*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ, đây là quà của con tặng mẹ.” An An chạy lại đưa cho Thẩm Thanh Lan một bức tranh, trên đó về một nhà ba người. Do An An cầm bút không tạo nên nét vẽ nguệch ngoạc, chỉ có thể hiểu ý tứ đại khái. Buổi chiều An An tìm Thẩm Quân Dục, nhờ anh dạy vẽ bức tranh này.
“Đây là ba, đây là mẹ, đây là An An, mẹ thích không ạ?” An An nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt mong đợi. Cô vốn tưởng rằng con trai chỉ chuẩn bị hoa dành dành và bánh kem, không ngờ cậu nhóc còn tự mình vẽ một bức tranh, nói không cảm động là không thể nào.
“Mẹ rất thích, đây là món quà tốt nhất mẹ từng2nhận.” Thẩm Thanh Lan ôm con trai vào lòng. An An hôn lên mặt Thẩm Thanh Lan một cái, “Mẹ, con yêu mẹ.” “Mẹ cũng yêu con, bảo bối của mẹ.” Phó Hoành Dật nhìn thằng nhóc nào đó đang nịnh hót, âm thầm nghiến răng, tiểu quỷ nịnh bợ. Buổi tối, An An ở trong phòng cha mẹ mãi không chịu về phòng mình ngủ, Phó Hoành Dật từ trong phòng tắm đi ra, thấy thằng nhóc chiếm vị trí trên giường của mình, lại còn chiếm vòng tay của vợ mình, tay anh bắt đầu ngứa ngáy. An An thấy ba đi ra thì ôm chặt cổ mẹ, “Mẹ, con sẽ ngủ ở đây.” Tiếng nói không nhỏ, rõ ràng là nói cho Phó Hoành Dật nghe.
Phó Hoành8Dật nghiến răng, siết tay, thật sự rất muốn ném thằng nhóc này ra ngoài. “Vợ, năm nay An An đã ba tuổi rồi.” Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan rồi nói. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng vậy, chỉ mới có ba tuổi.”
Được rồi, chính cô đồng ý cho An An ngủ ở đây. Phó Hoành Dật không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp, ai bảo đây là mệnh lệnh của vợ chứ. Có điều, thằng nhóc ngốc kia, khó lắm anh mới về nhà một chuyến, vậy mà nhóc con xấu xa dám giành vợ với anh, anh cảm thấy bạn nhỏ An An vô cùng cần ăn đòn.
Ánh mắt của anh liếc An An, An An thấy thế bèn rụt vào lòng mẹ,2Phó Hoành Dật chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn. Vào nửa đêm, Thẩm Thanh Lan nghe tiếng động thì mở mắt liền nhìn thấy Phó Hoành Dật đang ôm An An đi ra ngoài, cô gọi anh lại: “Anh ôm con đi đâu vậy?”
Phó Hoành Dật trả lời: “Ôm con về phòng của con, em yên tâm, anh sẽ không làm con thức.”
Thẩm Thanh Lan: “...”
Đây là vấn đề làm thức hay không làm thức sao? Không đợi cô nói thêm, Phó Hoành Dật đã ôm An An đi ra, sau đó nhanh chóng trở về.
“Cuối cùng cũng không có bóng đèn ngăn giữa chúng ta rồi.” Phó Hoành Dật than thở.
Thẩm Thanh Lan ha ha, “Hoành Dật, đó là con trai của anh.”
“Đó cũng là nam, nam2nữ thụ thụ bất thân.” Phó Hoành Dật vô cùng đường hoàng nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông ngây thơ trước mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà liếc anh, “Anh thật là ấu trĩ.”
“Có ấu trĩ thì cũng là vì em.” Phó Hoành Dật nói một cách đương nhiên, tuyệt đối không cảm thấy chuyện tranh giành tình cảm với con trai là một chuyện rất mất mặt. Thẩm Thanh Lan: “...”
Hai ngày sau, Kim Ân Hi chủ động liên lạc với Daniel. Anh đang ở tập đoàn quân Lan bàn chuyện hợp tác với Thẩm Quân Dục. Chi nhánh công ty nước Y chủ yếu kinh doanh đá quý, mà gia tộc Chris cũng chuyên về phương diện này, giữa bọn họ vừa là quan hệ6hợp tác, vừa là quan hệ cạnh tranh.
Thấy tin nhắn của Kim Ân Hi, khóe môi Daniel hơi nhếch lên, Thẩm Quân Dục tò mò hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?” Trước đây, Daniel là người đại diện của Thẩm Thanh Lan, mặc dù bọn họ gặp nhau không ít lần, nhưng lại không tính là thân quen, bây giờ lại và hợp tác mà gần gũi hơn rất nhiều.
