Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 605



Ôn Hề Dao hỏi thư ký lịch trình của mình, sau đó sảng khoái đồng ý. Có điều, hai người đều là quản lý cấp cao trong công ty, không thể nói đi là đi, hơn nữa họ còn chưa quyết định sẽ đi đâu.

“Chiều nay em phải đến đi công trường thị sát, tối về nhà chúng ta bàn tiếp sẽ đi đâu nhé, hay anh chọn trước vài nơi, em sẽ chọn một trong số đó.” Ôn Hề Dao nói. “Ừ, chiều nay em phải đến công trường nào?” Thẩm Quân Dục thuận miệng hỏi một2câu. “Đến khu giải trí đang khai thác ở Thành Tây, nghe nói công trình xảy ra chút vấn đề, em đến đó xem thử, chắc không phải vấn đề gì lớn, sẽ về nhanh thôi.” “Ừ, đừng quên mang theo điện thoại, có gì thì gọi cho anh” Thẩm Quân Dục dịu dàng nói, lại dặn dò thêm vài câu rồi mới kết thúc cuộc nói chuyện. “Lan Lan, em có ý tưởng gì hay không?” Thẩm Quân Dục hỏi em gái đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha. Thẩm Thanh Lan hờ hững liếc anh:8“Anh, đây là vợ anh, hai người muốn đi nghỉ, anh hỏi em không thích hợp đâu.” “Đã lâu anh không đi du lịch, không hiểu những thứ này lắm, em cho anh một vài gợi ý đi.” Thẩm Quân Dục nịnh nọt không hề ngại ngùng.

“Em cực kỳ tò mò, lúc trước anh làm thế nào mà lừa được chị H. Dao vậy.” Thẩm Quân Dục trừng mắt: “Lừa cái gì? Là anh dùng phẩm chất và sự hấp dẫn để chinh phục chị dâu em đấy.” Ha ha, Thẩm Thanh Lan cười nhạt, không bình luận2thêm gì: “Tới giờ rồi, em về nhà đây.” “Không ăn trưa cùng anh à?” Thẩm Quân Dục nhướng mày: “Lâu rồi em không ăn cơm cùng anh.” Thẩm Thanh Lan nghĩ cũng đúng: “Được rồi, vậy thì đi ăn cơm.” Thẩm Quân Dục đứng dậy, cầm âu phục vắt trên lưng ghế rồi cùng Thẩm Thanh Lan rời công ty. Hai người chọn một nhà hàng gần đó, Thẩm Thanh Lan gọi vài món, sau đó tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy một cảnh tượng thú vị bên đường.

Lý Bác Minh lạnh lùng nhìn2người phụ nữ trước mắt, “Đồng Vận Thi, lời nên nói tôi đã nói rõ rồi, nhân viên khách sạn có thể chứng minh người đi cùng cô đêm đó không phải là tôi, cô còn quấn lấy tôi làm cái gì?” Hôm nay anh hẹn ăn cơm với khách hàng, kết quả vừa tiễn khách hàng đi, Đồng Vận Thi liền lao ra.

Từ sau lần trò chuyện với Thẩm Thanh Lan, ngay ngày hôm sau Lý Bác Minh đã đến khách sạn, biết nhân viên hôm ấy đã trở về, anh hỏi kỹ chuyện sáng hôm đó,6đúng là phòng của anh vẫn sạch sẽ, nhưng phòng sát vách lại rất bừa bộn, trong phòng còn đậm mùi vị khó nói, mà rõ ràng Đồng Vận Thi đi ra từ căn phòng đó.

“Cô cũng nghe thấy nhân viên khách sạn nói rồi, bây giờ cô nên đi tìm người qua đêm với cô chứ không phải tôi.” Lý Bác Minh hơi mất kiên nhẫn. Đồng Vận Thịnhìn Lý Bác Minh: “Suýt nữa thì em bị anh lừa rồi. Đúng vậy, nhân viên khách sạn nói thế thì sao, ai có thể chứng minh cô ta nói thật? Lỡ anh cho tiền cô ta, để cô ta nói vậy thì sao? Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, anh muốn mua chuộc cô ta cũng không khó.”

“Cô quả là cứng đầu, tôi không cần thiết phải làm như thế.” Lý Bác Minh cũng phục ý nghĩ kỳ lạ của cô ta rồi.

“Bác Minh, em biết anh không thích em, cho nên anh nói dối như vậy để em tin, có phải không? Em nói cho anh biết, em sẽ không tin đâu, em đang mang thai con của anh, dù thế nào em cũng sẽ sinh con ra, đến lúc đó chúng ta đi xét nghiệm quan hệ cha con.” Mới đầu, Đồng Vận Thi cũng hoảng sợ bởi lời nói của Lý Bác Minh, nhưng đến khi về nhà suy nghĩ mấy hôm, cô ta nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ hôm đó, người đó chắc chắn là Lý Bác Minh, anh bảo cô ta đi ra ngoài rối không quay lại nữa, chẳng lẽ cô ta còn có thể đi nhầm phòng hay sao.

Cô ta từng đi xem danh sách khách thuê phòng của khách sạn, Lý Bác Minh thuê căn phòng kia, nhưng ai dám nói danh sách đó không thể làm giả chứ, dù sao Lý Bác Minh có thể dùng tiền giải quyết tất cả mà. Lý Bác Minh nở nụ cười tàn nhẫn: “Nếu cô có ý như vậy thì cô cứ làm đi.” Rõ ràng đứa bé không phải của anh, anh đã giải thích với Đồng Vận Thi, nhưng người ta không tin, đòi sinh con ra rồi xét nghiệm quan hệ cha con, anh không Sợ, chỉ sợ đến lúc đó người trước mắt không chịu nói thôi.

