*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà Giang không nói gì thêm, trong lòng hơi bất mãn với cách làm của Giang Thần Hi. Chỉ có điều, bây giờ không hợp để nói chuyện này. Bà chỉ đành xoa đầu Hạo Hạo, “Vậy cháu chơi với chủ Giang trước đi, bây giờ bà Giang đi ăn com da.”
“Được ạ, tạm biệt bà.” Hạo Hạo vẫy vẫy tay. Giang Thần Hi dẫn Hạo Hạo về phòng làm việc của mình. Các giảng viên khác thấy thế thì đương nhiên cũng cảm thấy tò mò với thân phận của Hạo Hạo. Nhưng không đợi Giang Thần Hi giới thiệu, Hạo Hạo đã mở miệng trước, “Chào các chú các dì, cháu tên là2Hạo Hạo, mẹ cháu là bạn tốt của chú Giang. Hôm nay mẹ cháu bận, nên cho cháu đi theo chú ấy ạ.”
Mọi người nghe xong liền hiểu ra. Trong lòng Giang Thần Hi ấm áp, nhóc con lanh lợi này. Hạo Hạo có thói quen ngủ trưa, chưa được bao lâu thì đã cảm thấy buồn ngủ. Giang Thần Hi mượn một chiếc ghế dựa để cậu bé đi ngủ.
Bà Giang ăn cơm xong, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, bèn gọi điện thoại cho Giang Thần Hi. Lúc anh ra khỏi văn phòng, bà Giang đã chờ ở bên dưới từ lâu.
“Theo mẹ ra ngoài ngồi một chút.” Bà Giang lên tiếng. “Mẹ, có lời gì thì mẹ nói ngay ở đây đi ạ. Hạo Hạo đang ngủ, lát nữa tỉnh lại không thấy con thì sẽ sợ.” Giang Thần Hi nói. Vẻ mặt Bà Giang suy6sụp, “Sao con lại dẫn thằng bé đến trường, để người khác thấy sẽ gây ra chuyện gì đây?” Giang Thần Hi cười, “Hạo Hạo đến trường thì có làm sao? Thằng bé cũng không phải người không thể cho ai gặp.”
“Con biết ý mẹ mà. Thần Hi, mẹ đã nói với con rồi, chuyện với Bùi Nhất Ninh...”
“Mẹ không đồng ý. Mẹ, mẹ không cần nhấn mạnh với con, con biết mẹ không đồng ý. Nhưng con cũng đã nói rồi, ngoài Bùi Nhất Ninh ra, con cũng chẳng cần ai cả.”
“Thần Hi, con muốn làm mẹ tức chết đúng không? Uyển Kiều là cô gái tốt bao nhiêu mà con không thích, cứ cố tình thích một cô gái như vậy.”
“Mẹ, Nhất Ninh là cô gái thể nào, con rõ hơn mẹ nhiều. Con rất chắc chắn cô ấy chính là cô gái con muốn sống hết đời.7Về phần Hạo Hạo, thằng bé là con trai của Nhật Ninh, sau này sẽ là con của con, không có gì là không thể cho người khác gặp.”
“Thần Hi, con có nghĩ cho ba của con không? Hôm nay may mà ba của con không có lớp, không đến trường. Nếu để ông ấy bắt gặp thì con định giải thích thế nào?”
“Vậy cứ để cho ông ấy biết sự thật đi, sớm muộn gì cũng phải biết.” Giang Thần Hi nói với vẻ đương nhiên, “Mẹ, từ trước đến giờ cũng chỉ là mẹ suy đoán về thái độ của ba, có lẽ ba hoàn toàn không nghĩ cứng nhắc như vậy. Lỡ như ông ấy đồng ý thì sao?” Bà Giang thở dài, giọng nói dịu đi, “Thần Hi, mẹ và ba của con sống với nhau mấy chục năm, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu rõ4tính cách của ba con sao? Nếu bà con đồng ý thì mẹ đã không phản đối như thế.”
“Mẹ, mẹ không thể làm cầu nối, thử đón nhận Nhất Ninh sao?” Giang Thần Hi cũng dịu giọng.
“Thần Hi, chuyện này con nghe mẹ được không? Nhân lúc ba con còn chưa biết, cắt đứt với Bùi Nhất Ninh sớm một chút đi. Nếu con không thích mẹ giới thiệu thì sau này mẹ sẽ không giới thiệu ai cho con nữa.” “Mẹ, thật ra trong lòng mẹ cũng xem thường Nhất Ninh đúng không? Mẹ cảm thấy cô ấy không xứng với con, cho rằng cô ấy không xứng với nhà chúng ta.” “Thần Hi, tại sao con có thể nghĩ mẹ như thế? Mẹ làm tất cả những điều này là vì tốt cho con.” Bà Giang đau lòng, mỗi lần mẹ con bọn họ cãi nhau đều là6do Bùi Nhất Ninh.
Giang Thần Hi cũng không muốn cãi nhau với mẹ ở chỗ này, bèn nói, “Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, con không muốn cứ vì việc này mà lúc nào cũng giận dỗi với mẹ. Mẹ hiểu rõ con mà, khó khăn lắm con mới gặp một người khiến con động lòng, con không muốn cứ vậy mà bỏ lỡ.” “Thần Hi...” Bà Giang gọi tên con trai, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, “Được rồi được rồi, mẹ cũng mặc kệ chuyện này, con tự đi nói với ba của con đi.”