Daniel cười trừ nhìn đồng hồ, “Những phần còn lại sẽ do Tổng giám đốc của công ty tôi bàn với anh, anh ta có thể toàn quyền đại diện cho tôi.” “Anh định trở về nước?” Thẩm Quân Dục ngạc nhiên. “Không phải, tôi tự cho phép mình nghỉ ngơi ở thủ đô một thời gian, mấy năm qua luôn bận rộn với công việc, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.”
Thẩm Quân Dục dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đùi, “Sao tôi lại cảm thấy, với anh mà nói thì thủ đô mới giống là nhà.” Đây chỉ là lời nói đùa, lại vô ý nói trung tâm tư của Daniel. Với anh mà nói, gia tộc Chris là một cỗ máy khổng lồ mục nát, đâu đâu cũng là gỉ sắt, hoàn toàn xa lạ và thiểu tình người. Ở đó càng lâu, làm cho anh có cảm giác mình sắp bị đồng hóa. Lần này khó lắm mới tới thủ đô, tất nhiên là phải nghỉ ngơi một thời gian.
Daniel ở thủ đô đã nhiều năm, ở đây anh cũng có nhà, không cần phải ở khách sạn. Rời khỏi tập đoàn quân Lan, anh liền trở về nhà đi tắm thay đồ, bảo đảm mọi thứ hoàn hảo mới bước chân ra khỏi nhà.
Kim Ân Hi hẹn Daniel buổi tối uống rượu ở Mị Sắc. Lúc Daniel đến, Kim Ân Hi cũng vừa tới, đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt.
Hôm nay Kim Ân Hi mặc một bộ váy màu đen bó sát người và trang điểm đậm, hoàn toàn khác hai lần gặp trước. Ánh mắt Daniel hơi dừng lại trên đường cong cơ thể của cô, sau cởi áo khoác tay trang khoác lên người cô. Kim Ân Hi nhướng mày, “Hôm nay không lạnh.”
“Khoác đi, nhỡ bị cảm.”
Kim Ân Hi liếc Daniel, tiết trời tháng sáu, bị cảm, ha ha... Cô cũng không vạch trần tâm tư của người đàn ông này, trong mắt lóe lên ý cười, “Đi, chúng ta đi quầy bar.” “Không ra chỗ riêng?” Daniel hỏi. “Nơi đó không thấy rõ toàn trường, quầy bar mới thú vị.” Kim Ân Hi ngồi trên quầy bar, búng tay, “Này, anh đẹp trai, cho tôi một ly Vodka.” Daniel nhíu mày, “Cho cô đây một ly cocktail vị ngọt, cho tôi rượu Vodka.”
Kim Ân Hi nhìn Daniel, “Anh Daniel, bình thường anh cũng như vậy sao, không hỏi ý kiến người ta mà tự mình quyết định?”
“Con gái uống rượu mạnh không tốt, nên ít uống thì hơn.” Daniel hòa nhã nói.
Trong mắt Kim Ân Hi hiện lên vẻ nghi hoặc, cô luôn cảm thấy tối nay Daniel rất lạ, chẳng lẽ anh đã biết thân phận của cô rồi? Nhưng không đúng, hai ngày qua cô không hề tìm anh, dù anh có điều tra cô thì cô cũng tin rằng anh không thể điều tra được gì, bởi vì thân phận bây giờ của cô là Rolla. Rượu được đưa lên, Kim Ân Hi uống một ngụm, nhíu mày, quả nhiên cocktail vị ngọt không phải thức uống yêu thích của cô, vẫn là rượu Vodka chuẩn vị hơn. Cô nhìn ly rượu Vodka trong tay Daniel, liếm liếm môi, Daniel thấy ánh mắt của Kim Ân Hi, uống một ngụm, “Cô Rolla, cocktail có vị thế nào?”
Kim Ân Hi đột nhiên tới gần Daniel, giọng điệu mờ ám: “Anh có muốn nếm thử không?” Cô dựa vào gần mình, Daniel ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô. Từ trước tới nay Kim Ân Hi không dùng nước hoa, suy đoán vốn chắc chắn trong lòng anh có chút dao động. Anh hơi ngửa người ra sau kéo dài khoảng cách, giơ ly rượu lên, “Tôi thích uống Vodka.” Kim Ân Hi chậc một tiếng, “Không thú vị gì cả.” Daniel nghe thấy cô nói vậy, chỉ cười trừ nhưng cũng không tiếp lời, sau đó lại uống một ngụm. Kim Ân Hi nhìn lướt qua sàn nhảy, con ngươi đảo một vòng, kéo tay Daniel nói: “Chỉ uống rượu thì không vui, chúng ta đi nhảy!” Dứt lời, cô kéo anh đi ra sàn nhảy.
