*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở của Hàn Dịch đã rối loạn, hổn hển nói, “Từ ngày mai em đã mắt đầu nghỉ ngơi, không sao nữa rồi.” Trong khi nói chuyện, quần áo đã rơi đầy trên nền nhà.
Vu Hiểu Huyển nhanh chóng trầm mê trong sự vui thích Hàn Dịch mang lại cho cổ, sao còn nhớ thể nhớ rõ chuyện dâu tây gì đó nữa. Hàn Dịch mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự đắc ý, quả nhiên, dùng mỹ nam kết với Vu Hiểu Huyên là trăm trận trăm thắng. Trước khi ngủ, cô thầm nghĩ, quả nhiên không thể tin đàn ông được mà. Ngày hôm sau, vì nghỉ ngơi nên Vu Hiểu Huyên hiếm khi được ngủ đến giữa trưa mới dậy. Đương nhiên, vì tôi qua buông thả quá mức nên2dậy không nổi mới là thật. Cô rời giường, vô cùng ai oán nhìn Hàn Dịch, “Anh không sợ lao lực mà chết sao?”
Hàn Dịch cười mờ ám, “Vợ à, đừng nói chỉ mới hai đêm, cho dù có hằng đêm sênh ca, anh đây cũng có thể, em có muốn thử không?”
Vu Hiểu Huyên cung người, mới hai đêm liền mà cô đã không chịu nổi, nếu thực sự hằng đêm sênh ca thì có lẽ cô sẽ thành người tàn phế mất. Cô oán hận trừng mắt lườm Hàn Dịch, “Ai hằng đêm sênh ca với anh chứ.” Nói xong, cô liền ung dung đi về phía phòng ăn. Cô đói bụng, muốn ăn cơm. Buổi chiều, Hàn Dịch phải đến công ty. Vu Hiểu Huyên chăm con một mình, thấy thời7gian còn sớm, thể là liền dẫn Quả Quả ra ngoài dạo phố. Tất nhiên dì trong nhà cũng phải đi theo.
Trẻ con luôn tò mò, thích thú với sự việc bên ngoài, Quả Quả cũng không ngoại lệ. Cô nhóc tròn mắt hết nhìn chỗ này rồi lại ngó chỗ kia. Đây là lần đầu Vu Hiểu Huyên thấy con gái ngoan ngoãn ở trong lòng mình như vậy, cô cưng gương mặt nhỏ nhắn của con gái, “Mẹ đưa con đến trung tâm thương mại nên con vui vẻ đến vậy sao, sau này trưởng thành con nhất định sẽ là người cuồng mua sắm.”
Quả Quả cau mày, nhưng lại kiếm khi không nổi giận, có thể thấy tâm trạng bé rất tốt, để mặc Vu Hiểu Huyên nựng một mình. Vu1Hiểu Huyên cười tủm tỉm, vừa nói chuyện với dì bên cạnh vừa vô tình nhìn quanh rồi bỗng khựng lại, quay người trở về. Cô nhíu mày, người kia là Giang Thần Hi mà, phải không? Vậy người đứng bên cạnh anh ta là ai? Không phải Giang Thần Hi đang hẹn hò với Bùi Nhất Ninh sao? Sao lại dạo phố cùng cô gái khác?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Hiểu Huyên liển bùng lửa giận. Cô ghét nhất là hạng đàn ông cặn bã, nhưng lại nghĩ có lẽ người này là họ hàng của Giang Thần Hi thì sao? Trước đây không phải cô cũng từng hiểu lầm Hàn Dịch vì chuyện tương tự sao? Nghĩ vậy, Vu Hiểu Huyên liền bình tĩnh lại, đi về phía Giang Thần Hi.
