Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 621: Lời chúc phúc của tình địch (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Tôi biết chuyện này không phải lỗi của cô.” Bùi Nhất Ninh hòa nhã đáp. Cô không hề có ý định giận cá chém thớt, trút giận lên Trần Uyển Kiều. “Cô Bùi, dạo này tôi đã bắt đầu đi xem mắt. Tôi nghĩ tôi sẽ nhanh chóng bắt đầu một tình yêu mới, gặp được hạnh phúc của riêng mình.” Trần Uyển Kiều khẽ nói.

“Vậy chúc mừng cô.” Bùi Nhất Ninh thật lòng chúc phúc.

“Cảm ơn. Cô và Thần Hi chắc cũng sắp kết hôn rồi nhỉ? Đã định ngày chưa? Nếu định ngày rồi thì nhớ cho tôi biết nhé.” Nói đến đây, Trần Uyển Kiều bỗng thoáng dừng lại, mỉm cười nhìn Bùi Nhất Ninh, “Cô Bùi, cô sẽ không ngại chuyện tôi tham dự hôn lễ của cô chứ?”

“Tất nhiên không rồi. Rất2hoan nghênh cô đến tham dự hôn lễ của tôi và Thần Hi.” Bùi Nhất Ninh đáp. Cô có thể nhận ra Trần Uyển Kiều thật lòng chúc phúc cho mình. Thật ra, Trần Uyển Kiều là một người theo đuổi tình cảm rất đường hoàng. Trần Uyển Kiều thích Giang Thần Hi và chưa bao giờ che giấu, khi bị anh từ chối, Trần Uyển Kiều cũng không dùng thủ đoạn để có được anh mà lại lựa chọn buông tay.

“Cô Bùi, nói thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ Thần Hi sẽ thích cô. Tôi cho rằng anh ấy sự thích một người phụ nữ dịu dàng.” Chẳng hạn như mình vậy.

“Có điều, tôi có thể nhận ra Thần Hi rất thật lòng thích cô, thích đến nỗi hoàn toàn không có chỗ trống để8người khác xen vào.” Nếu không phải như vậy thì Trần Uyển Kiều đã không dễ dàng buông tay, dù chỉ có một chút hy vọng, cô cũng sẽ không bỏ cuộc. Rốt cuộc cô cũng không ngờ mình lại thích một người sâu đậm và lâu đến thế.

“Cô Bùi, nói thật tôi rất ngưỡng mộ cô. Có thể gặp được người cô yêu, và vừa vặn người ấy cũng yêu cô.” Trên mặt Trần Uyển Kiều đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Sau này cô cũng sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương mình thôi.” Bùi Nhất Ninh chân thành nói. Trần Uyển Kiều mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc phúc của cô. Khi nào tôi tìm được tình yêu đích thực, tôi nhất định sẽ mời cô và Thần Hi tham dự hôn lễ của chúng6tôi.”

“Được, chúc cô sớm ngày tìm được người đó.”

Đợi khi Bùi Nhất Ninh rời đi, Thư Vũ Vi mới đi tới: “Uyển Kiều, cậu nói gì với cô ta đấy?”.

Trần Uyển Kiều cười khẽ: “Không có gì, tán gẫu mấy câu thôi. Vũ Vi, tớ biết cậu chỉ muốn tốt cho tớ. Nhưng sau này cậu đừng làm khó cô ấy nữa. Thần Hi chưa bao giờ thích tớ, điều này cũng không liên quan đến cô ấy.”

Thư Vũ Vi rất không đồng ý với lời này: “Cái gì gọi là không liên quan? Cô ta cướp bạn trai của cậu, nói trắng ra cô ta chính là kẻ thứ ba vô liêm sỉ.”

“Vũ Vi, cô ấy không phải. Xét kỹ lại thì tớ mới là người xen vào giữa cô ấy và Thần Hi. Nếu muốn3nói cướp thì tớ mới là người cướp người yêu của cô ấy. Thần Hi chưa bao giờ thích tớ, dù chỉ một chút.” Trước khi Trần Uyển Kiều gặp được Giang Thần Hi thì anh đã yêu người phụ nữ tên Bùi Nhất Ninh rồi.

Trong mắt Trần Uyển Kiều lóe lên nét buồn bã. Thư Vũ Vi nghe vậy thì thở dài, vỗ vai cô: “Bỏ đi, nhớ mãi một người đàn ông không thích mình làm gì? Chẳng phải gần đây mẹ cậu đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu rồi à? Gặp chưa? Cậu thấy người đó thế nào?” Thư Vũ Vi không muốn Trấn Uyển Kiểu đau lòng nên chuyển để tài.