“Bác Minh, anh đừng tàn nhẫn với em như thế, em chỉ yêu anh thôi mà, em không xin anh ly hôn với vợ, em chỉ muốn anh đối xử tốt với em và con chút, chỉ một chút thôi mà, lẽ nào như vậy cũng không được sao?” Đồng Vận Thi gần như van xin Lý Bác Minh.

Lý Bác Minh không thèm đếm xỉa, đừng trách anh lòng dạ ác độc, anh vốn không có tình cảm với Đồng Vận Thi, chuyện của cô ta không có liên quan gì đến anh. Nếu anh đồng tình với cô ta, thì sẽ chỉ khiến chuyện trở nên phức tạp. Hơn nữa, Phương Đông đang mang thai, không chịu nổi kích thích, anh phải suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của người đi đường, thật sự dáng vẻ khóc như hoa lê trong mưa của Đồng Vận Thi khiến người ta không muốn chú ý cũng khó, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp hình. Vẻ mặt Lý Bác Minh thay đổi, anh kéo cô ta lên xe của mình: “Đồng Vận Thi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, chuyện này không liên quan gì đến tôi, người ngủ với cô đêm đó không phải là tôi, tôi không sợ cô sinh con ra, bởi vì căn bản nó không phải con tôi. Tôi không sợ, nhưng còn cô thì phải làm sao? Đồng Vận Thi, không phải tôi đùn đẩy trách nhiệm, đây là lần cuối cùng tôi nói những điều này, cô tin cũng được, không tin cũng không sao, tôi không quan tâm cô muốn giữ hay bỏ đứa bé. Nhưng nếu có dám đi tìm vợ tôi, nói những điều không có với cô ấy, thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đồng Vận Thi khó có thể tin những lời ác độc này được nói ra từ một người luôn ổn hòa như Lý Bác Minh. Chẳng lẽ anh yêu người phụ nữ kia lắm sao? Không nỡ để cô ta chịu tí xíu uất ức, thậm chí không tiếc hy sinh con của mình.

Lúc này trong đầu cô ta đều là ý nghĩ Lý Bác Minh yêu Phương Đông, yêu đến điên cuồng, hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Lý Bác Minh, thậm chí không dùng đầu óc để suy nghĩ, nếu người đêm đó thật sự là Lý Bác Minh, thì anh có thể ăn nói hùng hồn như bây giờ sao?

Cũng vì lúc này không lý trí nên dẫn đến bị kịch sau này của Đồng Vận Thi, vô số lần cô ta suy nghĩ nếu hiện giờ cô ta nghe lọt lời Lý Bác Minh nói, thì có phải cuộc đời của cô ta có lẽ đã khác không.

“Giờ mời cô xuống xe, sau này đừng tới tìm tôi nữa!” Lý Bác Minh lạnh lùng nói.

Hai mắt Đồng Vận Thi đẫm lệ nhìn gò má lạnh bằng của Lý Bác Minh, trên gương mặt đó không có dịu dàng lưu luyến mà cô ta mong đợi, chỉ có lạnh lùng vô tình. Dựa vào đầu? Dựa vào đâu mà Phương Đông có được tình yêu của Lý Bác Minh và được anh che chở? Còn cô ta thì sao? Cô ta bị Lý Bác Minh ghét bỏ, ngay cả nhìn thêm một lần cũng không muốn.

“Lý Bác Minh, anh thật sự tàn nhẫn với em như vậy sao?” Lý Bác Minh không mảy may đếm xỉa: “Mời xuống xe!”.

“Được, tôi sẽ khiến anh hối hận, Lý Bác Minh!” Đồng Vận Thi hung ác nói, sau đó bỏ đi.

Thẩm Thanh Lan nhìn thấy cảnh tượng Lý Bác Minh kéo Đồng Vận Thi lên xe, cô hơi nhíu mày, chẳng lẽ Lý Bác Minh còn chưa giải quyết xong chuyện này? Cô còn tưởng rằng đã giải quyết xong rồi. “Lan Lan, em đang nhìn gì vậy?” Thẩm Quân Dục hỏi, anh thấy Thẩm Thanh Lan nhìn ra ngoài đã rất lâu rồi. “Không có gì, vừa nãy hình như thấy một người quen, sau lại phát hiện là nhìn lầm” Thẩm Thanh Lan thu hồi ánh mắt, từ tốn nói. Thẩm Quân Dục cũng không để trong lòng, chỉ nói: “Mau ăn đi.” Thẩm Thanh Lan ăn vài miếng, nhìn về phía anh mình: “Anh, có phải Phương Đồng sắp chuyển về đây không?” “Ừ, qua tháng ba sẽ chuyển về, lúc đầu anh định cho cô ấy nghỉ ngơi mấy tháng, nhưng cô ấy không muốn, nói thai nhi đã ổn định, muốn quay trở lại tiếp tục đi làm.” Thẩm Quân Dục giải thích, anh đâu phải là loại ông chủ chỉ biết bóc lột nhân viên vắt cổ chày ra nước.

Thẩm Thanh Lan bật cười: “Em không hỏi cái này, gần đây trạng thái làm việc của cô ấy ổn không?”

“Chắc là không tệ lắm, anh cũng không rõ nữa, cần anh đi xem không?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không cần, anh, lát nữa anh đưa em về nhà nhé, hôm nay em không lái xe.”

“Được.”