“Anh7Thần Hi, thật trùng hợp, anh cũng ở đây à.” Vu Hiểu Huyên cười híp mắt chào hỏi Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn thì thấy Vu Hiểu Huyên. Anh sững sờ rồi nhã nhặn cười, “Hiểu Huyên, thật trùng hợp.” Anh nhìn ra phía sau cô nhưng không thấy Hàn Dịch, “Hàn Dịch không đi cùng em sao?” “Anh ấy đi làm rồi.” Vu Hiểu Huyền đáp qua loa, quan sát người phụ nữ bên cạnh Giang Thần Hi rồi như vô tình hỏi, “Anh Thần Hi, vị này là họ hàng của anh à?”
Giang Thần Hi nghe Vu Hiểu Huyên hỏi về Trần Uyển Kiều thì không khỏi lúng túng, “Không phải, đây là bạn anh, Trần Uyển Kiều. Hai ngày nữa là0sinh nhật của cha cô ấy, cô ấy không biết tặng gì nên nhờ anh giúp chọn quà.” “Ồ.” Vu Hiểu Huyên đáp một tiếng, ánh mắt lại lướt qua Trần Uyển Kiều. Cô ta cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn sang thì chủ động chào hỏi, “Cô Vu, chào cô.” Vu Hiểu Huyên cũng không ngạc nhiên khi người khác biết cô. Tốt xấu gì bây giờ cô cũng là một “tiểu hoa đán” mà, “Chào cô Trần.”
“Hai người chọn được chưa?” Vu Hiểu Huyên hỏi.
“Vẫn chưa, không biết nên mua gì nữa. Em có kiến nghị gì không?” Giang Thần Hi cười nói, sắc mặt rất tự nhiên. Vu Hiểu Huyên lập tức hiểu rõ, xem ra hai người họ thật sự chỉ là bạn bình thường. Có điều tên của cô gái này nghe thật quen tai, hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi. Sau khi đưa ra vài lời gợi ý cho Giang Thần Hi rồi cô nói, “Anh Thần Hi, em đi trước nhé.” Giang Thần Hi cười gật đầu, “Được.” Đợi sau khi Vu Hiểu Huyên rời đi, Trần Uyển Kiều mới nói, “Thì ra anh quen biết Vu Hiểu Huyền, cô ấy là đại minh tinh đấy.” “Tôi là bạn thân của Hàn Dịch, chồng cô ấy, gặp nhiều nên quen thôi.” Giang Thần Hi giải thích.
“Thì ra là vậy, Thần Hi, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của cô Vu không tệ, cứ mua chút trà tặng ba em đi. Anh có quen biết ai am hiểu lĩnh vực này không? Em không hiểu về trà đạo cho lắm nên lo mua không ngon.” “Có, trở về tôi sẽ gửi có số điện thoại của người đó. Cô cứ nói tên của tôi, anh ta sẽ cho đề cử cho cô. Trà của anh ta rất chất lượng.”
“Vậy quá tốt rồi. Có điều hôm nay thật có lỗi quá, bắt anh theo em đi dạo lâu như vậy, lại không mua được gì.” Giang Thần Hi khoát tay, “Không sao, vừa vặn hôm nay tôi được nghỉ.” “Thần Hi, cũng muộn rồi. Em mời anh dùng cơm chiều nhé?” Trần Uyển Kiều thừa dịp nói.
“Xin lỗi, buổi tốt tôi có hẹn rồi.” Ánh mắt Trần Uyển Kiều hiện lên sự thất vọng, “Vậy được rồi, hẹn lại lần sau nhé. Hôm nay cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo. Hôm nay em đến đây thế nào, tự lái xe hay đón xe tới?” “Xe của em đang bảo trì, em bắt xe tới. Nhưng không sao, anh bận thì đi trước đi, lát nữa em tự đón xe về, ở đây rất dễ đón xe.”
“Vậy tôi đi trước.” Giang Thần Hi nói. Câu trả lời khiến Trần Uyển Kiều hơi ngạc nhiên. Cô ta cho rằng mình nói như vậy thì anh là sẽ đưa mình về nhà, bèn gượng cười, “Vâng, anh lái xe cẩn thận.”
Giang Thần Hi không quan để ý đến Trần Uyển Kiều nữa, dứt khoát về nhà. Thật ra hôm nay không phải anh muốn đi dạo cùng cô ta, mà do mẹ anh ép anh đi, trong lòng đã vốn rất bực bội, lại bị Vu Hiểu Huyên bắt gặp, cho nên anh càng bất mãn với mẹ mình hơn.
