưng nếu nói vô giá thì còn lâu mới đủ, đám người này rõ ràng muốn lừa bịp.

Viên quản lý Mị Sắc đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhỏ giọng giới thiệu thân phận đám người đó, thì ra đều là mấy cậu ấm nức danh chơi bời ở thủ đô.

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Đàm Vũ Hân, “Cậu nói tớ nghe xem chuyện này là thế nào?”

Đàm Vũ Hân vẫn liên tục lắc đầu từ lúc gã áo tím nói cô làm vỡ miếng ngọc, giờ nghe Thẩm Thanh Lan hỏi thì cô liền nói ngay.

Thì ra Đàm Vũ Hân và vài người nữa xuống quầy bar chơi, nhất thời ham rượu nên uống nhiều. Sau đó cô muốn về phòng nghỉ một chút, không ngờ lại đi nhầm phòng. Cô vừa vào đã va phải một người, nhưng ngọc không phải do cô làm vỡ, lúc đó người khác đang cầm nó. Hơn nữa, mãi một lúc sau khi cô va phải người kia thì miếng ngọc mới vỡ.

Thẩm Thanh Lan nhìn gã áo tím, “Bạn tôi nói không sai chứ?”

Gã áo tím hừ một tiếng, “Thì sao? Nếu không phải cô ta tự nhiên xông vào thì sao bạn tôi có thể giật mình rồi làm vỡ ngọc được? Chẳng lẽ không liên quan gì tới bạn cô sao? Cô Thẩm, tôi biết cô thiên kim nhà họ Thẩm, gia thế tất cả chúng tôi cộng lại đều kém hơn cô. Nhưng dù thế thì cũng phải nói lý chứ? Làm hỏng đồ của người khác thì phải đền! Miếng ngọc này không đắt, chỉ trị giá hai triệu NDT. Tôi nghĩ chút tiền đó chỉ là mưa phùn với cô Thẩm thôi.”

“Anh nói bậy, lúc nãy anh mới nói nó chỉ trị giá năm trăm nghìn NDT.” Đàm Vũ Hân la lên.

Gã áo tím cứng mặt, nhưng lại lập tức thản nhiên, “Đó là do tôi thấy cô không có tiền, đồ trên người cộng lại cũng chẳng bằng đôi giày của tôi, tôi thương hại nên mới nói vậy. Đây là đồ gia truyền nhà bạn tôi, năm trăm nghìn còn chưa được số lẻ đấy.”

Đàm Vũ Hân tuyệt vọng. Với gia cảnh nhà cô thì năm trăm nghìn NDT còn không có, chứ nói gì đến hai triệu.

“Vì thế các anh đang tính lừa đảo sao?” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh hỏi.

Gã áo tím cười, “Cô Thẩm, cô nói vậy là không đúng rồi. Cái gì mà lừa đảo chứ? Tôi đã nể mặt lắm rồi, chứ nếu tính giá thị trường thì miếng ngọc này còn phải hơn mười triệu NDT. Nếu không phải nể mặt nhà họ Thẩm thì chỉ hai triệu làm sao đủ bù.”

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn gã, “Anh không cần nể mặt, chúng ta cứ gọi chuyên gia tới định giá đi, tốn bao nhiêu tôi sẽ bồi thường đầy đủ. Nhưng nếu giá thấp hơn năm trăm nghìn NDT, ha ha...”

Thẩm Thanh Lan chưa nói hết, nhưng ý câu sau rõ ràng là không hay ho lắm.

Đàm Vũ Hân chạy đến cạnh Thẩm Thanh Lan, trốn phía sau cô, nhỏ giọng nói, “Thẩm Thanh Lan, xin lỗi cậu, tớ gây phiền phức đến cho cậu rồi.”

“Chuyện này giao cho tớ.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, đám người này rõ ràng là kiếm chuyện.

