Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 262: Cái giá phải trả!



Vu Hiểu Huyên nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực, cảm giác được trái tim đang đập thình thịch, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia đưa đồng hồ cho Hàn Dịch, trên xương quai xanh của Hàn Dịch có vết son môi. Sau đó, những hình ảnh đó dần biến mất, thay vào đó là những hình ảnh lúc cha mẹ cô qua đời, Hàn Dịch luôn ở bên cạnh cô, dẫn cô đi du lịch giải sầu; lúc gặp sạt lở đất, suýt chút nữa thì gặp nạn, Hàn Dịch đã ôm cô nói: “Chúng ta không thể sinh cùng lúc, nhưng có thể chết cùng ngày, không chừng sau này sẽ trở thành câu chuyện được người đời sau truyền tụng.”

Lúc đó cô đang khóc, khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng nghe Hàn Dịch nói như thế cũng không nhịn được mà bật cười.

Một vài hình ảnh dần mờ nhạt, một vài hình ảnh lại dần rõ nét. Vu Hiểu Huyên mở mắt ra, hỏi Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, tớ tin tưởng Hàn Dịch sẽ không làm những chuyện khiến tớ đau lòng, nhưng còn người phụ nữ đó… Nếu tối qua Hàn Dịch uống say, nhận nhầm cô ta thành tớ thì sao?”

Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên bằng ánh mắt “cậu xem nhiều phim máu chó quá rồi”. Mặc dù cô chưa từng gặp người phụ nữ đó, nhưng cô đã thấy cô ta trên báo lúc sáng, thân hình cô ta không hề giống Vu Hiểu Huyên. Trừ phi Hàn Dịch bị mù, mới có thể nhận nhầm hai người.

Hơn nữa, theo lời Hàn Dịch nói, tối qua tới khách sạn là anh ta ngủ ngay, còn quên cả tắm, có thể thấy là anh ta say tới mức chẳng biết trời đất gì rồi.

“Chẳng may say rượu mất lý trí thì sao?”

“Cậu cảm thấy một người đàn ông say đến mức không còn nhớ mình là ai mà còn có thể làm loại chuyện đó không? Say rượu mất lý trí chỉ là một cái cớ để phóng túng mà thôi.”

Vu Hiểu Huyên cảm thấy Thẩm Thanh Lan nói rất có lý.

Thấy sắc mặt Vu Hiểu Huyên đã khá hơn, Thẩm Thanh Lan biết là cô đã nghĩ thông suốt, “Suy nghĩ xong chưa?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu, tâm trạng tốt lên rất nhiều, ít nhất là không còn tuyệt vọng như lúc Thẩm Thanh Lan vừa mới nhìn thấy cô nữa, “Ừ, tớ nghĩ xong rồi. Nhưng bây giờ tớ vẫn không muốn gặp Hàn Dịch. Thanh Lan, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

“Được, tớ sẽ chuyển lời cho Hàn Dịch. Có điều, Hiểu Huyên, cậu phải biết rằng giữa người yêu với nhau, kỵ nhất là không giải thích rõ hiểu lầm. Cậu và Hàn Dịch, có cái gì thì cứ nói ra hết, đừng giữ trong lòng, biết chưa?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Yên tâm, Thanh Lan, tớ hiểu mà.”

“Nếu hiểu rõ thì đi thôi.”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Thanh Lan, tớ muốn ở lại đây. Trong khoảng thời gian này, tớ bận rộn nhiều việc, đã lâu chưa đến thăm ba mẹ, lần này tớ muốn ở với hai người họ lâu một chút.”

Thẩm Thanh Lan lần nữa ngồi xuống, “Tớ ở đây cùng cậu.”

Lúc Thẩm Thanh Lan đưa Vu Hiểu Huyên về Thánh Huyên, đã là hai giờ chiều. Linda thấy tâm trạng của Vu Hiểu Huyên vẫn ổn, thì cũng không nói gì khác, chỉ hỏi: “Chiều nay có thể quay quảng cáo không?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Có.”

“Ừ! Bắt đầu làm việc thôi!”

***

Nhờ Thẩm Thanh Lan nhắc nhở, Hàn Dịch đã tỉnh táo lại. Anh đi tắm, thay một bộ đồ khác, rồi gọi điện thoại bảo người thay gương trong nhà tắm, sau đó đi ra ngoài.

Anh đến khách sạn mà hôm qua đã qua đêm, tìm quản lý yêu cầu kiểm tra video giám sát, quản lý không đồng ý, Hàn Dịch lạnh giọng nói: “Chỉ là một khách sạn thôi mà, cùng lắm là tôi mua luôn khách sạn này, chờ tôi thành ông chủ rồi là có thể kiểm tra video giám sát đúng không?”

Mặt quản lý khách sạn biến sắc, cười gượng nói: “Giám đốc Hàn nói đùa rồi.”

“Anh thấy tôi giống nói đùa không?” Hàn Dịch nhìn anh ta với ánh mắt lạnh băng.

