Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 306: Sợ bóng sợ gió



Thấy Thẩm Thanh Lan về, Sở Vân Dung vội hỏi: “Thanh Lan, Hề Dao...”

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan rất không tốt, Sở Vân Dung liên hiểu, nước mắt chảy xuống, “Tại sao có thể như vậy? Một đứa bé tốt như hệ Dao, sao lại xảy ra chuyện chứ?”

Thẩm lão gia cũng rất đau lòng, ông nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Lan, trầm giọng nói: “Lan Lan, cháu đi ăn cơm trước đi, dù thế nào đi nữa, cháu cũng phải chú ý đến đứa con trong bụng.”

Thẩm Thanh Lan định nói không muốn ăn, nhưng nghĩ tới con, thì nuốt lời từ chối vào trong.

Cô biết người nhà quan tâm mình, cũng biết bây giờ không phải là lúc bốc đồng, “Vâng ạ.”

Chị Tống múc cho Thẩm Thanh Lan một tổ mì, cô ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi, cô biết Thẩm lão gia sẽ nói chuyện với nhà họ Phó.

Thẩm Quân Dục và Ôn Tư Hãn vẫn còn chờ ở sân bay, tìm được xác máy bay, xác nhận được thân phận của hành khách gặp nạn, người nhà đang đợi nhận di hài của người thân mình.

Thẩm Quân Dục và Ôn Tư Hãn cũng không ngoại lệ.

“Anh, Quân Dục, sao hai người lại ở đây?”

Giọng Ôn Hề Dạo bỗng nhiên vang lên bến tai hai người, Thẩm Quân Dục sững sờ, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Còn Ôn Tư Hãn thì đã đứng lên ôm Ôn Hề Dao vào lòng, “Hề Dao, em không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi.”

Lúc này, Thẩm Quân Dục mới hồi hồn, nhìn về phía cô gái đang cười với mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Quân Dục, anh không ôm em sao?”

Ôn Hề Dao dang hai tay ra, mỉm cười nói, trong mắt ngấn lệ, bởi vì người luôn chú ý vẻ ngoài như Thẩm Quân Dục, lúc này lại trở nên lôi thôi lếch thếch.

Thẩm Quân Dục ôm Ôn Hề Dao thật chặt, cảm giác được nhiệt độ ấm áp trên người cô, mới tin rằng đây không phải là ảo giác, cô thật sự không sao.

Anh siết hơi mạnh, Ôn Hệ Dao cảm thấy đau, nhưng cũng không lên tiếng.

Cô biết chuyến bay mình vốn đã lên bỗng dưng xảy ra chuyện, chắc là anh tưởng cô ở trên máy bay, nên cả người mới có bộ dạng như thế này.

“Quân Dục, em không sao, em không đi chuyến bay đó.”

Ôn Hệ Dao cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói.

“Tại sao không nghe điện thoại của anh? Tại sao lại tắt máy?”

Thẩm Quân Dục lớn tiếng, hai mắt đỏ hoe.

Ôn Hề Dao không hề tức giận, “Điện thoại của em bị hỏng, không thể mở máy được, em lại không nhớ số điện thoại của mọi người, nên không liên lạc được.”

Thẩm Quân Dục nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Một lúc lâu sau, Thẩm Quân Dục mới buồng cổ ra.

“Hề Dao, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Ôn Tư Hãn hỏi.

Ôn Hề Dao giải thích: “Hôm đó em lên máy bay rồi mới phát hiện để quên văn kiện quan trọng, sau đó em xuống máy bay, ai ngờ máy bay lại xảy ra chuyện.”

Tới tận lúc này, Ôn Hề Dao vẫn còn thấy sợ, nếu không phải cô muốn xem văn kiện đó ngay, thì cũng sẽ không phát hiện quên đem văn kiện, rồi xuống máy bay, nhờ vậy mà thoát nạn trong tích tắc, nếu không giờ này trong danh sách những người gặp nạn đã có tên cô rồi.

Thẩm Quân Dục lại ôm chặt cô, “Thật may, Ôn Hề Dao, may mà anh không mất em.”

