*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hoành Dật nghe vậy thì có chút ai oán nhìn Thẩm Thanh Lan: “Vợ à, em nhẫn tâm bỏ anh lại một mình sao? Vết thương của anh còn chưa lành mà.” Thẩm Thanh Lan lườm anh: “Con trai anh còn ở nhà một mình kìa.” “Thằng bé đâu có một mình, còn ông nội và mọi người ở cùng mà.” Đêm qua anh cũng nghe thấy lời của An An. Nhóc con kia chỉ giả vờ đáng thương để Thẩm Thanh Lan đau lòng mà thôi. “Hôm nay em đã hỏi bác sĩ, vết thương của anh sẽ lành nhanh thôi.” Cho nên, chiếu giả vờ tội nghiệp không có tác dụng với Thẩm Thanh Lan. Phó Hoành Dật thở dài, nói sâu xa: “Quả nhiên anh đã già2rồi, không hấp dẫn bằng trai trẻ nữa.”
Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn anh: “Anh biết được thì tốt. Mai em đi tìm trai trẻ" đây.” “Vợ, em vô tình với anh quá.” Phó Hoành Dật càng ai oán hơn, nhưng đáng tiếc đường truyền bị gián đoạn, Thẩm Thanh Lan tỏ vẻ không nhận được tín hiệu.
Buổi tối Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan, bàn tay bắt đầu di chuyển khắp eo cô. Ám chỉ rõ ràng như vậy, tất nhiên cô hiểu được, đè bàn tay đang làm loạn của anh lại: “Vết thương anh chưa khỏi, ngoan ngoãn chút đi.”
Phó Hoành Dật thủ thỉ vào tại Thẩm Thanh Lan: “Vết thương của anh sắp khỏi hẳn rồi.” Thẩm Thanh Lan tức giận: “Trước đó ai bảo vết8thương chưa khỏi, cần được chăm sóc hả?”
Phó Hoành Dật làm như không nghe thấy lời Thẩm Thanh Lan, tiếp tục hà hơi, bàn tay không thành thật luồn vào áo ngủ của cô, ngậm lấy vành tại cô, nhẹ nhàng liếm rồi cắn: “Mai em phải về rồi.”
Vành tại của Thẩm Thanh Lan là nơi mẫn cảm nhất, bị anh trêu chọc như vậy, chẳng mấy chốc mà cả người cô đã mềm nhũn. Phó Hoành Dật thấy đã thành công liền lật mình một cái thay đổi vị trí của hai người. Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, nhất là khi thấy vết thương trên lưng anh thì lý trí bị anh trêu chọc đã bay xa liền trở về, “Đêm nay thật sự không được. Chờ anh6khỏi hẳn đã.”
“Vợ à, anh khó chịu, giúp anh đi.” Bây giờ Phó Hoành Dật như tên đã lên dây cung, không thể dừng lại, kìm nén đến nỗi trán cũng nổi đầy gân xanh, ôm chặt Thẩm Thanh Lan. Đã không được ăn thịt, vậy uống ít canh thịt cũng được. Trong khoảng thời gian này, vì vết thương trên người nên ngày nào anh cũng chỉ có thể ôm cô ngủ, không thể làm gì, giống như trở về những ngày cô mang thai trước kia.
Thẩm Thanh Lan cảm nhận được cơ thể căng cứng của Phó Hoành Dật. Thấy trán anh nổi đầy gân xanh, cô cũng không đành lòng, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt mong mỏi của anh. Mắt anh lập tức sáng ngời.3Một giờ sau, Phó Hoành Dật giúp Thẩm Thanh Lan xoa bóp cổ tay cho bớt mỏi. Cô thấy anh đầy thỏa mãn bèn bật cười: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
“Đáng tiếc là lần này bị thương ở bụng.” Nếu như ở trên đùi hoặc chỗ khác thì anh đã không phải chỉ uống canh thịt thối. Thẩm Thanh Lan cạn lời, đấm nhẹ anh một cái, xoay người nhắm mắt ngủ. Cô thật sự rất buồn ngủ. Sáng hôm sau Thẩm Thanh Lan trở về nhà. Phó Hoành Dật đưa cô ra tới công quân khu, nhìn xe có đi khuất hẳn mới trở vào.