Bà Giang hờn dỗi nói xong liền đi ngay. Giang Thần Hi nhìn bóng lưng của mẹ mình, thở dài thườn thượt. Trong tiết học buổi chiều, phòng học của khoa tiếng Trung rất náo nhiệt. Tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng bé nhỏ ở ban đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò, lần đầu tiên mất đi niềm thích thú với nội dung bài giảng của Giang Thần Hi.
“Ôi, đây là con trai của thầy Giang sao?”
“Chắc chắn không phải đâu, thầy Giang chưa kết hôn mà.” “Đáng yêu ghê, cậu nhìn kìa, thằng bé ngồi đó ngoan quá, đáng yêu chết mất. Nếu nó là con mình thì tốt biết bao nhiêu.” Trong lớp học vang lên tiếng nói chuyện rì rầm. Giang Thần Hi gõ gõ lên bảng đen, thu hút sự chú ý của mọi người, “Ai trả lời câu hỏi này?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết vừa rồi Giang Thần Hi nói cái gì, tất nhiên sao có thể trả lời được câu hỏi. Giang Thần Hi lắc đầu, lên tiếng lần nữa, “Hôm nay sau khi tan học, mỗi người viết một bài luận văn liên quan đến tứ đại mỹ nhân cổ đại, cuối tuần nộp lên đây.”
“A, đừng mà, thầy Giang.” Vừa nghe nói phải viết luận văn, mọi người lập tức kêu gào. Nhưng tiếng kêu gào của bọn họ cũng không làm Giang Thần Hi mềm lòng, “Không được ít hơn năm ngàn chữ.” “Ôi, thầy Giang, tàn nhẫn quá.”
“Thầy Giang, sự dịu dàng của thầy đâu?” “Thầy Giang, bọn em sai rồi, thầy bỏ qua cho bọn em đi mà.” Giang Thần Hi nhìn lướt qua mọi người xung quanh, “Xem ra số lượng bài tập vẫn còn quá ít.” “Không không không, thầy Giang, đủ rồi, thật sự đủ rồi.” Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn, đồng loạt nhìn về phía bảng đen, còn ngay ngắn hơn học sinh tiểu học. Đáy mắt Giang Thần Hi hiện ý cười, tiếp tục giảng bài. Hạo Hạo ngồi ở hàng đầu, ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hi, cặp mắt lấp lánh. Dù cậu không hiểu Giang Thần Hi đang nói cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của cậu dành cho anh. Chuông tan học vừa vang lên, đã có người lên đến ngồi trước mặt Hạo Hạo, nở nụ cười rất thân thiết, “Em trai này, quan hệ giữa em và thầy Giang là thế nào vậy? Nếu em nói cho chị biết, cái kẹo trên tay chị sẽ là của em.” Hạo Hạo nghiêng đầu, nhìn về phía sinh viên nữ đang dò hỏi, “Chị đoán xem.” “Thầy Giang là chú của em?”
Hạo Hạo cười tủm tỉm.
“Là cậu của em?”
Hạo Hạo vẫn tiếp tục cười tủm tỉm. “Là bác của em?”
Hạo Hạo vẫn cười nheo mắt. “Em trai, chị đoán mấy câu này đúng hay không?” Hạo Hạo lắc đầu, “Đều không đúng.” Nói rồi, cậu bé nhìn về phía sau lưng của sinh viên nữ kia. Chỉ nghe Giang Thần Hi lên tiếng, “Hạo Hạo, chúng ta phải đi rồi.” Hạo Hạo trượt xuống từ trên ghế, vẫy tay với sinh viên nữ, “Chị xinh gái, hẹn gặp lại.”
Hai mắt sinh viên nữ lấp lánh, vẫy vẫy tay với Hạo Hạo. Chờ Hạo Hạo đi theo Giang Thần Hi rồi, cô gái nọ mới lấy hai tay ôm mặt, “A a a a, đáng yêu quá đi mất, dáng vẻ vẫy tay của thằng bé quá đáng yêu. Tại sao có một thằng nhóc đáng yêu như vậy chứ, muốn ôm về nhà nuôi quá đi.”
Sinh viên nam bên cạnh nghe nói thế thì tỏ ra bất đắc dĩ, Thích thì cậu tự sinh một đứa đi.”
Sinh viên nữ lập tức trợn trắng mắt, nhìn bạn trai của mình từ trên xuống dưới, lắc đầu, “Quên đi, dựa vào gen của cậu thì mình không thể sinh được búp bê đáng yêu như vậy đâu.”
Sinh viên nam đen mặt.
“Hạo Hạo, hôm nay đến trường vui không?” Giang Thần Hi nắm tay Hạo Hạo, cười hỏi. Hạo Hạo vừa đi vừa nhảy chân sáo, rõ ràng tâm trạng rất vui, “Vui lắm ạ. Chú Giang, lúc chú dạy học trông rất đẹp trai.”
Giang Thần Hi cười, “Vậy lần sau cháu muốn đến thì cứ gọi điện thoại cho chú, chú sẽ đi đón cháu.”
“Chú Giang, cháu vẫn không nên đến thì hơn, nếu không thì những anh chị kia đều không tập trung học bài.” Hạo Hạo nói rất nghiêm túc, Giang Thần Hi mỉm cười, bể cậu bé lên, “Cháu thật đúng là đứa bé hiểu chuyện.”
Hạo Hạo ôm cổ Giang Thần Hi, khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc, “Chú Giang, chú sẽ vẫn luôn thích cháu đúng không?”