Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 518



Thẩm Thanh Lan tìm được Kim Ân Hi, tảng đá lớn trong lòng cũng đã có thể buông xuống, trên mặt cũng có vẻ tươi tắn hơn. Sở Vân Dung cảm thấy sau khi ra ngoài trở về, tâm trạng Thẩm Thanh Lan tốt hơn nhiều.

“Thanh Lan, lần này đi ra ngoài gặp được chuyện gì vui hả?” Sở Vân Dung cười hỏi. Thẩm Thanh Lan cũng cười, “Gặp một người bạn đã lâu không gặp.”

Sở Vân Dung tiếp tục nói: “Sao không mời bạn con đến nhà chơi? Nhà mình đã lâu không có2chuyện vui rồi.”

“Mẹ, mẹ quên tuần trước mới tổ chức sinh nhật cho An An à?”

“Sao có thể giống nhau được? Hiểu Huyên và Hàn Dịch đã lâu không đến rồi, hôm nào mời hai đứa nó đến nhà ăn cơm nhé.”

“Vâng, để con gọi điện thoại cho Hiểu Huyên.” Sở Vân Dung vừa nói như vậy, Thẩm Thanh Lan lại nhớ đến một chuyện khác. Cô đã đồng ý sau sinh nhật An An sẽ dẫn Hạo Hạo đến nhà ở, nhưng đêm đó Hạo Hạo bị bệnh, sợ lây cho An An nên5không đến, không biết bây giờ Hạo Hạo hết bệnh chưa.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Bùi Nhất Ninh, không biết cô ấy đang làm gì mà không nghe điện thoại, đành phải gọi điện thoại đến nhà họ Bùi. “Xin chào, đây là nhà họ Bùi. Xin hỏi cô tìm ai ạ?” Giọng nói non nớt từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, nghe điện thoại không phải Hạo Hạo thì là ai.

“Hạo Hạo, là dì.”

Mắt Hạo Hạo sáng bừng lên, “Dì, là dì thật sao?” “Đúng vậy, Hạo6Hạo khỏe hơn chưa?”

“Cháu hoàn toàn khỏe rồi, mẹ cháu nói cuối tuần có thể đi học.”

“Mấy ngày nay cháu đều ở nhà nghỉ ngơi sao?”

“Vâng, thầy cho phép cháu cuối tuần đi học lại, nên mấy ngày nay cháu ở nhà luyện đàn.” Hạo Hạo học đàn dương cầm từ năm bốn tuổi, tuần nào cũng có giờ học đàn.

“Cháu muốn đến nhà dì chơi vài ngày không?”

“Được không ạ?” Giọng điệu Hạo Hạo tràn đầy vui mừng.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đương nhiên là được, em trai cũng nhớ cháu nữa. Cháu đưa5điện thoại cho bà ngoại, dì xin phép bà ngoại giúp cháu.”

Hạo Hạo đưa điện thoại cho Sở Vân Cẩn, tất nhiên là bà sẽ không từ chối. Lúc Thẩm Thanh Lan tới đón Hạo Hạo, Hạo Hạo đã dọn đồ xong rồi.

Thẩm Thanh Lan cầm valy nhỏ của Hạo Hạo, lại bị Hạo Hạo né ra, “Dì, mẹ nói cháu đã lớn rồi, phải tự cẩm đồ của mình.”

Thẩm Thanh Lan cười khẽ, xoa đầu Hạo Hạo, “Giỏi quá, nếu cháu cầm không nổi thì dì sẽ giúp cháu.” Valy nhỏ của Hạo Hạo3có bánh xe để kéo, nên không tốn bao nhiêu sức để mang.

Vừa lái xe ra ngoài liền thấy xe của Giang Thần Hi đỗ một bên, ngồi bên cạnh ghế lái là Bùi Nhất Ninh, không biết hai người đang nói gì mà vẻ mặt rất khó coi, thậm chí không để ý tới xe của Thẩm Thanh Lan.

Hạo Hạo định chào hỏi, xe của Giang Thần Hi chợt chạy lướt qua, “Dì, hình như mẹ không thấy chúng ta.”

Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, “Chúng ta đi trước đi, lát nữa gọi điện thoại cho mẹ cháu.” Về đến nhà, An An loạng choạng đi tới chỗ Hạo Hạo, “Anh!”