Thẩm Thanh Lan không nói với Phó lão gia chuyện Phó Hoành Dật bị thương. Phó lão gia cũng chỉ cho rằng chẳng qua Thẩm5Thanh Lan đến quân khu ở một thời gian. Dù sao trước kia cũng từng có chuyện như vậy. Thẩm Thanh Lan về nhà, người vui mừng nhất là An An. Từ sau khi cô về, cậu nhóc liền biến thành cái đuôi nhỏ của cô. Cô đi đến đâu thì cậu nhóc bám theo đến đấy, muốn cắt đuôi cũng cắt không được. Ngay cả khi cô đi vệ sinh nhóc con cũng muốn đi theo. Cô hết cách chỉ có thể đi đâu cũng dẫn con đi cùng.
Chiều hôm nay, Thẩm Thanh Lan vừa từ phòng tranh ra thì nhận được điện thoại của đồn cảnh sát Dương Thành, nói Cổ Dương đang ở đấy, muốn cô đến đó một chuyến. Dương Thành? Thẩm Thanh Lan nhíu mày, chẳng biết Cố Dương tự dưng lại chạy đến Dương Thành làm gì? Từ thủ đô đến đó cũng phải ngồi tàu mất đến năm tiếng. “Xin hỏi Cổ Dương làm sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Sau khi nghe cảnh sát trả lời, sắc mặt cô liền thay đổi: “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ đến ngay. Có điều tôi đang ở thủ đô, phải mất chút thời gian.” Thẩm Thanh Lan lấy ví tiền, giấy tờ và chìa khóa rồi ra ngoài. Cố gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, bảo anh lập tức đặt vé máy bay đến Dương Thành giúp mình. Dù lúc này đang trong kỳ nghỉ Đoan Ngọ, mua vé máy bay rất khó, nhưng Thẩm Quân Dục là ai? Chưa đầy mười phút, thông tin chuyến bay được gửi vào di động của Thẩm Thanh Lan. “Lan Lan, em đến Dương Thành làm gì vậy?” Thẩm Quân Dục hỏi.
“Chuyện này đợi em về rồi nói sau.” Đến bản thân cô còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Được, vậy em đi đường chú ý an toàn. Có bất cứ việc gì thì nhớ gọi cho anh nhé.” “Em biết rồi.”
An An chỉ ngủ trưa một giấc, thức dậy đã không thấy mẹ đâu. Tìm khắp nhà cũng không thấy Thẩm Thanh Lan, chu miệng ấm ức chực khóc. Khi Thẩm Thanh Lan đến đồn cảnh sát, vừa tới cửa thì đã nghe tiếng tranh cãi ồn ào bên trong, có nam có nữ, trong đó vang dội nhất là giọng một người phụ nữ, chửi bới lớn tiếng, lời lẽ rất khó nghe.
Thẩm Thanh Lan đi vào liền thấy Cổ Dương ngồi một bên, mặt đầy tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang chửi bới kia, hai tay siết chặt. Cô cũng lo cậu ta sẽ xông tới cho người ta mấy đấm. Ngồi cạnh Cổ Dương là một chàng trai mặc quân phục, đè nắm đấm của Cổ Dương sợ cậu ta sẽ xông lên đánh người thật. Mặt anh chàng quân nhân trẻ tuổi đầy vẻ lo lắng.
Mấy viên cảnh sát thì đang khuyên nhủ người phụ nữ kia. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông, trông có vẻ là chồng cô ta, mặt mày bầm tím, mắt phải còn bị bầm một mảng lớn. Kế bên còn có một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, lúc này đang nhìn Cố Dương bằng ánh mắt không lành. Ba người này hình như là người một nhà. Sau khi Thẩm Thanh Lan vào thì đi thẳng tới bên cạnh Cố Dương. Thấy cô, cậu ta thu bớt vẻ giận dữ trên mặt: “Chị dâu.”