Tất nhiên là quản lý biết Hàn Dịch không nói đùa. Bất đắc dĩ, anh ta đành phải nói: “Tất nhiên là Giám đốc Hàn có thể xem video giám sát, mời Hàn anh qua bên này.”

Hàn Dịch cười nhạt, có những loại người như thế, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Khách sạn chỉ gắn camera ở đại sảnh và thang máy, những nơi còn lại không có camera.

Từ đại sảnh, một người phụ nữ đi theo sau Hàn Dịch, Hàn Dịch bước vào thang máy, người phụ nữ đó cũng đi theo.

Bởi vì góc độ quay của camera có giới hạn, nên nhìn như là người phụ nữ đang đỡ Hàn Dịch. Sau khi vào thang máy, người phụ nữ dựa vào người Hàn Dịch mấy lần, đều bị Hàn Dịch né ra.

Hàn Dịch nhìn video giám sát, sắc mặt không chút thay đổi, xem ra tối qua anh say bí tỉ, nên mới không nhớ đã gặp người phụ nữ đó trong thang máy.

Đến tầng trệt thì không có camera. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể hỏi người phụ nữ đó.

Anh cầm bản gốc video giám sát ra khỏi khách sạn, anh muốn đi tìm người phụ nữ đó. Tốt nhất là đừng để anh biết là ai đang tính kế anh, nếu không…

Bởi vì scandal của Hàn Dịch, nên hôm nay cái tên Vu Hiểu Huyên trở nên hot hơn. Hơn nữa lúc cô về công ty, vành mắt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, càng thêm khẳng định suy đoán của mọi người, rất nhiều nữ nghệ sĩ trong công ty trước giờ ghen ghét với Vu Hiểu Huyên đều cảm thấy hả hê.

Vu Hiểu Huyên mặc kệ bọn họ, đi thẳng vào studio bắt đầu làm việc.

Ra khỏi khách sạn, Hàn Dịch đến Mị Sắc, cầm USB rồi tìm một thám tử tư, sau đó liền nhanh chóng biết được nơi ở của người phụ nữ kia.

Nghe tiếng chuông cửa, người phụ nữ kia ra mở cửa. Thấy Hàn Dịch, trong mắt cô ta hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất. Cô ta nở nụ cười quyến rũ, lả lơi nói: “Giám đốc Hàn, sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ đêm qua chưa đủ thỏa mãn, nên hôm nay muốn tiếp tục? Nếu anh có ý này thì em cũng không ngại, nhưng không biết người đẹp nhà anh có ngại hay không thôi.”

Hàn Dịch cười lạnh, đẩy cô ta ra, đi vào rồi ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, “Nói đi, ai sai cô làm vậy?”

Mặt người phụ nữ hơi biến sắc, cười nói, “Em không hiểu Giám đốc Hàn đang nói cái gì.”

Đôi mắt đào hoa của Hàn Dịch híp lại, nở nụ cười thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, “Tôi tới đây không phải là vì muốn đôi co với cô. Nếu cô thông minh thì thành thật nói ra hết, tôi sẽ tha cho cô một mạng. Còn nếu cô vẫn không chịu nói, vậy thì đừng trách tôi không cho cô sống ở cái đất thủ đô này nữa. Tất nhiên cô có thể nghi ngờ tính chân thực của lời tôi nói.”

“Đừng cho là tôi không có chứng cứ.” Hàn Dịch đặt USB trước mặt người phụ nữ, “Đây là video giám sát ở khách sạn. Chắc là cô không ngờ nhỉ? Khách sạn không chỉ có camera ở đại sảnh và thang máy, mà ngay cả hành lang cũng có. Cô vào phòng khi nào, ra khỏi phòng khi nào, đều có camera quay lại. Có cần tôi mở cho cô xem không?”

Vẻ mặt người phụ nữ dao động, nhưng cô ta vẫn không mở miệng.

Thấy vẻ mặt của cô ta như vậy, Hàn Dịch liền đoán được chút đầu mối. Lúc nãy anh đã lừa cô ta. Quả nhiên tối qua cô ta không hề ở cạnh anh.

Không để cô ta suy nghĩ cẩn thận, Hàn Dịch lại nói: “Nếu cô đồng ý nói cho tôi biết ai đứng sau chuyện này, tôi sẽ trả giá gấp đôi người đó. Hơn nữa, tôi đảm bảo người đó sẽ không dám trả đũa cô.”

“Anh nói thật không?”

Hàn Dịch gật đầu, “Hàn Dịch tôi đã nói thì sẽ giữ lời.”

Người phụ nữ nói ra một cái tên, sau đó lại tiếp tục nói: “Cô ta bảo tôi chụp ảnh mập mờ với anh, nếu có thể xảy ra chuyện đó thì càng tốt. Có điều, tối qua anh say như chết, chẳng làm ăn được gì cả, tôi đành phải chụp mấy tấm ảnh rồi đi.”

