Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 55: Casting



Lần này phạm vi casting của Công ty Giải trí Thánh Huyên rất rộng. Chỉ cần là vai trong kịch thì đều được, cũng không giới hạn độ tuổi tham gia dự thi, nghề nghiệp, thân phận. Nên lần này có rất nhiều người tham gia, có thể hình dung bằng câu đông nghìn nghịt.

Kịch bản lần này của Thánh Huyên được cải biên từ một bộ tiểu thuyết rất hot trên mạng, đang rất được chú ý. Lần này, bộ phim lại được đạo diễn nổi tiếng nhất trong giới - Lý Lập Quần đạo diễn. Lại thêm thực lực của Công ty Giải trí Thánh Huyên, nên lần này đã thu hút một lượng lớn minh tinh rối rít nhờ người đại diện gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Ngay cả An Duyệt - người hai lần được đăng quang ảnh hậu cũng để người đại diện đến hỏi về vị trí nữ chính. Nhưng trước đó Thánh Huyên đã từng nói, kịch bản lần này sẽ dùng người mới hết, nên An Duyệt chỉ có thể tiếc nuối.

Có điều ảnh hậu An Duyệt này có sức ảnh hưởng rất lớn. Nên cuối cùng Thánh Huyên vẫn mời An Duyệt làm khách mời, đảm nhận một vai trong kịch bản. An Duyệt cũng vui vẻ nhận. Việc này thật ra là quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Thánh Huyên là công ty giải trí uy tín lâu năm, rất có địa vị trong giới giải trí. Việc duy trì quan hệ hữu nghị với Thánh Huyên rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của An Duyệt.

Mặc dù trụ sở chính của Thánh Huyên ở Bắc Kinh, nhưng địa điểm casting lại không ở đó mà là ở lễ đường của Học viện Điện ảnh. Nếu không, dù công ty Thánh Huyên có lớn bao nhiêu cũng chẳng thể chứa được nhiều người như vậy.

“Thanh Lan, cậu nói xem, chỉ casting ở Bắc Kinh thôi mà đã nhiều người như vậy. Tớ nhìn đám người này mà phát sợ.” Vu Hiểu Huyên đứng ở trường thi, nhìn mọi người nhốn nháo ở đây, tâm trạng lo lắng khó tả.

Hôm nay Thẩm Thanh Lan đeo một cặp kính râm thật to, che khuất nửa khuôn mặt cô, “Đừng lo, cậu chuẩn bị rất tốt. Chỉ cần phát huy bình thường theo những gì đã chuẩn bị thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng, không chứa chút cảm xúc, nhưng lại có tác dụng trấn an lòng người như một phép lạ. Vu Hiểu Huyên nặng nề gật đầu.

Đội ngũ rất dài, còn phải mất một lúc nữa mới đến lượt các cô. Vu Hiểu Huyên tùy ý nhìn quanh, nhận ra rất nhiều người cầm một tờ giấy trong tay, hình như là lời thoại. Có một số người đọc lời nhạc, còn một số khác thì đang soi gương trang điểm.

“Thanh Lan, cậu nhìn giúp tớ một chút, hôm nay tớ trang điểm thế nào? Có chỗ nào không ổn?” Vu Hiểu Huyên giữ chặt tay áo của Thẩm Thanh Lan, lo lắng hỏi.

Thẩm Thanh Lan cẩn thận nhìn mặt cô ấy rồi lắc đầu, “Không đâu, rất tuyệt vời.”

Nhận được câu khẳng định của Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên liền yên tâm.

Vòng đầu rất đơn giản, nêu cảm nghĩ về nhân vật mình muốn sắm vai. Sau đó lại biểu diễn một tài năng là được. Về phần nội dung tài năng thì hoàn toàn do chính bạn quyết định.

Vu Hiểu Huyên rất hiểu bản thân mình, cô ấy thậm chí không hề hướng tới nhân vật chính nào, mà là một cô bé thông minh lanh lợi bên cạnh nữ 3. Nhân vật này lại rất phù hợp với khí chất của cô ấy.