Người phụ nữ kia thấy có người tới thì dáng vẻ càng hung dữ hơn, chỉ vào Cổ Dương nói: “Đừng tưởng rằng có người đến thì sẽ êm chuyện. Tôi cho cậu biết, tôi phải kiện cậu. Uống cho cậu là bộ đội, vậy mà dám ra tay đánh dân thường chúng tôi. Các người cầm tiền thuế của chúng tôi mà dám đánh chúng tôi, còn có luật pháp không?”
Nghe vậy, mặt Thẩm Thanh Lan biển sắc, hỏi Cổ Dương: “Cậu đánh người?” Cố Dương lạnh lùng nói: “Hắn ta đáng bị đánh.”
Người phụ nữ vừa nghe vậy thì càng tức giận, chỉ vào với cảnh sát nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh nghe đi, thái độ của cậu ta thế kia mà là muốn giải hòa sao? Đánh người mà còn dám hống hách, lớn lối như vậy.”
Sau đó cô ta nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Tôi không biết cô là gì của cậu ta, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không hòa giải đấu, chuyện này tôi sẽ không cho qua. Tôi sẽ tới quân đội khiếu nại cậu ta, tôi muốn cho cậu ta không thể mặc quân phục được nữa. Cô nói cho tôi biết, cậu ta là người của quân khu nào?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, nhìn người phụ nữ chằm chằm, sau đó nói với cảnh sát: “Tôi là chị dâu cậu ta. Có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Cảnh sát còn chưa lên tiếng, người phụ nữ đã xen vào: “Cậu ta là em của cô phải không? Cậu ta đánh chồng tôi, thân là bộ đội mà lại đi đánh dân. Tôi phải kiện cậu ta.” Thẩm Thanh Lan nhìn sang Cố Dương: “Giải thích cho chị xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Dương cúi đầu, “Không có gì để giải thích. Người là do em đánh, cô ta muốn kiện em thì cứ kiện, em không hối hận.”
“Đánh người thì cũng phải có nguyên nhân chứ. Nguyên nhân là gì?” Thẩm Thanh Lan hơi đau đầu. Tuy Cổ Dương làm việc nóng nảy nhưng không phải là người xấu tính, sẽ không tùy tiện ra tay đánh người. Nhất là sau khi rèn luyện trong quân đội mấy năm, cậu ta càng chững chạc hơn, có thể khiến cậu ta ra tay thì chắc chắn trong chuyện này có gì đó uẩn khúc.
Người phụ nữ vẫn mắng chửi om sòm, nói đi nói lại có vài câu khiến Thẩm Thanh Lan đau đầu, cô trầm giọng nói: “Tạm thời đừng ầm ĩ nữa, trước tiên hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu em trai tôi thật sự có lỗi thì cô muốn kiện hay bồi thường gì chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến. Nhưng nếu cô cố tình gây sự, thì tôi sẽ gọi thẳng cho luật sư.” “Gọi đi, cô tưởng cô gọi luật sư thì chúng tôi sẽ sợ cô đấy. Chúng tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Tôi phải kiện các người tội cố gây thương tích, tôi phải kiện các người...” Người phụ nữ hung dữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan thì những lời đang nói liền kẹt trong cổ họng, không tài nào nói ra được. Cô ta kéo vạt áo chồng mình, ý bảo hắn ta lên tiếng. Người đàn ông chỉ trừng mắt hung dữ lườm Cổ Dương nhưng cũng không nói gì. Rốt cuộc cũng yên lặng, Thẩm Thanh Lan quay sang hỏi Cổ Dương: “Bây giờ có thể nói chuyện là sao rồi chứ?” Cổ Dương ngẩng đầu: “Em thật sự đã đánh người, nhưng là do bọn họ sỉ nhục quân nhân, đáng bị đánh.”