Cô ta đã thử trêu chọc Hàn Dịch, nhưng anh giống y như khúc gỗ, chẳng có phản ứng gì cả. Cô ta muốn cởi quần của anh, nhưng vừa đặt tay lên thắt lưng anh thì lại bị anh đập vào tay, tới bây giờ còn sưng đỏ.

“Sao cô lấy được chìa khóa phòng tôi?”

“Tôi nói với nhân viên khách sạn rằng tôi là bạn gái của anh, anh gọi tôi tới, nhưng anh uống say, không mở cửa được, đành nhờ nhân viên mở giúp.”

Ánh mắt Hàn Dịch rét lạnh, “Là cô gửi những tấm ảnh đó cho truyền thông?”

Người phụ nữ gật đầu, rồi vội vàng giải thích: “Cô ta bảo tôi làm vậy. Cô ta nói, chỉ cần tôi gửi ảnh chụp cho truyền thông, rồi gọi phóng viên đến chụp ảnh chúng ta ra khỏi khách sạn, thì cô ta sẽ trả số tiền còn lại cho tôi. Hàn tổng, tôi chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi, những chuyện còn lại tôi không biết gì cả.”

Hàn Dịch yên lặng quan sát cô ta, xác định cô ta không nói dối mới đứng lên, “Nếu tôi phát hiện cô nói dối, thì cô tự biết hậu quả rồi đấy.”

Người phụ nữ gật đầu liên tục, “Tôi hiểu mà, những lời tôi nói đều là sự thật. Nếu anh cần thì tôi sẽ đi giải thích với cô gái kia.”

Hàn Dịch lạnh lùng nhìn cô ta, “Việc này không phiền đến cô!”

Ra khỏi nhà cô ta, Hàn Dịch lấy máy ghi âm trong túi ra, môi nở nụ cười lạnh.

***

Sau khi đưa Vu Hiểu Huyên về Thánh Huyên, Thẩm Thanh Lan liền gọi điện thoại cho Hàn Dịch. Biết Vu Hiểu Huyên không sao, Hàn Dịch mới yên tâm phần nào.

“Chị dâu, cám ơn chị về chuyện ngày hôm nay. Nếu Hiểu Huyên muốn yên tĩnh một mình thì ngày kia tôi mới đi tìm cô ấy.” Thừa dịp này, anh phải dạy dỗ một vài kẻ không chịu an phận.

“Ừ, anh nhớ làm việc có chừng mục là được.”

Hàn Dịch cúp điện thoại, lái xe trở về nhà họ Hàn.

Hàn Chính Sơn và Hạ Phỉ đang nói chuyện có vẻ rất vui. Thấy Hàn Dịch bước vào, nụ cười trên mặt Hàn Chính Sơn lập tức biến mất.

Hạ Phỉ cười hỏi Hàn Dịch, “Hàn Dịch về rồi à. Ăn cơm chưa?”

Hàn Dịch lại ghế ngồi, “Ba, có vẻ ba đang vui quá nhỉ.”

Hàn Chính Sơn lạnh giọng nói: “Nếu không nhìn thấy mày thì tao còn vui hơn nữa.”

Hàn Dịch cười tủm tỉm, “Ba, nghe mấy lời này, người ngoài sẽ nghĩ con trai ở nhà ngược đãi ba đấy.”

“Chẳng lẽ không phải?” Hàn Chính Sơn trừng Hàn Dịch. Trong khoảng thời gian này, Hàn Dịch không cho ông ta tiền sinh hoạt nữa, tất cả chi tiêu đều dựa vào số tiền ông ta bán cổ phiếu.

“Ba, con hành hạ ba bao giờ thế? Không phải là ba đang giận con cho ít tiền sinh hoạt đấy chứ?”

Hàn Chính Sơn lười cãi lại Hàn Dịch, đứa con trai này rất độc mồm độc miệng.

Thấy Hàn Chính Sơn đã im miệng, Hàn Dịch cũng không nói tiếp đề tài này nữa. Anh ngồi lên ghế, hai chân bắt chéo, tư thế nhàn nhã, “Ba, hôm nay tâm trạng của ba không tệ nhỉ, tôi sẽ kể cho ba một chuyện. Tôi tin khi nghe rồi, ba sẽ còn thấy tâm trạng tốt hơn nữa.”

“Tao không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến mày.” Hàn Chính Sơn từ chối.

“Ba thân yêu, đây không phải là chuyện của tôi, mà là chuyện về người phụ nữ của ba đấy. Ba thật sự không muốn nghe?”

Nghe anh nói như thế, Hạ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy bất an, cười gượng nói: “Hàn Dịch, dì có chuyện gì mà ba con không biết chứ? Con đừng đùa nữa.”

“Ha ha, chuyện ba tôi không biết nhiều lắm. Bà nói có đúng hay không?” Hàn Dịch cười cười, sắc mặt Hạ Phỉ càng không được tự nhiên.