Hạo Hạo vội bước lên đỡ An An, “Em đi cẩn thận!”

An An tiến bộ mỗi ngày, hiện giờ không cần ai dìu cũng có thể đi được vài bước. Cậu nhóc ôm Hạo Hạo, cười tủm tỉm, trẻ con đều thích chơi với nhau, An An cũng không ngoại lệ, lôi kéo Hạo Hạo đến phòng chứa đồ chơi để chơi đùa.

Thẩm Thanh Lan đi phòng bếp gọt hoa quả cho hai cậu bé, khi quay lại thì thấy hai đứa ngồi dưới đất chơi xếp khối gỗ.

Thấy hai cậu bé chơi vui vẻ, Thẩm Thanh Lan không ở lại, mà bảo dì Lưu trông chừng cả hai rồi cô phòng vẽ.

Mai là cuối tuần, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao trở về thăm Thẩm lão gia và Sở Vân Dung, thuận tiện tới thăm An An. Thấy có Hạo Hạo ở đây, bọn họ đề nghị đưa hai cậu bé đi công viên chơi. Đương nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ không phản đối. Hạo Hạo rất vui vẻ khi nghe nói được đi công viên chơi. An An còn nhỏ, không hiểu khái niệm công viên, thấy Hạo Hạo vui vẻ thì cũng cười theo.

Xe chạy được nửa đường, Ôn Hề Dao nhận được điện thoại của công ty, nói có chuyện quan trọng cần cô lập tức xử lý. “Chị, em đưa chị đến công ty trước.” Thẩm Thanh Lan nói. Ôn Hề Dao xua tay, “Không cần, em dừng xe ở ngã rẽ phía trước, chị gọi xe đi là được rồi. Đường phố thủ đô nhiều xe, em đưa chị đi rồi lại làm trễ thời gian đến công viên.” “Khi nào xong chuyện chị gọi điện thoại cho em, em đến đón chị.” “Ừ, mọi người đi chơi vui vẻ.” Ôn Hề Dao cười xoa đầu hai cậu nhóc. Đến công viên, Thẩm Quân Dục ôm An An, Thẩm Thanh Lan nắm tay Hạo Hạo.

Đã lâu rồi Hạo Hạo không được đi công viên chơi, lần trước cậu bé được Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dẫn đi.

“Dì, cháu muốn chơi cáp treo.” Hai mắt Hạo Hạo phát sáng nhìn cáp treo. Thẩm Thanh Lan không có hứng thú với cáp treo hay thuyền hải tặc gì đó, nên nhìn sang Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục nhận lệnh giao An An cho Thẩm Thanh Lan, “Đi thôi, cậu dẫn cháu đi chơi.” An An thấy Thẩm Quân Dục chỉ dẫn Hạo Hạo đi thì sốt ruột kéo áo Thẩm Thanh Lan, “Mẹ! Anh!”

Thẩm Thanh Lan nắm tay An An, “Chúng ta không chơi trò đó, mẹ dẫn con đi chơi ngựa gỗ.”

Ngồi trên ngựa gỗ, An An nhìn những bạn nhỏ xung quanh, chớp chớp mắt, vỗ tay, rất vui vẻ. Chơi hết lượt, cậu nhóc không chịu xuống, Thẩm Thanh Lan đành phải cho con chơi thêm bốn năm lượt thì cậu nhóc mới cảm thấy thỏa mãn.

Thẩm Quân Dục định dẫn Hạo Hạo chơi vòng quay mặt trời, An An thấy anh lại không dẫn mình theo, thì vội nắm tóc Thẩm Thanh Lan, cô bất ngờ bị kéo đau, hít hà một hơi, “An An, buông tay!” An An không nghe lời của mẹ mà nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dục và Hạo Hạo, bàn tay vô thức nắm chặt tóc Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan không thể giật tay An An ra, nên nhìn theo hướng con nhìn, Thẩm Quân Dục đang mua vé, quay lại thì thấy tình cảnh của cô, bèn đi lại giải cứu mái tóc của cô từ trong tay An An.

Thẩm Thanh Lan vỗ tay An An, “Thằng nhóc hư, kéo mẹ đau quá!” An An nhìn bánh xe quay cao chọc trời, rồi nhìn Thẩm Quân Dục với ánh mắt mong chờ, “Cậu!”