Thẩm Thanh Lan nói với người quản lý, “Gói tất cả mảnh vỡ lại cho tôi, một mảnh nhỏ cũng không được thiếu. Ngày mai đưa đến chỗ giám định đồ cổ, nhờ chuyên gia giám định.”

Quản lý gật đầu. Gã áo tím ban đầu còn không chú ý, nhưng bây giờ mới nhận ra Thẩm Thanh Lan nói gì thì người quản lý nghe nấy. Gã lập tức có linh cảm chẳng lành, vội bước đến ngăn không cho người quản lý gom những mảnh ngọc vỡ, “Ai cho các người mang ngọc đi, nếu các người đánh tráo thì sao?”

“Thẩm Thanh Lan tôi dám làm dám chịu, chưa bao giờ làm chuyện tiểu nhân. Nếu anh lo lắng thì mấy mảnh ngọc này liền giao cho anh, ngày mai tôi và anh đi giám định.”

Gã áo tím đâu chịu đồng ý, “Cần gì phải giám định, tôi nói đây là đồ gia truyền vô giá, bây giờ vỡ rồi, chưa nói đến chuyện cô không bồi thường vậy mà lại còn dám ở đây chí chóe là, rốt cuộc cô có ý gì?”

Thẩm Thanh Lan cười lạnh nhìn vào một gã đang trốn trong góc, “Tôi cũng muốn biết cậu Lâm có ý gì mà trốn ở đằng sau xem kịch, có vui không?”

Người quản lý cũng đưa mắt nhìn theo, lúc này mới thấy người ngồi trong góc kia là cậu chủ tập đoàn Lâm thị - Lâm Hạo. Thảo nào lúc nãy quản lý còn thấy chuyên này có chút kỳ lạ, Lâm Hạo đi cùng nhóm người này, vậy mà lúc vào đây lại không thấy hắn.

Lâm Hạo cười khan, “Ha ha, chỉ mới một thời gian ngắn mà cô Thẩm quả thật ngày càng oai phong.”

Hắn bước ra khỏi góc tối, ánh mắt tàn độc nhìn Thẩm Thanh Lan.

“Tôi cũng không ngờ một thời gian không gặp, lá gan của cậu Lâm lại lớn hơn rồi. Sao nào, lần trước bị đánh chưa đủ à?”

Vẻ mặt Lâm Hạo cứng đờ, năm ngoái vì chuyện đua xe thua, hắn đã bị Thẩm Thanh Lan dạy dỗ một chút. Hắn vốn muốn nhờ bang Thạch cho cô một vố, ai ngờ đám vô dụng đó chẳng những không xử lý nổi một ả đàn bà mà còn đánh hắn một trận, khiến hắn trốn trong nhà mấy ngày không dám ra ngoài.

Sau khi biết thân phận Thẩm Thanh Lan, Lâm Hạo lại càng kiêng kỵ, không có việc gì thì tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cô. Cho dù lúc hắn qua lại với Lý Hi Đồng, bị cô ta nhiều lần thổi gió bên tai, muốn Lâm Hạo đối phó Thẩm Thanh Lan thì hắn cũng vờ như không nghe thấy.

Lúc Lý Hi Đồng vào trại cai nghiện, nể tình xưa nên Lâm Hạo có đến thăm cô ta một lần. Cô ta nói với hắn rằng cô ta thành ra như bây giờ là vì Thẩm Thanh Lan. Không chỉ phế hai tay cô ta, Thẩm Thanh Lan còn tiêm ma túy khiến cô ta bị nghiện. Mặt khác, mấy tài liệu tố cáo Lâm Hạo đều do Thẩm Thanh Lan mà ra.

Lâm Hạo từng vì mấy tài liệu đó mà chịu không ít khổ.

Nhà họ Lâm đã tốn nửa gia tài để cứu Lâm Hạo, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nộp tiền bảo lãnh. Hắn vẫn là nghi phạm như trước, làm thế nào cũng không bỏ được tiếng xấu này.