Ôn Hệ Dao cũng cảm thấy lần này quả thực là may mắn.

“Chúng ta về nhà trước.”

Ôn Tư Hãn nói.

Ba người ra khỏi sân bay, Thẩm Quân Dục đã hai ngày không chợp mắt, với trạng thái này thì không thể nào lái xe, nên bọn họ đón xe trở lại nhà của Ôn Hệ Dao.

“Anh đi tắm đi.”

Ôn Hề Dao đẩy Thẩm Quần Dục vào phòng tắm, mới phát hiện trong nhà không có đồ của Thẩm Quân Dục, bèn nhìn về phía anh mình.

Ôn Tư Hãn buông tay, “Vừa nghe tin em xảy ra chuyện, anh liền từ công ty chạy tới, không mang theo cái gì cả.”

Ôn Hề Dao đành phải gọi điện thoại cho thư ký mua hai bộ đồ gửi tới đây, rồi gọi đặt đồ ăn ngoài.

“Anh cũng tắm đi.”

Ôn Tư Hãn gật đầu, vừa trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, anh cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi.

Thừa dịp hai người đi tắm, Ôn Hệ Dao gọi điện thoại về nhà, bà Ôn đang nằm viện, nghe giọng nói của con gái mới tin là con gái không sao.

“Hề Dao, con làm mẹ sợ muốn chết.

Nếu con có mệnh hệ gì thì làm sao mẹ sống nơi đây?”

Bà Ôn khóc trong điện thoại.

Ôn Hệ Dao an ủi bà: “Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng, con nên gọi điện thoại cho mọi người sớm hơn.”

Không đi kịp chuyến bay đó, Ôn Hề Dao mua ngay vé đi chuyến bay tiếp theo.

Nhưng khi máy bay gặp rủi ro, chuyến bay sau bị hủy, cô phải mua vé máy bay đến nước Ý, rồi từ nước Y bay về thủ đô, tốn không ít thời gian.

“Con không sao là tốt rồi, con bình an mẹ mới an tâm được, những chuyện khác đều không quan trọng.”

Đến lúc này, bà Ôn mới cảm thấy mình còn sống.

Thẩm Quân Dục và Ôn Tư Hãn tắm rửa xong, thư ký của Ôn Hệ Dao đưa đổ đến, đồ ăn cũng vừa được giao.

Hai ngày qua, Thẩm Quân Dục không ăn uống gì, vậy mà lúc này cũng không muốn ăn.

Anh nhìn chằm chằm Ôn HỂ Dao, cứ sợ mình nháy mắt thì cô sẽ biến mất.

“Anh, Quân Dục, hai người ngủ một giấc đi.”

Thấy vẻ mặt tiều tụy của hai người, Ôn Hề Dao rất đau lòng.

“Thấy em không sao, anh cũng yên tâm rồi.

Anh đi nghỉ trước, em nhớ gọi điện thoại cho ba mẹ, nhà Quân Dục, còn Thanh Lan nữa, em ấy vác cái bụng bầu đợi em ở sân bay mười mấy tiếng, cơm nước gì cũng không ăn, anh khuyến mãi mới chịu về.”

Ôn Hệ Dao gật đầu, “Em biết rồi.”

Thẩm Quân Dục vẫn còn nhìn Ôn Hệ Dao.

“Em ở nhà, không đi đâu cả.

Em bảo đảm khi anh mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy em.”

Ôn Hề Dao dịu dàng nói, cô biết lần này mình dọa anh sợ rồi.

Tinh thần của Thẩm Quân Dục vốn đang căng thẳng, lúc này thả lỏng, quả thật rất mệt mỏi.

Đợi hai người ngủ rồi, Ôn Hề Dao gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm, người nghe máy là Sở Vân Dung, biết Ôn Hề Dao không sao thì mới yên lòng hơn.

“HỂ Dao, tối nay đến đây ăn cơm nhé.”

Biết Sở Vân Dung không thấy cô là không thể hoàn toàn yên tâm, Ôn Hề Dao đồng ý: “Vâng, tối nay cháu sẽ đến.”