Hàn Chính Sơn rất không muốn gặp Hàn Dịch, mỗi lần gặp Hàn Dịch, ông ta đều có cảm giác sớm muộn gì ông ta cũng bị anh làm tức chết, “Hàn Dịch, nếu mày không có chuyện gì thì lau sạch cái mông của mình trước đi, đừng lắc lư trước mặt tao, thấy mà đau mắt.”

Hàn Dịch nhướng mày, đôi mắt đào hoa lóe lên ý lạnh, “Chỉ đau mắt thôi à? Tôi còn tưởng là đau toàn thân cơ đấy! Xem ra ba cũng không chướng mắt tôi lắm. Có điều, ba à, tin tức của ba cũng nhanh nhạy quá nhỉ, có phải ba luôn âm thầm quan tâm tôi không? Nếu ba quan tâm tôi thì cứ việc nói thẳng, dù sao chúng ta cũng là cha con mà, phải không?”

Hàn Chính Sơn nhìn Hàn Dịch tự biên tự diễn, “Cả cái thủ đô này ai mà không biết chuyện của mày, tao cũng không phải người mù.”

“Đúng vậy, tôi vừa ra khỏi khách sạn là đã có báo đăng tin. Ba, ba nói xem truyền thông bây giờ lợi hại vậy sao? Có thể biết trước chuyện tôi ra khỏi khách sạn.”

Hạ Phỉ giật mình.

“Nếu biết mình là tiêu điểm chú ý của truyền thông thì sau này làm việc cẩn thận một chút, tránh ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.” Hàn Chính Sơn nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Ba, ba không thấy lạ khi tin tức ra quá nhanh sao? Dù sao muốn ra báo thì cũng cần thời gian in ấn mà.”

“Mày muốn nói cái gì? Mày nghi ngờ tao gài bẫy mày?”

“Không không, ba thân mến, tôi tin chuyện này không phải ba làm. Có điều, ai biết có người nào đó mượn danh nghĩa của ba làm thì sao?”

Lời nói của Hàn Dịch có ẩn ý khác, Hàn Chính Sơn nhìn thoáng qua Hạ Phỉ, thấy sắc mặt cô ta là lạ, thì hiểu ngay mọi chuyện.

Mặc dù có tức giận, nhưng dù sao thì Hạ Phỉ là vợ của ông ta, nên ông ta vẫn muốn bênh vợ mình, “Mặc kệ là ai làm chuyện này, nếu mày thật sự trong sạch thì chẳng ai nắm được thóp mày cả.”

Quả nhiên, chỉ cần chuyện liên quan đến Hạ Phỉ thì ông ta sẽ lựa chọn bảo vệ cô ta, đúng là tình yêu sâu đậm quá nhỉ.

“Nếu là như vậy thì chúng ta nói cho rõ ràng một chút.” Hàn Dịch lấy máy ghi âm ra đặt lên bàn, giọng nữ trong máy ghi âm truyền ra.

“Là một người phụ nữ tên Hạ Phỉ thuê tôi làm như vậy…” Nội dung cuộc đối thoại là những câu Hàn Dịch hỏi người phụ nữ đó khi ở nhà cô ta.

Sắc mặt Hạ Phỉ trở nên rất khó coi, cô ta thật không ngờ người phụ nữ đó vô dụng như vậy, Hàn Dịch chỉ nói mấy câu là cô ta khai ra hết rồi. Hạ Phỉ bèn nói với vẻ rất oan ức: “Hàn Dịch, dì biết con không thích dì, nhưng con đừng tùy tiện tìm một người nào đó hãm hại dì như vậy chứ.”

Hàn Dịch như cười như không, “Người phụ nữ đó vẫn còn ở thủ đô, cần tôi tìm cô ta đến đối chất với bà không? Để xem chuyện này là bà giở trò quỷ hay là tôi tự biên tự diễn để hãm hại bà?”

Tất nhiên là Hạ Phỉ không dám đối chất với người phụ nữ đó rồi, lúc đó là cô ta tự mình ra mặt, nên đương nhiên là đối phương biết mặt cô ta.

Hàn Dịch giễu cợt, “Ba, ba xem chuyện này phải giải quyết như thế nào. Bởi vì bà ta mà Vu Hiểu Huyên muốn chia tay với tôi, tất cả mọi người đang mắng tôi là đồ phản bội, hình tượng của công ty cũng bị ảnh hưởng, thậm chí cổ phiếu cũng rớt giá, ba cũng không thể tiếp tục bao che cho bà ta chứ.”

Hàn Chính Sơn nhìn Hạ Phỉ, Hạ Phỉ nhìn lại Hàn Chính Sơn, ông ta truyền cho cô ta một ánh mắt yên tâm, “Dù Hạ Phỉ làm sai thì cũng do mày có lỗi trước. Nếu mày sớm chia tay với con hát kia thì Hạ Phỉ đâu cần làm như vậy. Con hát đó đòi chia tay thì mày tìm một con khác là được.”

Nghe giọng điệu hời hợt của Hàn Chính Sơn, ánh mắt Hàn Dịch tối sầm lại, dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng. Có điều, sự thất vọng đó đến nhanh, thì đi cũng chóng vánh.