Nghe vậy, người phụ nữ lập tức gào lên: “Ai... ai sỉ nhục quân nhân hả? Cậu đừng nói bậy bạ. Nếu cậu còn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ kiện cậu tội vu khống.” Cổ Dương lạnh lùng nhìn cô ta rồi đưa tay chỉ anh chàng bộ đội kia: “Cô có dám nói cô không sỉ nhục đồng đội của tôi không?” Ánh mắt người phụ nữ lảng tránh, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua: “Bây giờ đang nói chuyện cậu đánh người. Cậu tưởng cậu chuyển chủ đề thì sẽ xong chuyện đánh à. Tôi cho cậu biết, cậu không thoát được đâu.” Từ đầu Thẩm Thanh Lan đã chú ý đến anh chàng bộ đội kia, nghe Cố Dương nói vậy liền hiểu ra nguyên nhân chuyện này là do anh chàng bộ đội ấy, Cổ Dương đánh người cũng liên quan tới cậu ta. “Giờ chị muốn em nói cho chị biết sự thật.” Thẩm Thanh Lan hờ hững nói. Từ khi bước vào, nét mặt cô vẫn luôn lạnh lùng, toát ra hơi thở người lạ chớ tới gần.
“Hay để tôi nói cho, tôi là nhân chứng.” Một giọng nữ vang lên. Thẩm Thanh Lan nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một cô gái trẻ mặc váy đỏ khoảng hai mươi tuổi. “Tôi cũng là hành khách đi cùng chuyến tàu với họ, tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.” Cô gái nói. Chuyện này phải bắt đầu kể từ buổi chiều hôm nay. Tại nhà ga thủ đô, trên một chuyến tàu đến Dương Thành, một chàng trai mặc quân phục ngồi trên ghế. Cậu ta ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, bên chân là một valy hành lý.
Đây là điểm xuất phát của chuyến tàu, còn năm phút nữa sẽ chạy, đầu tiên cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn về phía cửa như đang chờ ai đó. Lúc này, một đôi vợ chồng chừng ba mươi tuổi lên tàu, theo sau còn có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Đôi vợ chồng tay xách nách mang rất nhiều hành lý.
“Không thể chờ qua Đoan Ngọ hãy về nhà à, mấy người này cũng thật là, có phải Tết âm lịch đầu, Đoan Ngọ mà cũng tranh nhau về nhà. mua hết cả vé, anh xem những người trên tàu đi, ngay cả chỗ đứng cũng không có.” Người phụ nữ làu bàu, sau đó quát lên với người bên cạnh: “Chen cái gì mà chen, túi của tôi sắp rơi rồi đây này.”
Người bị quát lạnh lùng nhìn cô ta một cái, rốt cuộc ai mới là người ra sức chen lấn hả? Còn mấy phút nữa đoàn tàu mới khởi hành, vậy mà người phụ nữ này lại vội vàng xô đẩy chen lấn. Có điều anh ta là đàn ông, không thèm chấp nhặt với phụ nữ, chỉ lườm cô ta một cái rồi bỏ đi. Anh ta còn chưa tìm được chỗ của mình.
“Hứ, có gì hay ho chứ.” Người phụ nữ hừ lạnh, bọn họ về quê thăm người thân, trong hành lý đều là quà tặng cho bạn bè thân thích. Ban đầu cô ta định chờ qua Đoan Ngọ mới về, như thể cũng bớt đông đúc, có thể mua được vé ngồi, chứ không phải như bây giờ, mất tiền mà phải đúng hơn năm tiếng mới về đến nhà. “Được rồi, đừng lải nhải nữa, lải nhải suốt đường đi rồi, không phiền hả. Địnhanh lên, cản đường cản lối, muốn người ta mắng cho sao?” Người đàn ông thúc giục vợ, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Người phụ nữ nhìn ra phía sau: “Mẹ, mẹ theo sát nhé.”
Khó khăn lắm mới tìm được khoang của mình, người phụ nữ để hành lý xuống đất, bắt đầu nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ trống để ngồi. Bây giờ trên tàu chưa đồng hành khách lắm, không có không ít chỗ trống, nhưng hẳn là đều có người rồi.
Cô ta định tìm một chỗ gần đây để ngồi. Người đàn ông kéo cô ta lại: “Đợi tàu chạy hãy tìm.” Bây giờ còn một lúc nữa tàu mới khởi hành, có một số người còn chưa lên, lát nữa nhường lại chỗ cũng phiền. Người phụ nữ thấy cũng phải, bèn dựa một bến chờ hành khách khác lên tàu.