Trước khi Vu Hiểu Huyên theo ngành này, Thẩm Thanh Lan cũng không nhận ra. Mấy ngày nay giúp cậu ấy chuẩn bị dự thi, cô mới thấy thật ra Vu Hiểu Huyên rất có thiên phú làm diễn viên. Mặc dù bây giờ nói có kỹ năng diễn xuất thì hơi quá, nhưng cô ấy rất thông minh, rất nhập vai. Nếu gặp được một công ty quản lý tốt, thành tựu trong tương lai của Vu Hiểu Huyên chưa chắc đã thấp.

Với lại, có mối quan hệ với cô, chắc chắn Hàn Dịch sẽ quan tâm đến Hiểu Huyên một chút. Ít nhất, chỉ cần Vu Hiểu Huyên không tự nguyện, thì sẽ không xảy ra những chuyện như quy tắc ngầm.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Thanh Lan dốc sức ủng hộ Vu Hiểu Huyên tiến quân vào ngành giải trí. Bạn bè của cô không nhiều, với số ít người này, cô bằng lòng giúp đỡ bọn họ trong phạm vi khả năng của mình.

Xếp hàng gần một giờ mới đến lượt Vu Hiểu Huyên. Thẩm Thanh Lan tựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực. Thấy Vu Hiểu Huyên vào rồi, cô thu tầm mắt lại.

Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Lan phát hiện ra có người đang nhìn mình với ánh mắt ẩn chứa sự thù địch. Cô nhạy cảm quay đầu, liền thấy một cô gái xinh đẹp đứng cách đó không xa.

Thấy Thẩm Thanh Lan nhìn qua, cô ta cười với cô. Thẩm Thanh Lan thu mắt lại, không định để ý.

Ai ngờ, cô gái kia lại đi thẳng đến cạnh cô, “Xin chào, tôi là Đường Mễ Na. Chị cũng tới đây dự tuyển sao?”

Qua lớp kính râm mà Thẩm Thanh Lan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Đường Mễ Na nhìn cô tràn đầy sự dò xét và thù địch. Cô ta xem cô là đối thủ cạnh tranh sao?

Thẩm Thanh Lan nghĩ đến điều này thì hơi bất đắc dĩ. Cô hé đôi môi đỏ mọng, hờ hững nhả ra hai chữ, “Không phải.”

Sau đó, ánh mắt thù địch đang nhìn cô liền biến mất. Bây giờ Thẩm Thanh Lan có thể xác định trăm phần trăm, cô bé tên Đường Mễ Na này quả thật xem cô là đối thủ cạnh tranh.

“Chị đi cùng bạn sao?” Đường Mễ Na lại hỏi.

Nhưng lần này, Thẩm Thanh Lan vốn chẳng thèm để ý đến cô ta. Đường Mễ Na xấu hổ, cũng nhìn ra thái độ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, bèn quay lại vị trí vừa rồi của mình.

Thật ra cô ta đã chú ý đến Thẩm Thanh Lan từ khi thấy cô đi cùng Vu Hiểu Huyên đến đây. Ai bảo Thẩm Thanh Lan nổi bật như vậy chứ.

“Thanh Lan, chúng ta đi thôi.” Vu Hiểu Huyên đi ra ngoài, kéo tay Thẩm Thanh Lan.

“Thông qua vòng sơ tuyển rồi?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

Vu Hiểu Huyên kinh ngạc nhìn cô, “Sao cậu biết? Tớ còn chưa nói gì mà.”

“Nhìn nét mặt của cậu là biết rồi.” Vu Hiểu Huyên là người đơn thuần, nhìn mặt cũng biết cô ấy đang nghĩ gì. Vừa rồi lúc đi ra, Vu Hiểu Huyên mặc dù không hề nói gì, nhưng đôi mắt lại chứa đầy ý cười, khóe môi cũng cong lên. Cô muốn giả vờ như không thấy cũng chẳng được.