“Rất được, là một người rất lịch sự. Tớ đã gặp anh ấy vài lần, cảm giác cũng được. Nếu5có thể thì sẽ tiếp tục tìm hiểu.” Trần Uyển Kiều đáp. “Uyển Kiều, cậu có thích đối tượng xem mắt ấy không?” Thư Vũ Vi hào hứng. “Có quan trọng không?” Trần Uyển Kiều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bây giờ cô chỉ muốn tìm một người yêu thương mình, cùng anh ta sống cả đời. Thư Vũ Vi cau mày: “Tất nhiên là quan trọng rồi, đó là người sẽ ở bên cạnh cậu trọn đời này, nếu cậu không thích thì sao có thể chung sống cả đời được?” “Vậy tớ cố gắng thích người ta là được rồi. Qua mấy lần gặp gỡ, anh ấy rất tốt với tớ. Nếu về sau anh ấy vẫn có thể đối xử tốt với tớ thì tớ nghĩ thích anh ấy chắc không phải là điều khó lắm.” Trần Uyển Kiều nói.

Giờ phút này Trần Uyển Kiều thật lòng muốn ở bên cạnh người đàn ông ấy, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, nhưng không hề ngờ rằng sau này lại xảy ra biến cố, từ đó làm thay đổi cả cuộc đời của cô. Mặc dù Thư Vũ Vi đanh đá nhưng rất tốt với Trần Uyển Kiều. Thầy Trần Uyển Kiều thế này, cô ta rất khó chịu, đồng thời trong lòng cũng rõ, đến giờ Trần Uyển Kiều vẫn chưa quên được Giang Thần Hi. Thật ra qua thái độ của Giang Thần Hi đối với Bùi Nhất Ninh, có thể nhận ra người thứ ba không thể nào xen vào giữa người họ, dù Trần Uyển Kiều không từ bỏ thì người đau khổ cũng chỉ có cô ấy. Vì vậy, Thư Vũ Vi không làm sao khuyên Trần Uyển Kiều đừng từ bỏ và cố gắng tìm cơ hội được. Một khi nói ra và Trần Uyển Kiều cũng làm theo thì cuối cùng người bị tổn thương chắc chắn sẽ là cô ấy. Trần Uyển Kiều là bạn thân của cô ta, cô ta không muốn thấy bạn mình đau khổ. Nếu bây giờ Trần Uyển Kiều thật sự có thể từ bỏ Giang Thần Hi thì ngược lại cũng không phải là chuyện xấu. “Thôi, đừng nói về Giang Thần Hi nữa, nhắc đến lại khó chịu. Đúng rồi, tớ đã mua hai vé xem phim vào ngày mai, cậu có thời gian đi xem với tớ không?” Trần Uyển Kiều cười áy náy: “Ngày mai không được, mai tớ có hẹn với người khác rồi.”

“Là đối tượng xem mắt kia sao?” Trần Uyển Kiều gật đầu. Nghe vậy, Thư Vũ Vi nhìn cô ấy với ánh mắt mờ ám: “Không tệ, không tệ, đi đi. Có tin tốt thì đừng quên báo cho tớ biết nhé.” Trần Uyển Kiều mỉm cười.

Sau ngày sinh nhật của ông Giang thì Hạo Hạo theo Đoạn Lăng về nhà. “Hạo Hạo, sắp gặp ông bà nội rồi, con có vui không?” Đoạn Lăng hỏi.

Hạo Hạo gật đầu, ngước mắt nhìn Đoạn Lăng” “Ông nội bà nội sẽ thích con chứ?”

“Ông nội bà nội chắc chắn sẽ thích con.” Đoạn Lăng trả lời chắc nịch. Kể từ khi ba mẹ anh ta biết anh ta có một đứa con thì vẫn luôn muốn gặp Hạo Hạo, chẳng qua là bị anh ta liên tiếp từ chối. Lần này biết anh ta định đưa Hạo Hạo về nhà, không biết hai ông bà không biết vui đến nhường nào. Hai ngày trước, hôm nào họ cũng gọi cho anh ta hai cuộc điện thoại, giục anh ta về. Sáng sớm hôm nay, anh ta đã nhận ba cuộc điện thoại, hỏi bọn họ đã tới chưa, lên máy bay chưa. Vừa xuống máy bay lại gọi điện thoại đến.