Hàn Dịch ngồi thẳng người, lạnh giọng nói: “Ba, tôi nói cho ba biết một lần nữa, tôi sẽ không chia tay với Vu Hiểu Huyên. Dù cô ấy có muốn chia tay thì tôi cũng sẽ giành cô ấy lại một lần nữa. Còn nữa, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, Hàn Dịch tôi không phải là người ai muốn gài bẫy cũng được. Tôi rất thù dai, ai dám gài bẫy tôi thì phải lau sạch hết dấu vết, đừng để tôi biết, nếu không thì cứ đợi bị tôi trả thù đi.”

Sắc mặt Hạ Phỉ trắng bệch, “Hàn Dịch, chuyện này không phải dì làm, là cô ả đó ăn nói lung tung.”

Hàn Dịch hoàn toàn không muốn nghe cô ta nói, chỉ nhìn Hàn Chính Sơn, “Ba, hôm nay tôi tới đây là để hỏi ba định giải quyết thế nào. Nếu ba tự mình giải quyết thì tôi không nhúng tay vào. Nhưng xem ra ý ba là không định giải quyết rồi. Vậy thì người làm con trai như tôi cũng không thể làm ba khó xử được, cứ để tôi giải quyết thôi.”

Hàn Dịch đứng lên đi ra ngoài.

“Hàn Dịch, mày đứng lại! Mày muốn làm gì?”

Hàn Dịch chẳng thèm quay đầu lại, “Tôi muốn làm gì thì ông sẽ biết sớm thôi, đừng sốt ruột quá!”

Đúng là Hàn Chính Sơn và Hạ Phỉ liền nhanh chóng được mở rộng tầm mắt. Bởi vì ngay sau đó, báo chí đăng đầy tin tức Hạ Phỉ lên giường với hết người này đến người kia. Chỉ một hôm mà khắp cả nước, ai ai cũng biết trên đầu Hàn Chính Sơn đã bị cắm đầy sừng rồi.

Đến đêm, trên mạng bỗng tuồn ra vài tấm ảnh giường chiếu của Hạ Phỉ và một người đàn ông khác, dĩ nhiên không phải là Hàn Chính Sơn.

Hàn Chính Sơn đã lớn tuổi, rất ít khi lên mạng, nên lúc đầu cũng không biết. Hạ Phỉ vẫn luôn ở cùng ông ta nên cũng không biết chuyện. Nhưng do người làm nói xấu sau lưng, đúng lúc Hàn Chính Sơn xuống lầu nên nghe được.

Hàn Chính Sơn nhìn chằm chằm điện thoại trong tay người làm, “Lấy ra!”

Nói xấu sau lưng người khác là không đúng, lại còn bị người trong cuộc bắt tại trận, đương nhiên là rất lúng túng rồi. Người làm đưa điện thoại cho Hàn Chính Sơn, ông ta xem ảnh chụp trong điện thoại, người phụ nữ đã sống cùng ông ta nhiều năm, dù có bị che mờ đi nữa thì ông ta vẫn nhận ra.

Hàn Chính Sơn giận đến phát run, sau một loạt ảnh còn có một video. Hàn Chính Sơn run rẩy bấm vào xem, trong video vang lên những tiếng rên đáng xấu hổ. Người làm cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Hàn Chính Sơn.

“Con đàn bà lẳng lơ này!” Hàn Chính Sơn gầm lên một câu, xoay người lên lầu, sau đó trên lầu liền vang lên tiếng la hét thảm thiết của Hạ Phỉ.

Người làm nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, một người trong số đó gọi điện thoại cho Hàn Dịch. Anh nghe xong thì chỉ cười nhạt, “Chỉ cần không chết người là được.”

Anh muốn xem thử, lần này Hàn Chính Sơn còn bao che cho Hạ Phỉ nữa không. Nếu đến chuyện này mà ông ta còn có thể nhịn thì anh không còn gì để nói nữa rồi.

Hàn Dịch chẳng sợ bị người ta biết chuyện xấu của nhà họ Hàn, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên nhà họ Hàn trở thành chuyện cười của cả thủ đô.

Dù Hàn Chính Sơn đã lớn tuổi, nhưng dù sao ông ta vẫn là đàn ông, vẫn còn đủ sức đánh một người phụ nữ. Hạ Phỉ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, ông ta đột nhiên xông vào, giơ cây gậy trong tay lên đánh cô ta tới tấp.

Không đợi Hạ Phỉ hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hàn Chính Sơn lại tiếp tục đánh, “Con khốn, dám cắm sừng tôi, tôi đánh chết cô.”

Hàn Chính Sơn đánh tới tấp, Hạ Phỉ muốn phản kháng, nhưng ngay từ đầu bà ta đã ở thế bị động, nên bây giờ lại càng không thể phản kháng nổi. Bà ta đành phải bỏ chạy, Hàn Chính Sơn đuổi theo sau. Trong phút chốc, trên lầu vô cùng ầm ĩ.

