*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Lan ghé mắt, “Mẹ, chẳng phải trước giờ mẹ không tin mấy chuyện đó sao?” “Tin hay không là ở tấm lòng, nếu ta đã hứa với Bồ Tát, vậy thì cứ đi một chuyến xem như cầu bình an, ngày mai con đi với mẹ, con đích thân đi thì sẽ càng có thành ý hơn.” Thẩm Thanh Lan ngẫm nghĩ, ngày mai cũng không có việc gì làm, hơn nữa Sở Vân Dung nói phong cảnh ở ngôi chùa đó không tệ, coi như là đi du ngoạn một chuyến vậy, “Dạ, vậy ngày mai chúng ta lái xe đi.” Sớm sớm hôm sau, sau khi thức dậy cô liền ra ngoài chạy bộ hai vòng. Sau khi hồi phục cô lại bắt đầu tập thể buổi sáng. Tắm rửa xong mới bể An An lên. Bây giờ đang vào động,2buổi sáng An An không muốn thức dậy, là một cậu nhóc vô cùng lười biếng, mỗi ngày chỉ riêng đánh thức nhóc ta dậy thôi cô cũng tốn không ít thời gian.
Cậu nhóc mở mắt rồi lại chui vào chân không muốn mặc quần áo, Thẩm Thanh Lan nhìn cậu, “Nếu con còn không thức dậy, đến khi mẹ và bà ngoại ra ngoài chơi thì con sẽ ở nhà với Hai Mập và ông cố đó.”
“Không muốn, muốn đi với mẹ cơ.” Cậu nhóc lên tiếng phản đối. “Vậy có mặc quần áo không?” Thẩm Thanh Lan cầm lấy quần áo của An An. Cậu nhóc nhích cái mông nhỏ xíu, bất đắc dĩ chui ra khỏi chăn, giang tay ra. Thẩm Thanh Lan mặc quần áo đàng hoàng cho cậu nhóc rồi dẫn cậu xuống nhà mà cậu nhóc vẫn đang híp7mắt ngáp ngắn ngáp dài. Phó lão gia nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của cháu cố thì khuôn mặt già nua trở nên vui vẻ thấy rõ. An An trông thấy lão gia, bèn chạy tới ôm lấy chân ông, “Ông cổ.”
Phó lão gia cười tít mắt làm hàm rầu run lên, xoa đầu cậu nhóc, “Được rồi được rồi, An An ngoan lắm.” An An cười tủm tỉm, bây giờ cậu nhóc đã nói chuyện lưu loát hơn trước đây, có vài từ có lẽ không biết diễn đạt, nhưng có thể nói được ý tứ đại khái, miệng rất ngọt, đặc biệt rất biết dỗ dành người khác, khiến những trưởng bối trong nhà đều rất cứng nhóc ta. “Ông nội, hôm nay ông dậy sớm vậy?” Thẩm Thanh Lan chào hỏi.
“Người già ngủ ít, các cháu ăn cơm trước đi, ông1ra ngoài tản bộ một vòng.” “Ông nội, vậy ông dẫn theo cảnh vệ đi.” Thẩm Thanh Lan căn dặn, ông đã lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ bị ngã thì nguy hiểm lắm.
“Được, ông biết rồi, buổi trưa các cháu có về không?”
“Có ạ.” “Vậy được, để ông bảo Tiểu Triệu làm thêm đồ ăn.”
Xe lái đến chân núi, trong bãi đậu có không ít xe, xem ra người đến đây dâng hương rất đông. Thẩm Thanh Lan tìm một vị trí để đỗ xe, Sở Vân Dung vẫn còn ở trong cửa hàng dưới chân núi để mua nhang đèn. “Mấy cái này là gì vậy bà ngoại” An An chưa từng thấy mấy thứ này nên rất tò mò, bà vừa đi vừa giải thích với cậu nhóc. Gia đình bọn họ vẫn luôn có cách giáo dục như thế, chỉ cần An7An đặt câu hỏi, mặc kệ cậu có hiểu hay không cũng sẽ giải thích với cậu để cậu hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài.