“Ba mẹ, con với Hạo Hạo vừa ra khỏi sân bay. Vâng, sắp rồi, đang bắt xe về nhà. Ba mẹ không cần tới đón, chúng con tự bắt xe. Đúng, Hạo Hạo không kiêng ăn gì cả. Được rồi, để con hỏi.” Đoạn Lăng đưa điện thoại ra xa rồi hỏi Hạo Hạo: “Hạo Hạo, con có bị dị ứng với thứ gì không?” Hạo Hạo, lắc đầu. “Vâng, con đã hỏi rồi, thằng bé không bị dị ứng với thứ gì cả.” Nhà của Đoạn Lăng đã không còn ở chỗ cũ. Từ khi công ty của anh ta ở nước ngoài làm ăn được thì anh ta đã mua cho bố mẹ một ngôi nhà mới. Lần này trở về cũng là về nhà mới. Vừa tới gần nhà đã nhìn thấy cha anh ta đứng trước cửa biệt thự nhìn quanh, tất nhiên là đang đợi họ về. Thấy Đoạn Lăng, tầm mắt của ông lập tức dừng lại trên người đứa bé bên cạnh anh ta, không chớp mắt lấy một cái.

Cha Đoạn Lăng từng là nhân viên của một cơ quan hành chính, có điều hai năm trước do sức khỏe không tốt nên đã về hưu sớm. Ông Đoạn vẫn nhìn Hạo Hạo chăm chăm, đôi mắt vẩn đục không giấu được niềm xúc động. Ông xoa xoa tay, cố gắng nói thật hiền hòa, “Cháu là Hạo Hạo à?”

Hạo Hạo cười tít mắt gật đầu: “Chào ông nội, cháu là Bùi Hạo, năm nay bảy tuổi.”

“Giỏi giỏi giỏi, mau vào đi, bên ngoài nóng lắm.” Ông Đoạn rất vui, nói liền ba tiếng “giỏi”. Mẹ Đoạn Lăng đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng nói bên ngoài thì vội ra khỏi phòng bếp: “Ôi chao, các con đã về rồi đấy à. Đây là Hạo Hạo hả? Đến đây cho bà nội nhìn kỹ nào.” Bà Đoạn định đi đến ôm Hạo Hạo thì nhận ra trên tay mình còn đang cầm dụng cụ nấu nướng, “Xem mẹ cũng quên mất còn đang xào rau này. Hạo Hạo, cháu theo ba ra ghế sô pha ngồi một lúc trước nhé. Trên bàn có kẹo, có đồ ăn vặt, cháu muốn ăn gì thì tự ăn. Bà nội đi nấu cơm cho mấy ông cháu.”

“Cảm ơn bà nội, bà vất vả rồi.” Hạo Hạo ngoan ngoãn nói. Câu nói này khiến mặt mày bà Đoạn rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ đi như bay vào bếp. Đoạn Lăng thấy vẻ mặt xúc động của cha mẹ mình khi gặp Hạo Hạo thì rất đau lòng. Nếu năm đó anh ta không rời bỏ Bùi Nhất Ninh thì có phải cha mẹ anh đã sớm được tận hưởng niềm vui bên cạnh con cháu rồi không? Có điều, giờ nói gì cũng đã muộn.

Bà Đoạn không biết Hạo Hạo thích ăn gì nên đã làm một bàn đầy đủ ăn, khi ăn ba liên tục gắp thức ăn vào bát cậu bé: “Hạo Hạo, ăn đi cháu. Cháu thích ăn gì thì nói với bà nội, bà nội gắp cho cháu.” Trong bát của Hạo Hạo chất đầy thức ăn. miệng cũng căng đầy, cậu bé vừa cố gắng nhai nuốt vừa khó khăn nói: “Bà nội, bà nấu ăn ngon quá, cháu thích lắm. Bấy nhiêu đây đủ rồi ạ, nhiều hơn cháu ăn không hết đâu.” “Thích thì ăn nhiều hơn đi cháu. Mấy món này đều là của cháu cả đấy.” Nghe cháu trai nói thích ăn món ăn mình làm, bà Đoạn càng vui hơn. Nghe vậy, vẻ mặt Hạo Hạo như ăn phải mướp đắng. Cậu bé không ăn nổi nữa, nhưng mẹ đã nói không thể lãng phí thức ăn.

Đoạn Lăng thấy nét mặt khó xử của Hạo Hạo thì gắp bớt thức ăn trong bát cậu bé ra: “Ăn được bao nhiêu thì ăn, không hết thì ba ăn giúp con.”

Hạo Hạo gật đầu, cố gắng ăn hết thức ăn trong bát mình. Cậu bé không hề có áp lực khi gọi ông bà Đoạn là ông nội bà nội, nhưng chưa bao giờ gọi Đoạn Lăng là ba. Song anh ta biết, nếu Bùi Nhất Ninh không cho phép thì Hạo Hạo sẽ không sửa cách gọi, nên cũng chưa từng ép cậu bé.