“Tại anh cả đấy, biết Đoan Ngọ phải về nhà, sao không mua vé cho sớm. Nếu anh mua được vé ngồi thì chúng ta đâu đến nỗi phải đứng chỗ này giương mắt nhìn.” Người phụ nữ trách móc chồng mình. “Được rồi, được rồi. Ban ngày Đại Chí phải đi làm, không có thời gian mua vé cũng là chuyện thường. Không phải chỉ đứng hơn năm tiếng thôi sao, một lát là tới nơi thôi.”
Hừ, người phụ nữ mỉa mai: “Mẹ à, hơn năm tiếng đấy, không phải năm phút đâu.” Đừng nói là năm tiếng, chỉ một tiếng thôi thì chân cũng muốn gãy rồi. “Còn lải nhải nữa thì cút về cho tôi.” Người đàn ông mắng. Từ khi biết không mua được vé ngồi, vợ hắn ta đã cằn nhằn suốt, nghe đến phiền. Người phụ nữ thấy chồng tức giận thì lập tức im miệng. Liếc mắt thấy một anh chàng bộ đội ngồi bên kia, cô ta thoáng nhìn rồi thu lại ánh mắt đi.
Càng ngày càng nhiều người lên tàu, chỗ ngồi trên khoang tàu đều đã kín hết. Người phụ nữ thầm kêu không may, sao không có người nào lên tàu ở ga kế tiếp vậy, như thể ít nhất bọn họ cũng có thể ngồi được một đoạn. Trên tàu cũng có rất đông người phải đứng, dưới đất đầy hành lý, một số người còn ngồi thẳng lên va ly hành lý của mình. Người phụ nữ và chồng chỉ mang theo hai va ly hành lý, còn lại đều là túi xách. Lúc này mẹ chồng và chồng của cô ta đang ngồi trên valy hành lý còn cô ta chỉ có thể đứng. Tầm mắt người phụ nữ lại quét qua chỗ anh chàng bộ đội lần nữa, không biết đang nghĩ gì.
Một phút cuối trước khi chuyển tàu rời bến, một người vội vã chạy vào, mắt anh chàng bộ đội sáng lên, vẫy tay: “Cố Dương.” Cố Dương vừa nhìn đã thấy cậu ta, đi tới đưa cái túi trên tay cho cậu ta: “Chỉ mua được mấy thứ này thôi, chắc đủ cho chúng ta ăn trên đường. Đúng rồi, cậu có mang theo cốc không?”
“Có mang theo, ở trong túi này.” Anh chàng bộ đội cũng chính là Trần Lập gật đầu. Trần Lập lấy một cái cốc trong túi ra. Cố Dương nhận lấy cái cốc: “Tôi đi lấy nước nóng, cậu đói thì ăn trước một ít bánh mì lấp bụng đi.” Trần Lập đáp một tiếng. Cố Dương cầm cốc đi lấy nước.
Chuyến tàu chầm chậm khởi hành, người phụ nữ lại nhìn sang chỗ Trần Lập rồi nhìn chồng mình ra hiệu. Nhưng chồng cô ta đang cúi đầu nghịch điện thoại, không rảnh để ý tới cô ta. Người phụ nữ lườm chồng rồi tiến lên, vỗ vai Trần Lập: “Chàng trai, mẹ chồng tôi lớn tuổi vậy mà còn phải đứng hơn năm tiếng mới về tới nhà. Cậu có thể nhường chỗ cho mẹ chồng tôi không?” Mặc dù nói năng rất khách sáo, nhưng vẻ mặt của cô ta lại đang nói chuyện một cách đương nhiên.
Trần Lập do dự nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên va ly hành lý. Người phụ nữ thấy thế liền không vui nói: “Tôi nói này, cậu đây là sao, là bộ đội, nhận tiền thuế của chúng tôi thì nên vì người dân chúng tôi phục vụ chứ. Giờ chỉ bảo cậu nhường chỗ ngồi thôi mà cậu lại không cam tâm tình nguyện. Bộ đội các cậu vì dân phục vụ thể sao?”