Thẩm Quân Dục lập tức hiểu, ôm An An lên, “Được, cậu dẫn An An đi chơi.” An An được như ý chơi trò vòng quay mặt trời, bé hưng phấn hét to lên, đứng trên đùi Thẩm Quân Dục nhảy nhót, không chút yên tĩnh. “Dì, cháu muốn đi nhà vệ sinh” Xuống khỏi vòng quay mặt trời, Hạo Hạo nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Dì dẫn cháu đi.”

Đi tới nhà vệ sinh nhưng Hạo Hạo không chịu đi vào, “Dì, cháu không đi nhà vệ sinh nữ, cháu là con trai, cháu muốn đi nhà vệ sinh nam.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Hạo Hạo, “Cháu có thể tự vào một mình không?” Hạo Hạo còn nhỏ, dẫn vào nhà vệ sinh nữ cũng không sao, nhưng cậu bé đã nói thì cô sẽ tôn trọng ý kiến của cậu bé. Hạo Hạo gật đầu, “Ở trường mẫu giáo, cháu đều tự đi một mình.” “Được rồi, dì ở ngoài cửa chờ cháu.” Thẩm Thanh Lan nói.

“Vâng ạ.” Nhà vệ sinh ở đây khác nhà vệ sinh trong trường mẫu giáo, thiết kế không phù hợp với chiều cao của Hạo Hạo, lúc cậu bé sắp không nhịn nổi nữa, thì có một giọng nam vang lên: “Anh bạn nhỏ, có cần giúp không?” Hạo Hạo ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng mỉm cười nhìn cậu bé. Hạo Hạo gật đầu, người đàn ông đó liền ôm cậu bé lên. Đến khi Hạo Hạo giải quyết nhu cầu sinh lý xong, người đàn ông chỉnh lại quần áo cho cậu bé, “Anh bạn nhỏ, sao cháu lại đi nhà vệ sinh một mình?”

Hạo Hạo chỉ ngoài cửa, “Dì chờ cháu ở bên ngoài. Cháu cảm ơn chú.”

Người đàn ông mỉm cười, “Không cần khách sáo, sau này cháu nhỏ đi cùng người lớn nhé.” Nhà vệ sinh công cộng đều thiết kế cho người trưởng thành, trẻ con không nên đi một mình. Người đàn ông rửa tay cho Hạo Hạo, còn lau khô tay cho cậu bé nữa.

“Cảm ơn chú.” Hạo Hạo ngoan ngoãn nói cảm ơn.

Người đàn ông xoa đầu Hạo Hạo, cậu bé nhíu mày nhưng vẫn không né ra, cậu bé không thích người lạ chạm vào mình, nhưng người đàn ông này vừa giúp mình.

“Chú, cháu đi trước, tạm biệt chú.” Hạo Hạo vẫy tay, vừa cười vừa nói, người đàn ông mỉm cười gật đầu.

Người đàn ông thấy Hạo Hạo đi về phía một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ nắm tay Hạo Hạo, vẻ mặt dịu dàng, không biết Hạo Hạo nói gì đó mà người phụ nữ gật đầu với anh ta một cái, anh ta mỉm cười đáp lại. “Đoạn Lăng, cậu nhìn gì vậy?” Người đàn ông bị vỗ vai, anh ta nhìn sang người vừa đến. Người đó nhìn theo ánh mắt của Đoạn Lăng, chỉ thấy bóng lưng của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt mờ ám, “Thì ra là nhìn người đẹp, người ta có con rồi, cũng hợp khẩu vị của cậu à?”