Người làm luôn chú ý tình hình ở trên này, dù sao Hàn Dịch đã nói rồi, không thể để chết người.

Nhưng Hàn Chính Sơn đã lớn tuổi, đuổi đánh một lát liền mệt mỏi thở hồng hộc, còn bộ dạng của Hạ Phỉ thì đã khá thê thảm.

Bà ta vừa mới tắm rửa xong, đang mặc đồ ngủ, bị Hàn Chính Sơn đánh túi bụi nên lúc này da thịt bầm tím, sưng vù.

“Chính Sơn, sao anh lại đánh em?” Hạ Phỉ uất ức nói, đang yên đang lành, tự nhiên ông ta nổi điên lên đánh cô ta điên cuồng.

Nghe cô ta nói, Hàn Chính Sơn lại tức điên lên, vứt cây gậy chống chân đi, xông đến bóp cổ Hạ Phỉ bằng một tay, tay còn lại thì liên tục tát vào mặt cô ta, “Con khốn, tôi đối xử tốt với cô như vậy mà cô dám cắm sừng tôi. Nói, cô qua lại với thằng khốn đó bao lâu rồi?”

Hạ Phỉ giãy giụa dữ dội, nhưng Hàn Chính Sơn càng siết chặt cổ cô ta hơn, “Chính Sơn, em chỉ có một mình anh thôi, em nói thật mà.”

Hàn Chính Sơn thấy cô ta vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận thì càng giận dữ hơn, “Giỏi, giỏi, giỏi lắm, không nhận đúng không? Cô mở to mắt ra xem kỹ cho tôi!”

Hàn Chính Sơn buông Hạ Phỉ ra, đi ra cửa nói vọng xuống lầu, “Mấy người lên đây cho tôi, cho con khốn này xem xem cô ta đã làm những chuyện tốt gì.”

Hai người làm do dự nhìn nhau, một người lên lầu đưa điện thoại cho Hàn Chính Sơn.

Tiếng thở dốc mờ ám vang lên từ điện thoại, dĩ nhiên Hạ Phỉ biết tiếng đó là của ai.

Bà ta run rẩy bò dậy, giật điện thoại trong tay người làm, thấy đoạn video thì cả người lạnh toát, cũng không dám nhìn Hàn Chính Sơn nữa.

Ánh mắt Hàn Chính Sơn nhìn bà ta vô cùng lạnh lẽo, đâu còn vẻ dịu dàng si mê như trước nữa. Lúc này ông ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Phỉ.

“Cô còn có gì để nói?”

“Chính Sơn, đoạn video này là giả, người đó không phải em.”

“Hạ Phỉ, tuy tôi già rồi, nhưng chưa lú lẫn. Tới lúc này rồi mà cô còn muốn lừa tôi. Người đó không phải cô? Cô có cần tôi cởi đồ cô ra kiểm tra, xem chỗ kín của cô có hình xăm như người phụ nữ trong video không?”

Chỗ kín của Hạ Phỉ có một hình xăm hoa tường vi, Hàn Chính Sơn biết rõ điều đó, mà người phụ nữ trong video cũng có một hình xăm hoa tường vi ở đó. Ông ta không ngờ người phụ nữ mình yêu nhiều năm thế mà dám cắm sừng ông từ lâu, thậm chí còn dâm đãng dưới thân thể người đàn ông khác như thế.

Hạ Phỉ không cãi lại được, bà ta đang nghĩ cách, nhưng còn chưa nghĩ ra thì đã bị Hàn Chính Sơn tiếp tục đánh. Lần này số bà ta không còn may mắn nữa, bị cây gậy trong tay Hàn Chính Sơn đánh trúng trán, hôn mê bất tỉnh. Thấy trán Hạ Phỉ chảy máu, đám người làm lập tức luống cuống, gọi điện thoại cho Hàn Dịch. Anh hỏi rõ có chuyện gì rồi nói: “Gọi điện thoại cho tôi làm gì, gọi 120 ấy.”

Cúp điện thoại, trong mắt Hàn Dịch lóe lên vẻ hả hê, không ngờ ba anh còn “mạnh mẽ” như thế.

Thật ra Hàn Chính Sơn cũng luống cuống, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại. Thấy người làm gọi điện thoại cho Hàn Dịch, ông ta mới đoán chuyện này có liên quan đến anh. Hàn Chính Sơn không nhìn Hạ Phỉ nữa, xoay người đi tìm Hàn Dịch tính sổ.

Hàn Dịch đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào với Vu Hiểu Huyên thì Hàn Chính Sơn xông vào, gào lên: “Hàn Dịch, cái thằng mất dạy nhà mày!”

Hàn Dịch ngoáy tai, “Mất dạy cũng là do ông sinh!”

Hàn Chính Sơn tức run người, “Nói, có phải mày đăng video đó lên mạng không?”

“Đoán đúng rồi đấy, nếu không thì... sao ông biết được vợ yêu của ông bao trai ở bên ngoài chứ?”