Vì vậy, Lâm Hạo hận Thẩm Thanh Lan thấu xương, nếu có thể ngáng chân cô thì hắn tất nhiên rất vui vẻ mà làm.

Hôm nay, thấy Đàm Vũ Hân và Thẩm Thanh Lan cùng đến Mị Sắc, hắn vốn không tính làm gì vì dù sao cũng không có lý do. Nhưng ai bảo Đàm Vũ Hân đi nhầm phòng, nếu không làm chút chuyện thì thật có lỗi với cơ hội này rồi.

Thẩm Thanh Lan nhìn Lâm Hạo, chỉ thấy hắn âm trầm hơn lần gặp trước nhiều, “Lâm Hạo, lúc trước cậu thua tôi đã nói rồi, thấy tôi thì đi đường vòng, sao lại quên nhanh như vậy?”

Đáy mắt Lâm Hạo lại tối sầm xuống, lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chẳng lẽ cô Thẩm lại muốn động tay? Tôi cũng muốn biết nếu tin đại tiểu thư nhà họ Thẩm, họa sĩ nổi tiếng Lãnh Thanh Thu đánh người ở KTV bị truyền ra ngoài thì thế nào, chắc sẽ thú vị lắm.”

“Cậu có thể thử xem.” Thẩm Thanh Lan chậm rãi nói, tâm trạng không hề bị Lâm Hạo ảnh hưởng.

“Ha ha. Quả nhiên là đại tiểu thư họ Thẩm, ngay cả nói chuyện cũng hùng hồn như vậy.” Lâm Hạo cười gằn.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Nói đi, các người muốn giải quyết thế nào? Tôi đã xem xét thứ này rồi, có phải thứ vô giá hay không thì trong lòng chúng ta đều rõ.” Sau đó cô đảo mắt nhìn qua mấy tên công tử bột, “Tôi nghĩ các người cũng không chủ ý rước lấy phiền phức đâu, đa phần là bị người khác giật dây.”

Ánh mắt cô đầy uy hiếp, mấy gã kia chỉ nhìn nhau chứ không nói gì. Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói: “Còn chuyện miếng ngọc, muốn biết có phải bạn tôi làm vỡ không thì rất đơn giản.”

Cô xoay người, chỉ ra cửa phòng, ở góc cầu thang đối diện phòng có một chiếc camera quay về hướng này, đám người kia vừa thấy thế liền biến sắc.

“Quản lý Liên, anh đến phòng giám sát xem chuyện gì xảy ra, nếu là bạn tôi làm vỡ thì tiền bồi thường cứ tính cho tôi. Còn nếu không phải, vậy thì mời các người xin lỗi bạn tôi.”

Lúc nãy cô cũng mới để ý thấy ở đó có camera, như vậy cũng bớt việc.

Mấy gã kia lại nhìn nhau, rồi cùng nhìn Lâm Hạo, dù sao chuyện này cũng do hắn khởi xướng. Lâm Hạo cười lạnh, “Cô Thẩm muốn dùng quyền thế đè người sao?”

“Cậu Lâm nói đùa rồi, tôi chỉ muốn làm rõ sự thật thôi.”

Viên quản lý gật đầu, định đến phòng giám sát xem lại băng ghi hình. Mấy gã trong phòng lập tức hoảng hốt, miếng ngọc này cùng lắm cũng chỉ có giá khoảng mấy chục nghìn NDT, đâu phải đồ gia truyền gì. Nếu xem băng ghi hình thật thì bọn họ sẽ bị gán tội cố tình lừa đảo.

Thẩm Thanh Lan không truy cứu còn đỡ, nhưng nếu cô muốn tính toán thì chắc chắn người nhà cũng sẽ không tha cho bọn họ. Dù sao đắc tội đại tiểu thư nhà họ Thẩm cũng coi như đắc tội tập đoàn Quân Lan, doanh nghiệp nhà bọn họ làm sao đọ nổi với tập đoàn này.