Đoạn Lăng liếc anh ta, “Đừng nói linh tinh. Con trai của cậu đâu?” “Đi mua kemly rồi, thằng nhóc này biết giày vò người khác lắm. Rốt cuộc là dây thần kinh nào của tôi chập mạch, lại đi dẫn nó tới công viên chơi chứ?” Người đó mặt nhăn nhó nói. “Tôi cũng muốn biết tại sao tôi lại tới công viên với cậu đấy. Cậu đi cùng con trai, còn tôi tới đây làm gì?” “Tất nhiên là cậu phải đi theo tôi rồi. Nhiều năm rồi cậu chưa về nước, phải xem thật kỹ sự thay đổi trong nước chứ. Được rồi, trước đây cậu chưa từng đến thủ đô phải không?” Ánh mắt Đoạn Lăng lóe lên, ừ một tiếng. Người đó tiếp tục nói: “Lần này cậu định ở thủ đổ mấy ngày? Tôi dẫn cậu đi thăm thú vòng quanh thủ đô.” Đoạn Lăng vô tình vạch trần anh ta, “Tôi thấy cậu muốn tôi giúp cậu trông con trai thì đúng hơn.” Gần đây vợ anh ta về nhà mẹ đẻ, để đứa con trai bảy tuổi lại cho anh ta trông, đứa bé còn nhỏ nên rất nghịch ngợm. “Cần gì phải nói toạc ra thể chứ, nó cũng là con nuôi của cậu mà, có nạn cùng chịu.” “Thôi Trạch Vũ, cậu im đi!”

Người đàn ông tên Thôi Trạch Vũ lập tức im miệng. Ai bảo người bạn này của anh ta thích trẻ con, còn anh ta lại không có kiên nhẫn với trẻ con. Nếu được lựa chọn, anh ta tình nguyện không có con.

“A Lăng, nói thật, tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, định khi nào có người yêu?” Thôi Trạch Vũ vì chuyện hôn nhân của anh em tốt mà sốt ruột thay. Đoạn Lặng nhìn xung quanh tìm con trai Thôi Bách Thừa của Thôi Trạch Vũ. Thôi Trạch Vũ đúng là sơ sẩy, để con trai mình đi mua kem ly, nếu xảy ra chuyện thì anh ta có mà ngồi khóc.

May mắn, tuy Thôi Bách Thừa bướng bỉnh, nhưng cậu bé cũng biết ở bên ngoài không được chạy lung tung, cho nên mua kem xong sẽ quay lại tìm cha. Đoạn Lăng thấy Thôi Bách Thừa trước, khóe mắt đảo qua, ánh mắt hơi khựng lại, nhìn lại một lần nữa thì thấy Thẩm Thanh Lan và Hạo Hạo. Tầm mắt của anh ta dừng trên người Thẩm Thanh Lan một lát, sau đó dời sang người Hạo Hạo. Thẩm Thanh Lan đang khom lưng lau mồ hôi cho Hạo Hạo, Thẩm Thanh Lan có cảm giác có người nhìn mình, nếu là cái nhìn của ngời bình thường, cô sẽ không để tâm, nhưng ánh nhìn của người đó dừng lại trên người cô hơi lâu.

Thẩm Thanh Lan nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng quen quen, nghĩ kỹ lại thì đó là người đàn ông vừa gặp ở trước cửa nhà vệ sinh.

Thẩm Thanh Lan thu tầm mắt lại, đáy mắt có vẻ nghi hoặc.

“Lan Lan, em nhìn gì vậy?” Thẩm Quân Dục thầy cô nhìn về một phía mà anh lại không thấy gì cả, do vậy băn khoăn hỏi. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không có gì.” Sau đó cúi đầu nhìn Hạo Hạo, “Còn muốn chơi nữa không?”

Hạo Hạo đã chơi hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi rồi. Cậu bé lắc đầu, “Dì, cháu đói rồi.” “Chúng ta về nhà ăn” Thẩm Thanh Lan nói.

Trên đường trở về, An An dựa vào lòng Thẩm Quân Dục ngủ, ngay cả Hạo Hạo cũng dần dần nghiêng đầu ngủ. Thẩm Thanh Lan quay đầu nhìn thoáng qua Hạo Hạo, nỗi nghi hoặc trong mắt càng nhiều hơn.

Hạo Hạo ở nhà họ Phó ba ngày, chơi cùng An An vui vẻ đến mức quên mất chuyện đi học, đến khi Bùi Nhất Ninh tới đón, cậu bé lưu luyến không muốn về. “Dạ, em trai có thể đi học cùng cháu không?” Hạo Hạo kéo góc áo Thẩm Thanh Lan, mong đợi hỏi cô.

Thẩm Thanh Lan buồn cười lắc đầu, “Em trai còn quá nhỏ, không thể đến trường được, đợi em trai lớn hơn một chút, em sẽ đi học với cháu.”