Dựa theo cách nói của Phó Hoành Dật thì đó là đào tạo con trai từ nhỏ, nhất là vài quan niệm và thói quen. Không được cho rằng con trai còn nhỏ chưa thể hiểu được rồi chờ đến khi trưởng thành mới nói cho cậu bé biết. An An tự mình đi lên nên ba người đi rất chậm, may mà bậc thang lên núi này cũng không cao lắm, vì vậy cậu nhóc có thể bước lên, chẳng qua dù sao cậu cũng còn nhỏ, leo đến một phần ba thì không leo được nữa, bèn tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, bể.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống định công cậu, mặc dù0cậu muốn cô bể mình hơn. Có điều, có người sẵn lòng đưa lưng, thế là bèn trèo lên lưng cô. “Mẹ, chim kìa.” An An chỉ vào chim trên cây. Đang là mùa đông nên cây cối khắp nơi trên núi đều trơ trụi, ngay cả chút sắc xanh cũng không thấy, đương nhiên chim chóc không còn chỗ trú thân, liếc lên tàng cây là thấy ngay.
Nhìn thấy chim chóc, Thẩm Thanh Lan liền không khỏi nhớ tới mấy con chim sáo mà Phó lão gia nuôi, lần trước Phó lão gia vừa đưa chim đi dạo về, thấy An An cứ nhìn chằm chằm vào lồng chim thì bèn xách xuống nhà để dưới đất cho cậu nhóc xem. Kết quả vừa xoay người, cậu nhóc đã mở cửa lồng thả chim sáo đi, Phó lão gia nhìn cái lồng trống không mà đau lòng khôn xiết, còn cậu thì vỗ tay như cảm thấy mình làm được một chuyện tốt, rồi quay sang lão gia cười đến là đáng yêu. Nhưng dù sao cũng là do cháu cố yêu dấu của mình làm nên lão gia không nỡ quở trách, chỉ có thể ngồi đó than thở một mình.
Ban đầu Thẩm Thanh Lan không biết chuyện này, sau khi nghe dì Triệu nói mới biết được. Thế là liền chạy đến chợ hoa và chim mua cho lão gia hai con sáo giống y như cũ về.
“Đúng rồi, là chim đó, An An tinh mắt thật, vậy mà cũng thấy được.” Sở Vân Dung khen cháu ngoại. Vào chùa, Thẩm Thanh Lan bị Sở Vân Dung kéo đi dâng hương bái lạy Bồ Tát, lo lắng An An bị lạc nên nắm chặt lấy tay con.
“Mẹ ở đây nghe trụ trì giảng kinh, con dẫn An An quanh chùa xem một lát đi, phía sau ngôi chùa này có một công viên, nghe nói phong cảnh không tệ, con đi xem thử đi.” Lạy Bồ Tát xong, Sở Vân Dung nói với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cũng chẳng biết bà thờ Phật lúc nào, bèn gật đầu, “Vâng, lát nữa con và An An sẽ đến tìm mẹ.” An An đã sớm mất kiên nhẫn, nghe thấy mẹ bảo sẽ dẫn mình đi chơi thì lập tức vui vẻ, nắm tay mẹ nhảy nhót. Nền đất trong chùa toàn là đá xanh chứ không phải nền xi măng bằng phẳng. Thẩm Thanh Lan chỉ lo An An bị ngã, có điều may mà cậu nhóc vẫn đi đứng rất ổn.
Băng qua cổng vòm ở sân sau của chùa, nơi này tựa lưng vào núi, lúc này cũng trơ trụi. Có điều, ở chỗ khuất trong sân nhỏ có trồng vài bụi mai vàng. Bây giờ là mùa mai vàng nở rộ, vừa bước vào đã thoang thoảng ngửi thấy hương hoa.
An An hít mũi, chỉ vào cây mai vàng, “Mẹ, hoa kìa.” Thẩm Thanh Lan bế con đến gần để ngửi, cậu nhóc liền đưa tay định hái hoa, nhưng bị cô ngăn cản, cô lắc đầu, “Không được hái.”
Cậu nhóc tủi thân nhìn mẹ, nhưng vẻ mặt Thẩm Thanh Lan rất nghiêm túc, An An biết là chuyện này không thể thương lượng, thể là đành phải từ bỏ.
Chơi ở vườn hoa trong sân sau một lát, Thẩm Thanh Lan liền đưa An An rời khỏi. Khi đi qua ngã rẽ thì trông thấy một vị hòa thượng đang cầm chổi cúi đầu quét rác, cô nhìn lướt qua vị hòa thượng đó, rồi khựng lại quay đầu nhìn kỹ. “Đỗ Hồng Hải?” Thẩm Thanh Lan thử thăm dò gọi. Hòa thượng đó cứng đờ người, nhưng không quay lại, Thẩm Thanh Lan lập tức xác định người đó quả thật là Đỗ Hồng Hải, liền bước tới, “Đỗ Hồng Hải.”