Nếu là bình thường thì dĩ nhiên bọn họ không dám chọc vào Thẩm Thanh Lan. Nhưng hôm nay mọi người đã uống rượu, lại thêm Lâm Hạo kích động, còn nói Thẩm Thanh Lan này chỉ là một người yếu đuối, không dám làm gì ai. Nên bọn họ mới xốc nổi, nghĩ ức hiếp được đại tiểu thư nhà họ Thẩm thì sảng khoái biết bao. Kết quả là sự thật lại khác xa với suy nghĩ của bọn họ.

Gã áo tím liền chỉ vào Lâm Hạo, “Cô Thẩm, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, là Lâm Hạo bắt chúng tôi làm như vậy.”

Lâm Hạo không ngờ đám nhát gan này lại lập tức chuyển mũi dùi vào mình, gã liền tức giận sa sầm mặt, “Chúng mày nói bậy bạ gì đó?”

“Chúng tôi không nói bậy, là cậu nói cô Thẩm dễ bị bắt nạt, nhà họ Thẩm lại có tiền, không lừa bịp một chút thì thật đáng tiếc.” Một gã khác nói, mấy người còn lại liền gật đầu.

“Một lũ phản bội.” Lâm Hạo tức xanh mặt.

Mấy gã đó thấy mình làm vậy cũng không sai. Bọn họ tuy chơi với Lâm Hạo cũng rất vui, nhưng cũng chỉ là chơi mà thôi.

Gã áo tím lại nói, “Cô Thẩm, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, miếng ngọc này không đáng bao nhiêu, vỡ thì vỡ thôi, không có chuyện gì lớn. Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước.”

Những người khác nghe vậy liền giật mình, vội vàng hùa theo, “Đúng đúng, Cô Thẩm, bọn tôi chỉ đùa với bạn cô chút thôi, cô đừng để bụng.”

Nói rồi, bọn họ liền đứng dậy định đi.

“Đứng lại.” Thẩm Thanh Lan lạn nhạt nói. Mấy gã kia liền đứng lại, nhìn cô, gã áo tím lên tiếng: “Cô Thẩm, cô còn gì sai bảo?”

“Làm sai rồi thì không cần xin lỗi sao?”

Bọn họ liền hiểu ra, lập tức xin lỗi Đàm Vũ Hân, sau đó liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Đàm Vũ Hân há hốc mồm, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, không biết nên nói gì.

Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, thấy cô hoàn hồn mới nói, “Cậu về phòng trước đi.”

“À… ừ.” Đàm Vũ Hân gật đầu rồi ra ngoài, người quản lý cũng biết điều đi theo, trong phòng chỉ còn lại Lâm Hạo và Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan nhìn Lâm Hạo, “Còn có gì muốn nói không?”

Vẻ mặt Lâm Hạo hơi dữ tợn nhưng vẫn pha chút sợ hãi. Đây là phản xạ có điều kiện từ lần trước sau khi bị Thẩm Thanh Lan dạy dỗ. Nghe cô hỏi, hắn liền lớn tiếng khiêu khích cô, “Cái gì mà thiên kim họ Thẩm, họa sĩ Lãnh Thanh Thu nổi tiếng chứ? Chỉ là một con ả ác độc mà thôi! Người ngoài đều nghĩ mày lương thiện, nhưng có ai biết mày tàn nhẫn như vậy? Cho dù Hi Đồng không phải con ruột của nhà họ Thẩm, nhưng các người nuôi cô ấy bao nhiêu năm như thế, nói đuổi liền đuổi đi được sao? Đuổi thì cũng thôi đi, lại còn khiến tay cô ấy tàn phế. Cô ấy là nghệ sĩ dương cầm, kiếm cơm dựa vào đôi tay, mày chặt đứt tay cô ấy chẳng phải là muốn cô ấy đi vào chỗ chết sao? Cô ấy có lỗi gì? Mày lại còn khiến cô ấy nghiện ma túy! Người ta nói độc nhất lòng dạ đàn bà, câu này quả là dành cho mày.”