Hạo Hạo hơi thất vọng, “Vậy chờ cháu được nghỉ, cháu sẽ đến thăm em.” “Ngoan” Thẩm Thanh Lan hôn lên mặt Hạo Hạo một cái, nhỏ giọng dặn dò bé. Đến khi nói xong, cô mới phát hiện hôm nay Bùi Nhất Ninh quá yên lặng, mặt mày buồn bã. Cô vỗ vai Hạo Hạo, nói: “Cháu đi chơi với em một lát nhé, dì và mẹ cháu có chuyện cần nói.”

Hạo Hạo ước gì được ở đây lâu hơn, tất nhiên là đồng ý. “Chị, hôm nay chị làm sao vậy? Có vẻ không yên lòng?” Hạo Hạo đi rồi, Thẩm Thanh Lan mới hỏi Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh hoàn hồn, cười khổ, “Rõ ràng như vậy sao?”

Thẩm Thanh Lan nhìn cô, ý nói chị tự nghĩ xem, “Có tâm sự à? Muốn nói cho em nghe không?”

Vì có Hạo Hạo nên Bùi Nhất Ninh cắt đứt liên lạc với bạn bè. Mấy năm nay cũng không có người bạn nào có thể trút hết tâm sự.

“Hai ngày trước, Thần Hi dẫn chị đi gặp mẹ anh ấy.” Bùi Nhất Ninh nói. Thẩm Thanh Lan nhớ lại lúc cô đi đón Hạo Hạo, có gặp cảnh Giang Thần Hi tiễn Bùi Nhất Ninh về nhà, hai người họ không chú ý tới cô, hiển nhiên là đang cãi nhau.

Thẩm Thanh Lan đã đoán đúng.

***

Sau bữa tiệc mừng An An tròn một tuổi, Bùi Nhất Ninh từ chối Tôn Uy, anh ta ghi hận trong lòng, qua ngày hôm sau liền tìm cấp trên của Bùi Nhất Ninh khiếu nại cô. Cấp trên của Bùi Nhất Ninh khiển trách vài câu cho có trước mặt Tôn Uy rồi thôi, khiến anh ta rất tức giận. Sau đó, anh ta bắt đầu gây khó dễ cho Bùi Nhất Ninh. Cô đều nhịn, nhưng anh ta ngày càng quá đáng, có lần còn cố gắng chuốc say cô trong một bữa tiệc, không cần nói cũng biết mục đích của anh ta là gì. Bùi Nhất Ninh đoán được mục đích của anh ta nên muốn đi về, nhưng trên bàn tiệc còn có cấp trên và đối tác, cô về ngang thì không phải phép, đành phải kiên trì ngồi lại. Anh một ly tôi một ly, mặc dù Bùi Nhất Ninh không muốn uống, nhưng qua vài vòng thì cũng hơi say. Cô tìm cơ hội đi nhà vệ sinh xả rượu, nào ngờ gặp được Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi thấy Bùi Nhất Ninh như vậy thì rất đau lòng, mặc kệ cô phản đối, ôm cô đi về, “Giang Thần Hi, em đang làm việc, anh như vậy sẽ gây phiền phức cho em.” Bùi Nhất Ninh tức giận. Từ khi ra khỏi khách sạn, Giang Thần Hi vẫn luôn im lặng. Đến khi nghe mấy lời này của Bùi Nhất Ninh, cơn giận trong lòng anh bùng lên, “Bùi Nhất Ninh, chẳng lẽ công việc của em là buổi tối tiếp rượu mấy ông già hả? Sao em có thể không biết tự trọng như vậy?” Vừa nói ra lời, liền thấy ánh mắt không thể tin nổi của Bùi Nhất Ninh, Giang Thần Hi cũng ý thức được lời mình vừa nói rất quá đáng, bèn vội vàng giải thích: “Nhất Ninh, anh xin lỗi. Vừa rồi anh bị quá kích động, nói không suy nghĩ. Anh không có ý đó, em đừng tức giận” “Hóa ra trong mắt anh, em là người như vậy.” Bùi Nhất Ninh đẩy Giang Thần Hi ra, muốn bỏ đi. Giang Thần Hi ôm lấy cô từ phía sau, “Nhất Ninh, anh không có ý đó. Anh chỉ đau lòng khi thấy em quá vất vả thôi. Em vốn không cần phải làm việc vất vả như vậy.”