Thẩm Thanh Lan biết Ôn Hệ Dao không xảy ra chuyện gì, cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Nếu Ôn Hề Dao thật sự xảy ra chuyện, thì e rằng anh trai cô sẽ mất đi nửa cái mạng.

“Chị H.

Dao, chị không sao là tốt rồi.”

“Làm em lo lắng rồi, chị nghe anh chị nói em đợi ở sân bay mười mấy tiếng, em vẫn còn khỏe chứ?”

“Em không sao, chị không có việc gì, xem như anh của em được cứu rồi.”

Thẩm Thanh Lan còn nhớ bộ dạng như mất đi tất cả của Thẩm Quân Dục khi nghe tin không còn ai sống sót.

Ôn Hệ Dao biết vậy càng cảm thấy đau lòng, thầm trách mình không chịu nhớ số điện thoại của Thẩm Quân Dục.

Nếu lúc đó cô kịp thời liên lạc với Thẩm Quân Dục, thì anh sẽ không lo lắng đến mức đó, mọi người cũng không sốt ruột.

Lúc tỉnh lại, Thẩm Quân Dục không thấy Ôn Hề Dao, thì hoảng sợ nhảy dựng lên tìm cô, thấy cô ngồi trong phòng khách mới bình tĩnh lại.

Ôn Hệ Dao thấy anh không mang giày, trong lòng vô cùng chua xót.

“Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa?”

Ôn Hề Dao cưới hỏi, giả vờ không thấy anh đi chân trần.

Thẩm Quân Dục mỉm cười, “Ngủ đủ giấc rồi.

Anh đi thay đồ”

Thật ra, vừa rồi anh mơ thấy Ôn Hề Dao đã xảy ra chuyện, cô nằm dưới đất, máu me khắp người, anh hoảng sợ nên giật mình tỉnh giấc.

Ôn Hề Dao gật đầu.

Buổi tối, Thẩm Quân Dục dẫn Ôn Hề Dao và Ôn Tư Hãn về nhà ăn cơm.

“Hề Dao, tận mắt thấy cháu không sao, dì mới thật sự yên tâm.”

Sở Vân Dung nói.

Thẩm lão gia nở nụ cười, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, đại nạn không chết, tất có phúc về sau.”

Thẩm Thanh Lan vừa từ nhà họ Phó qua đây, nhìn thấy Ôn Hề Dao, cô chủ động bước lên ôm cô ấy.

Ôn Hề Dao nói: “Thanh Lan, cám ơn em.”

Ôn Hề Dao không sao, đây là một chuyện rất đáng ăn mừng.

Buổi tối, chị Tống làm rất nhiều món ngon đãi mọi người.

*** Buổi tối, lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nói chuyện điện thoại, anh hỏi: “Bây giờ có thể yên tâm ngủ chưa?”

“Vâng, lúc thấy anh trai như vậy, em thật sự rất lo lắng.

Nếu chị Hồ Dao thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ anh trai cũng...”

Nói tới đây, Thẩm Thanh Lan chợt nhớ tới một câu “tình thâm không thọ”

, chắc là ý này đây.

“Hoành Dật, chúng ta giao hẹn với nhau đi.”

Thẩm Thanh Lan nói, “Sau này, ai trong hai chúng ta xảy ra chuyện thì người còn lại đều phải tiếp tục sống tốt.”

“Không được nói linh tinh!”

Phó Hoành Dật quát lớn, “Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu.”

“Em nói nếu như.”

“Không có nếu.

Thẩm Thanh Lan, em nhớ kỹ cho anh, cho dù ốm đau bệnh tật, chúng ta cũng sẽ đồng sinh công tử, em đi đâu anh sẽ đi đó, đời này em đừng mơ rời khỏi anh.

Vì vậy, nếu em muốn anh sống lâu trăm tuổi, thì em phải tự chăm sóc tốt cho mình.”

Phó Hoành Dật nói rất độc đoán.

Thẩm Thanh Lan dịu dàng trả lời: “Vâng, vì để anh sống lâu trăm tuổi, em nhất định sẽ sống khỏe mạnh.”