Thẩm Thanh Lan hờ hững nghe Lâm Hạo chỉ trích, cô thản nhiên nhìn hắn, “Nói xong rồi?”

“Còn chưa xong đâu. Thẩm Thanh Lan, chuyện của tao là do mày làm đúng không? Người tố cáo là mày đúng không? Mày thật sự nghĩ rằng những chuyện mày làm sẽ không ai biết sao?”

Thẩm Thanh Lan biết chuyện Lâm Hạo bị bắt, cũng biết là do Ôn Hề Dao làm, nhưng cô không phủ nhận, “Phải thì sao? Nếu anh không làm, tôi có tố cáo cũng vô dụng.”

Nói cho cùng, Lâm Hạo tuy là tên khốn nhưng xem ra ít nhiều vẫn có chút thật lòng với Lý Hi Đồng.

Thẩm Thanh Lan từng bước tiến đến gần Lâm Hạo. Hắn liền hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau, “Mày muốn làm gì? Nếu mày dám ra tay ở đây thì tao có thể kiện mày đấy.”

Thẩm Thanh Lan phì cười, còn tưởng lá gan Lâm Hạo đã to hơn trước rồi cơ đấy, thì ra cũng chỉ là hổ giấy thôi.

“Thẩm Thanh Lan, bây giờ là xã hội pháp trị, nhà họ Thẩm các người không thể lấy một tay che trời được đâu.” Lâm Hạo nghiến răng.

Thẩm Thanh Lan nhìn hắn như một tên nhãi nhép, “Vì thế cậu cũng phải trả giá lớn vì những việc mình đã làm.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Hạo càng dữ tợn, “Thẩm Thanh Lan, mày tuyệt tình như thế không sợ bị báo ứng sao?”

“Tôi trước giờ làm việc không thẹn với lương tâm. Lý Hi Đồng nói với anh nhiều như vậy, thế có nói cho anh biết vì sao lại lâm vào tình cảnh đó không. Vì sao nhà họ Thẩm lại đuổi cô ta đi? Lâm Hạo, đàn ông có thể ngu một lần, nhưng không thể ngu nhiều lần, có thời gian thì đi hỏi cho rõ ràng đi.”

Thẩm Thanh Lan nói xong liền bỏ đi, để lại Lâm Hạo đứng đó, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.

Thẩm Thanh Lan đi ra ngoài, gọi cho Thẩm Quân Dục, có vài chuyện nên diệt luôn từ trong trứng nước.

Lúc Thẩm Thanh Lan trở lại phòng liền thấy Đàm Vũ Hân cũng đã ở đó.

“Giải quyết xong rồi à?” Vu Hiểu Huyên nhỏ giọng hỏi. Tuy cô không biết có chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Đàm Vũ Hân có gì đó không ổn liền đoán được chuyện này có liên quan tới Đàm Vũ Hân.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, mọi người cũng không để ý lúc cô ra ngoài nên không ai biết có chuyện như vậy xảy ra.

Đàm Vũ Hân trải qua chuyện “kinh hồn” lúc nãy thì hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ ngồi một góc uống nước khoáng, không còn vẻ hào hứng nữa.

Mọi người chơi đến nửa đêm mới giải tán. Đàm Vũ Hân đi sau cùng, lúc ra về liền nói cảm ơn Thẩm Thanh Lan.

“Chuyện hôm nay không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ nhiều.”

Đàm Vũ Hân lại cảm ơn lần nữa, sau đó mới chịu về.

Thẩm Thanh Lan đưa Vu Hiểu Huyên về nhà rồi lái xe đến Giang Tâm Nhã Uyển. Nhưng vừa vào cửa thì sắc mặt cô chợt biến, cô lạnh nhạt nói: “Đi ra đi.”

Trong bóng tối dày đặc vang lên một tiếng cười khẽ, sau đó đèn phòng khách liền bật sáng.