Bùi Nhất Ninh rũ mắt, nhìn bàn tay to lớn trên thắt lưng mình, “Buông ra, em muốn về nhà.”

“Nhất Ninh, em đừng giận anh, vừa rồi anh thật sự không có ý đó. Nếu em không vui thì hãy đánh anh đi, anh đảm bảo sẽ không đánh trả.” Giang Thần Hi rất sợ. Anh sợ Nhất Ninh buồn, sợ cả sự bình tĩnh của cô, càng bình tĩnh, anh càng lo sợ, cứ cảm thấy một Bùi Nhất Ninh như thế rất xa cách.

Bùi Nhất Ninh gỡ tay Giang Thần Hi ra, rồi quay người bỏ đi. Nhưng anh ngăn cô lại, “Nhất Ninh, đừng đi mà.”

Bùi Nhất Ninh nhìn anh, ánh mắt bình thản và xa cách, “Anh nói đúng, em không có lòng tự trọng, bằng không thì đã không mang thai và sinh Hạo Hạo khi chưa lập gia đình rồi.”

“Bốp.” Một cái tát giáng xuống rất mạnh lên mặt Giang Thần Hi. Bùi Nhất Ninh sửng sốt nhìn anh.

“Bốp.” Lại một cái tát thẳng tay nữa, “Nhất Ninh, vừa rồi anh ăn nói không biết lựa lời, là anh gây sự vô lý. Em tha thứ cho anh nhé.”

Thấy Giang Thần Hi lại đưa tay lên nữa, cuối cùng Bùi Nhất Ninh cũng có phản ứng, nắm lấy tay anh, “Anh làm gì vậy?” “Nhất Ninh, vừa nãy là anh khốn kiếp, em đừng giận anh được không.” Mặt anh in rõ dấu hai bàn tay, trông vô cùng bắt mắt. Cơn giận trong lòng Bùi Nhất Ninh lập tức tan biến, trong lòng còn âm ỉ đau xót, thở dài, “Thần Hi, em mệt rồi, đưa em về nhà đi.”

Giang Thần Hi không hề có ý kiến khác, lập tức đưa cô lên xe mình.

“Nhất Ninh, em có muốn ngủ một lúc không? Đến nơi anh sẽ gọi em.” Giang Thần Hi thấy trên mặt Bùi Nhất Ninh có vẻ mệt mỏi, nên đau lòng nói.

Bùi Nhất Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt của Giang Thần Hi in trên cửa xe, cô nhìn mà đáy mắt đầy đau khổ và suy nghĩ. Cô cũng không biết mình thích anh từ khi nào, có lẽ là khi anh chạy từ thủ đô đến thành phố Lâm vào giữa khuya để đưa cô vào bệnh viện, còn thức suốt đêm chăm sóc cô. Hoặc có lẽ là khi cô bị ức hiếp, anh đã chắn ở trước mặt cô, bảo vệ cô. Cũng có lẽ là khi nhìn thấy anh và Hạo Hảo vui vẻ ở cạnh nhau, khăng khít thân thiết... Đến khi cô nhận ra thì trong lòng mình đã có thêm một hình bóng, Giang Thần Hi đã bén rễ trong tim cô từ lâu.

Còn người đàn ông mà cô nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể quên được, lại dần biến mất khỏi trái tim cô, cuộc đời cô. Ngoài đứa trẻ ra, thì tất cả những dấu ấn đã dần dần biến mất.

Thế nhưng tình yêu này lại không hề khiến Bùi Nhất Ninh hạnh phúc. Cô biết chắc chắn ông bà Giang sẽ không chấp nhận mình. Và thực tế, ở thủ đô, chỉ cần là gia đình có chút thanh danh, đều sẽ không chấp nhận một đứa con dâu như cô. Chuyện này không liên qua đến gia thể.

“Thần Hi, anh thật sự thích em đến thế sao?” Bùi Nhất Ninh nhắm mắt lại, rồi chậm rãi nói, giọng nói run run vì lo lắng. Vừa thốt ra thì cô lập tức cười cay đắng. Quả nhiên cần lên não rồi.

Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng

Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.

Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.

Truyện hot nhất VIETWRITER.COM