“Có phải mày đã sớm biết chuyện này rồi không?”

“Nào có, mới biết gần đây thôi.” Anh tình cờ thấy Hạ Phỉ thân mật với một người đàn ông lạ nên đã cho người điều tra cô ta, không ngờ lại phát hiện ra chuyện thú vị này.

“Nếu đã biết rồi thì sao không nói sớm với tao?” Sao lại không nói trong nhà mà làm ầm ĩ ra ngoài, khiến ông ta trở thành trò hề trước mặt bàn dân thiên hạ. Bây giờ có ai mà không biết đầu ông ta mọc một cái sừngz.

“Tôi nói ông sẽ tin?”

“Mày cười nhạo tao phải không? Mày đúng là một đứa con ngoan quá nhỉ.”

“Ba, ba nói như vậy là không đúng rồi, không phải tôi đang nói cho ba biết sao. Nghe nói ba đánh vợ yêu của ba? Chậc chậc chậc, ba, đàn ông mà đánh phụ nữ là không nên đâu. Hơn nữa, ba đã già rồi, chẳng may bị người ta đánh lại thì ba…” Thấy sắc mặt Hàn Chính Sơn đã chuyển từ xanh thành đen rồi, Hàn Dịch không nói nữa, tránh làm ông ta tức giận đến mức nhập viện.

Hừm, vừa nghĩ đến đây anh còn cảm thấy mình thật là có hiếu, biết quan tâm cha già nhường nào.

Lồng ngực Hàn Chính Sơn phập phồng dữ dội, nhưng ông ta dần dần bình tĩnh lại, hỏi: “Con khốn đó ngoại tình lâu chưa?”

“Chuyện này… Cũng chưa lâu lắm, khoảng mười năm. Người đàn ông đó là mối tình đầu của bà ta, bọn họ đã ở bên nhau từ thời đại học.”

Hàn Chính Sơn choáng váng như sắp ngã. Mười năm! Nói cách khác, lúc cô ta kết hôn với ông ta thì đã bắt đầu ở bên cạnh người đàn ông đó rồi.

Hình như còn ngại chưa đủ, Hàn Dịch lại châm thêm một câu, “À, đúng rồi, cô vợ yêu quý của ba không có con là vì người đàn ông kia đấy.”

Hàn Chính Sơn phun ra một ngụm máu, ngã đùng ra đất.

Hàn Dịch biến sắc, vội chạy lại đỡ Hàn Chính Sơn dậy, “Ba!”

Thấy Hàn Chính Sơn không có phản ứng gì, Hàn Dịch vội gọi 120.

Tin tức Hàn Chính Sơn tức đến ói máu nhập viện vì bị vợ cắm sừng lan ra khắp nơi. Lúc tỉnh lại, Hạ Phỉ nghe được tin tức này thì vô cùng hoảng sợ, vội gọi điện thoại cho người tình, nhưng gã đã tắt máy.

Hạ Phỉ tức giận đập điện thoại, vừa xảy ra chuyện là tên khốn kiếp đó đã lặn mất.

Chuyện đầu tiên Hàn Chính Sơn làm sau khi tỉnh lại chính là tìm luật sư. Ông ta muốn ly hôn, muốn đuổi Hạ Phỉ trắng tay ra khỏi nhà.

***

Gần đây thủ đô rất náo nhiệt, không chỉ có chuyện cười của nhà họ Hàn, mà còn sắp đến hôn lễ của cháu trai trưởng nhà họ Phó và thiên kim nhà họ Thẩm. Có người nói, nhà họ Phó đã đặt riêng kiệu lớn tám người khiêng, trên đỉnh kiệu chạm trổ hoa văn vô cùng đẹp đẽ. Có người nói, mũ phượng và khăn chùm đầu của cô Thẩm được thợ thêu tài giỏi thêu trong nửa năm mới xong. Có người nói mũ phượng được làm từ vàng thật, khảm 99 viên đá quý vô giá.

Cuối tuần không có chuyện gì làm, Ôn Hề Dao hẹn Thẩm Thanh Lan đi dạo phố. Lúc này, hai người đang ngồi trong quán trà của Thẩm Thanh Lan. Ôn Hề Dao cầm điện thoại xem tin tức trên mạng.

“Thanh Lan, mọi người đều đang xôn xao đoán hôn lễ của em sẽ như thế nào đấy.” Đọc bình luận trên mạng, Ôn Hề Dao không nhịn được cười thành tiếng. Theo lời suy đoán của cư dân mạng, hôn lễ của Thẩm Thanh Lan là hôn lễ thế kỷ nhất trong những hôn lễ thế kỷ.

Lần đầu thấy những suy đoán này, Thẩm Thanh Lan cũng dở khóc dở cười.

“Thanh Lan, hôn lễ của em hot thật đấy.” Ôn Hề Dao cười híp mắt.