Ông thấy không tránh được, bèn xoay người, chắp tay với Thẩm Thanh Lan, niệm phật, “Thí chủ, đã lâu không gặp.”
Người này quả thật chính là Đỗ Hồng Hải trước đây đã nhảy xuống biển tự sát. Thẩm Thanh Lan không ngờ ông vẫn còn sống, lại còn gặp phải ông ở đây, “Đỗ Hồng Hải, ông vẫn còn sống ư?”
Vẻ mặt Đỗ Hồng Hải an lành và bình tĩnh, nở nụ cười thản nhiên, “Đúng thế.”
“Lúc trước ông...” “Sau khi rơi xuống biển, tôi được một chiếc thuyền đánh cá cứu sống, sau đó vô tình đến nơi này, thế là ở lại luôn.” Đỗ Hồng Hải nói rất bình tĩnh, tựa như cũng không cự tuyệt chuyện mình xuất gia cho lắm.
“Ông xuất gia, Đỗ Nam có biết không?” Thẩm Thanh Lan gần như đã quên mất Đỗ Nam, nếu hôm nay không gặp được Đỗ Hồng Hải, đoán chừng cô cũng không nhớ tới.
“Không biết, tôi không đi thăm nó.” Từng chết một lần nến Đỗ Hồng Hải đã nghĩ thoáng rất nhiều chuyện. Đối với đứa con Đỗ Nam độc nhất của mình, ngoài lo lắng tận đáy lòng ra, cũng không có suy nghĩ muốn anh ta đến đây. “Lúc trước gây cho các cô nhiều phiền phức như thế thật là có lỗi, cũng cảm ơn cô đã từng làm tất cả vì tôi.” Đỗ Hồng Hải biết Thẩm Thanh Lan đã lập bia mộ cho người vợ quá cố của mình. Thậm chí ông còn từng đến đó thăm, sau đó mới xuất gia. Thẩm Thanh Lan vẫn luôn quan sát Đỗ Hồng Hải, người này thay đổi quá nhiều, quả thực tưởng chừng như hai người vậy. Mặc dù lúc trước ống không làm hành động gì quá khích, nhưng tất nhiên vẫn không có được sự bình tĩnh như bây giờ, trạng thái của ông bây giờ giống như đã giác ngộ sau khi trải qua biến cố lớn, thật sự nhìn thấu hồng trần. “Ông không hỏi tình hình của Đỗ Nam sao?” Thẩm Thanh Lan hờ hững nói, từ lúc gặp cho đến giờ, ông không hề hỏi một chữ về Đỗ Nam. Đỗ Hồng Hải cười, “Lúc trước đúng là nó làm sai, hiện giờ cũng nên nhận lấy sự trừng phạt.” Đối với chuyện của Đỗ Nam, ông đã sớm buông bỏ, chỉ cần Đỗ Nam còn sống là đủ rồi.
“Ông muốn gặp anh ta không?” Đỗ Hồng Hải lắc đầu, “Tùy duyên đi, nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại nhau, cũng xin cô sau này nếu có gặp nó thì đừng nhắc đến tôi.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe, chậm rãi gật đầu, ông nhìn An An với ánh mắt yêu thương, “Đây là con của cô à, đáng yêu quá.” “Cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói, An An thấy Đỗ Hồng Hải nhìn mình thì lên tiếng, “Chào ông ạ.” Ông gật đầu mỉm cười, “Tôi còn phải quét sân, đi trước.”
Thẩm Thanh Lan nghiêng người nhường đường. Đỗ Hồng Hải bình tĩnh rời đi, An An nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, “Ông ấy là ai vậy mẹ?”
“Là một ông cụ thối. Đi thôi, chúng ta đi tìm bà ngoại.” Lúc Thẩm Thanh Lan đến, Sở Vân Dung vẫn còn nghe trụ trì giảng kinh, cô chờ ở ngoài một lát, mặc dù cô không có tôn giáo, tín ngưỡng, nhưng bầu không khí trong chùa quả thật tràn đầy an lành, khiến người ta cũng không tự chủ mà tĩnh tâm lại. Trên đường về, cô nhắc đến chuyện đã gặp Đỗ Hồng Hải cho Sở Vân Dung nghe, bà cũng thổn thức, “Không ngờ cuối cùng ông ta lại xuất gia. Có điều, còn sống là tốt rồi, nhìn thấu hồng trần thì nửa đời sau cũng nhẹ lòng hơn.”
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Lan phụ họa, nhưng trong lòng lại nghĩ thật ra Đỗ Hổng Hải đã chết rồi.