Daniel bị động đi theo sau Kim Ân Hi, nhún người theo điệu nhạc trên sàn nhảy, anh chỉ biết khiêu vũ chứ không biết nhảy thế này, cô thấy dáng vẻ bó tay bó chân của anh thì cười khẽ, kéo anh tới gần và hét bên tai anh: “Thả lỏng một chút, không phải nhảy như vậy, anh nhìn tôi này, tôi dạy anh.”
Cô bắt đầu lắc lư, cơ thể cô rất mềm mại, nhảy cũng rất đẹp, mọi người xung quanh dần ngừng lại, ai nấy đều chăm chú nhìn cô nhảy. Kim Ân Hi vừa nhảy vừa nháy mắt quyến rũ Daniel, dáng vẻ mê hoặc như vật báu nhân gian, đàn ông xung quanh đỏ mặt nhìn anh, hận không thể cướp lấy cô.
Nụ cười trên mặt Daniel dần dần biến mất. Anh kéo Kim Ân Hi ra khỏi sàn nhảy, đầu óc cô mơ hồ, “Sao thế?” “Cô Rolla, cô rất thích được trăm vạn người nhìn ngắm sao?” Daniel đột nhiên hỏi. Kim Ân Hi không hiểu ra sao cả, “Chỉ là nhảy thôi mà, có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có vấn đề. Daniel thầm nghĩ, nhưng lúc này anh cũng nhận ra mình hơi thất thổ. Nếu Rolla là Kim Ân Hi thì còn có thể, nhưng nếu không phải thì anh chẳng có tư cách gì để nói như vậy. “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thố” Daniel nói xong liền xoay người đến quầy bar.
Kim Ân Hi không hiểu ra sau mà đi theo anh, “Daniel, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Sao đột nhiên lại không vui vậy? Quả thực là tâm tư người đàn ông này còn sâu hơn kim dưới đáy biển.
Daniel im lặng, cầm ly rượu lên uống cạn, “Thêm một ly nữa.” Kim Ân Hi chợt nhận ra hình như mình đùa quá trớn rồi, định mở lời thì có một bàn tay đặt lên vai cô, sau đó là một ly rượu đặt trước mặt, “Người đẹp, anh mời em uống một ly” Ánh mắt Kim Ân Hi dừng lại trên bàn tay đặt lên vai mình một giây, sau đó dời mắt lên chủ nhân của bàn tay này, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ăn mặc sang trọng, điệu bộ cợt nhả, trông dáng vẻ thì có lẽ là công tử nhà giàu có nào đó. “Không uống.” Vẻ mặt Kim Ân Hi lạnh xuống, “Còn nữa, bỏ tay của anh ra.” Người đàn ông chẳng những không bỏ tay ra mà còn muốn ôm Kim Ân Hi, “Đừng như vậy mà người đẹp, anh vừa mới thấy em nhảy, nhảy đẹp lắm, thật ra anh nhảy cũng không tệ, cùng nhau nhảy một bài chứ?” Ồ, tới chàng ghẹo cô à. Ánh mắt Kim Ân Hi lạnh lẽo, chuẩn bị cho người đàn ông này một bài học, nhưng cô chưa kịp ra tay thì bàn tay của người đàn ông đó đã bị Daniel hất ra. “Cô ấy nói không uống, anh điếc sao mà không nghe thấy?” Giọng điệu Daniel không mấy dễ nghe, rõ ràng là anh đã nổi giận. Người đàn ông thấy thế, ngang ngược nói: “Ô, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Không biết tự nhìn lại mình xem, mày là cái thá gì? Đừng tưởng rằng có khuôn mặt như người nước ngoài là ông đây không dám đánh mày. Nếu không muốn ăn đòn thì cút sang một bên cho ông. Nếu không... tạo sẽ cho mày biết vì sao hoa lại đó.” Đáy mắt Kim Ân Hi chợt lóe lên vẻ tức giận, Daniel nhanh tay đập chai rượu lên trán người đàn ông nọ, chai rượu lập tức vỡ tan. May mà trán người đàn ông không bị đập nát, dường như hắn không ngờ Daniel nói ra tay liền ra tay, nên lúc này liền trở nên lúng túng. Đợi hồi hồn, hắn ta nổi giận hét lên: “Các anh em, tôi bị ức hiếp rồi, mau tới đây cho tôi.”