Thẩm Thanh Lan rót trà cho Ôn Hề Dao, “Chị Hề Dao, nếu chị muốn một hôn lễ như thế, thì em sẽ nói với anh em một tiếng.”

Ôn Hề Dao xua tay lia lịa, “Đừng, đừng, hôn lễ của chị càng đơn giản càng tốt. Hôn lễ của em, chị nhìn thôi đã mệt thay em rồi.” Ôn Hề Dao tận mắt nhìn thấy quá trình chuẩn bị cho hôn lễ của Thẩm Thanh Lan, có rất nhiều chuyện không cần Thẩm Thanh Lan làm, nhưng như vậy cũng đủ mệt chết luôn rồi. Nếu bắt Ôn Hề Dao tổ chức hôn lễ như vậy thì thà cô không kết hôn.

“Hôn lễ chuẩn bị gần xong rồi, chắc là Phó Hoành Dật sắp trở lại?” Ôn Hề Dao nhấp một ngụm trà.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, hôm nay cách hôn lễ còn mười ngày, Phó Hoành Dật tối hôm qua gọi điện thoại cho cô, báo rằng anh sẽ về trước lễ cưới ba ngày.

Ôn Hề Dao nhớ tới áo cưới của Thẩm Thanh Lan, nói: “Chị thật sự chờ mong được thấy em đội mũ phượng, đeo khăn quàng vai. Nói thật, đây là lần đầu tiên chị thấy áo cưới truyền thống của nước mình đấy. Không ngờ nó lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả trên ti vi. Phó Hoành Dật thật tốt với em. Tuy những bình luận trên mạng hơi quá lên, nhưng sự thật là áo cưới đó do mấy thợ thêu thêu trong nửa năm đấy.”

Mặc dù áo cưới trong phim ảnh được may rất đẹp và kỳ công, nhưng nó cũng chỉ là đạo cụ, không thể hoàn hảo tới từng chi tiết được.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan ngập tràn ý cười dịu dàng, “Vâng, Hoành Dật nhà em rất tốt.”

Ôn Hề Dao cười khẽ, “Thảo nào người ta nói tình yêu có thể thay đổi một con người. Bộ dạng bây giờ của em hoàn toàn không giống Thẩm Thanh Lan lúc đầu chị quen gì cả.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, Ôn Hề Dao không phải là người đầu tiên nói những lời này. Tuy cô đang cười, nhưng sâu trong mắt cô là sự lo lắng, đã lâu rồi Allen không xuất hiện. Sự yên tĩnh này làm lòng Thẩm Thanh Lan tràn đầy bất an.

Có điều, bây giờ cô không biết Allen ở đâu, muốn giải quyết hắn cũng không biết đi đâu tìm mà giải quyết.

Đè sự bất an xuống đáy lòng, Thẩm Thanh Lan tiếp tục trò chuyện với Ôn Hề Dao.

***

“Hiểu Huyên.” Hàn Dịch đợi Vu Hiểu Huyên quay quảng cáo xong mới đi tới phía cô. Nhưng Vu Hiểu Huyên lại bước đi nhanh hơn.

Hàn Dịch bước lên kéo lấy tay Vu Hiểu Huyên, “Hiểu Huyên, em nghe anh giải thích đi, anh bị người ta gài bẫy, anh không có gì với người phụ nữ đó cả. Anh nói thật, anh có chứng cứ.”

Vu Hiểu Huyên dừng bước, nhưng vẫn không quay lại nhìn Hàn Dịch, “Hàn Dịch, bây giờ em không muốn nghe những chuyện này nữa. Anh cũng đừng tới tìm em nữa được không? Hãy cho chúng ta một thời gian để suy nghĩ.”

“Không được. Hiểu Huyên, anh đã cho em hai ngày để suy nghĩ rồi, đây đã là giới hạn cuối cùng của anh. Chị dâu nói, có hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng. Anh thấy chị dâu nói rất đúng, nên hôm nay anh tới đây để giải thích với em.” Hàn Dịch nhét máy ghi âm vào tay Vu Hiểu Huyên, “Đây là lời giải thích của anh.”

“Em có thể lựa chọn nghe hoặc không nghe. Nhưng Hiểu Huyên, mặc kệ em lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Anh đã nói, anh sẽ ở bên em cả đời. Anh nói được thì làm được.”

Trong mắt Vu Hiểu Huyên đã nhảy lên tia rung động, cô muốn nói gì đó, nhưng vừa muốn mở miệng lại thôi, cô chỉ siết chặt máy ghi âm trong tay.

Hàn Dịch nói xong thì cũng đi mất, Vu Hiểu Huyên quay đầu nhìn bóng lưng của anh, sau đó đi vào phòng nghỉ, bỏ máy ghi âm vào túi xách, thay đồ rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Về tới nhà vào lúc rạng sáng, Vu Hiểu Huyên tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nhưng lại không buồn ngủ chút nào, trong đầu cô đều là hình ảnh của Hàn Dịch. Cô đứng lên, lấy máy ghi âm ra, do dự rất lâu mới ấn nút nghe.