Từ xưa đến nay anh luôn là một đứa con có hiếu, biết ba mẹ nuôi dưỡng minh vất vả, vì thế anh bên thỏa hiệp rất nhiều chuyện, ngoại trừ chuyện với Bùi Nhất Ninh. Nhưng ngay cả chuyện với Bùi Nhất Ninh, anh cũng đang nhượng bộ hết mức, cố gắng để mẹ mình có thể đón nhận cô. Nhưng bây giờ, mẹ anh lại càng ngày càng quá đáng. Nghĩ tới đây, sắc mặt liền Giang Thần Hi vô cùng âm u. Lúc trở về thì xe lái rất nhanh.
“Thần Hi, sao con lại về sớm như vậy? Mẹ con nói là con ra ngoài hẹn hò với Uyển Kiều rồi mà?” Ông Giang thấy Giang Thần Hi trở về thì khó hiểu hỏi. Mắt Giang Thần Hi lóe sáng, ngồi xuống bên cạnh ông Giang, “Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Ông Giang bỏ tờ báo xuống, nhìn con trai, ôn hòa nói, “Chuyện gì vậy?” Giang Thần Hi đang định nói thì bà Giang đi từ phòng bếp ra, “ôi, Thần Hi, sao con về sớm vậy, không ăn cơm cùng Uyển Kiều sao?” “Không ạ, con về trước.” Giang Thần Hi ẩn ý nói.
Bà Giang không phát hiện ra sự bất thường trong lời nói của con trai, nghe anh nói mình về trước thì liền nhìn anh đầy trách cứ, “Con nói đi, sao con lại không có chút ga lăng nào hết vậy. Uyển Kiều tốt xấu gì cũng là con gái, sao Con lại không lái xe đưa con bé vế?”
“Chỗ đó rất dễ đón xe.” Giang Thần Hi đáp một câu. “Con ngốc thật hay giả ngốc vậy, cho dù đón xe thì con cũng nên đưa người ta về chứ.”
“Vậy theo mẹ thì con nên mời người ta đi ăn một bữa trước, cơm nước xong lại đi xem phim rồi tản bộ, sau đó đưa về nhà người ta nữa, có phải không?” Bà Giang quở trách con ta, “Chẳng lẽ không đúng sao? Đàn ông con trai nên chủ động một chút. Con xem con đi, mẹ đã tạo cơ hội cho con rồi, vậy mà con lại không biết nắm chắc, con thế này thì sao tìm được bạn gái hả.” Giang Thần Hi nghe vậy, lửa giận trong lòng càng bùng lớn, “Mẹ, con có bạn gái rồi.” Mẹ anh biết rõ Bùi Nhất Ninh là bạn gái anh mà còn nói như vậy, rõ ràng hoàn toàn không để tâm tới Bùi Nhất Ninh. Vừa dứt lời, ông Giang bà Giang đều sửng sốt. Bà Giang thì giật mình, còn ông Giang chỉ đơn thuần là bất ngờ. Dù sao trước đó ông cũng không hề nghe Giang Thần Hi nhắc tới. Giang Thần Hi nhìn về phía cha mình. Trên đường trở về anh đã nghĩ kỹ, anh muốn thẳng thắn với người nhà, dù là vì Bùi Nhất Ninh hay là vì cắt đứt ý nghĩ của mẹ anh cũng được, anh không muốn lừa gạt cha mình chuyện này nữa.
Ông ấy đồng ý thì tốt nhất, không đồng ý thì anh ít về nhà lại là được.
Ông Giang tò mò hỏi, “Thần Hi, con có bạn gái khi nào vậy? Sao ba không nghe con nhắc tới?” “Ba, ba cũng quen biết người này, cô ấy chính là...”
“Thần Hi!” Bà Giang cắt ngang lời anh, “Bạn gái gì chứ đừng nói đùa với ba con.”