Giọng của người phụ nữ không nhỏ, nên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra thì mọi người liền nhìn người phụ nữ với ánh mắt không đồng tình, có điều không ai mở miệng. “Không phải, tôi...” Trần Lập khó xử nói.
“Không phải cái gì mà không phải. Chẳng lẽ tôi nói sai à? Cậu là một thanh niên mới hai mươi tuổi, còn là bộ đội, đứng mấy tiếng thì có làm sao? Còn mẹ chồng tôi năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Nếu đứng năm tiếng về nhà thì hôm sau sẽ phải nằm liệt giường mất.”
Trần Lập mở miệng toan nói gì đó thì người phụ nữ mất kiên nhẫn phất tay: “Đứng lên nhường chỗ ngồi cho mẹ chồng của tôi đi. Thật là, thân là bộ đội, không chủ động nhường chỗ ngồi thì thôi còn đợi người khác phải mở miệng.” “Bản thân không mua được vé ngồi thì trách ai. Dựa vào đâu mà lại bắt người khác nhường chỗ ngồi? Mặt dày nhỉ.” Có người chướng mắt, bất mãn nói. Người phụ nữ lập tức nhìn sang, trợn mắt, hai tay chống nạnh, hung dữ lườm người vừa lên tiếng: “Tôi cũng không bảo cô nhường, cô lắm chuyện cái gì? Cô là cảnh sát giữ trật tự đấy à? Nhiều chuyện thế! Nếu ăn no rửng mỡ thì đứng lên đi cho tiêu bớt. Người phải đứng không phải là cô, cho nên đứng nói chuyện không đau thắt lưng" phải không?”
Người vừa lên tiếng là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, vốn chỉ bất bình thay Trần Lập, không ngờ bị người phụ nữ mắng xối xả, liền giận dữ: “Rốt cuộc cô có biết lý lẽ không vậy? Cậy già nên lên mặt à? Dựa vào đâu mà lại bắt tôi nhường chỗ cho cô, tôi thiếu nợ cô chắc?” Cô gái trẻ là một người mạnh mẽ, thấy người phụ nữ nói vậy cũng không chịu yếu thể.
“Ôi, thanh niên bây giờ thật ghê gớm, không kính già yêu trẻ thì thôi đi, lại còn vô giáo dục. Tôi cũng có bảo cô nhường chỗ đậu, cậu ta còn không lên tiếng thì cô đã nhảy ra trước. Chẳng lẽ cô thấy người ta đẹp trai nên động lòng xuân à? Cô gái à, tôi thấy cô còn đang tuổi đến trường, lo mà học hành nhiều vào, đừng thấy rảnh quá mà nhiều chuyện.”
Người phụ nữ đanh đá nói một tràng. Cô gái nghe những lời lẽ cay độc kia mà tức đến nỗi đỏ bừng mặt, còn người phụ nữ lại đắc ý nhìn cô. Ranh con mà lại dám “chiến” với bà, cho mày tức chết. Cô gái đang định nói gì nữa thì bị người bạn đi cùng kéo lại, ý bảo cô ấy đừng nói nữa, không thấy trên khoang thu đông người như vậy mà chẳng ai đứng ra, chỉ có cậu đứng ra sao? Lên tiếng chỉ chuốc lấy phiền phức. Đi cùng cô gái là một thanh niên trạc tuổi, có vẻ là bạn trai cô. Cô gái bất mãn nhìn bạn trai mình. Cô chỉ là không thể chỉ trơ mắt nhìn người khác bị bắt nạt. Bạn trai cô gái hiểu tính cô nên kéo cô ngồi xuống: “Được rồi, đây là chuyện của người ta, em xen vào làm gì? Chẳng qua là một chỗ ngồi thôi, có gì ghê gớm đâu. Em không nghe người ta vừa nói gì em à?” Cô gái nghe vậy liền quay sang nhìn bạn trai mình: “Rốt cuộc anh giúp ai đấy?”
“Tất nhiên là giúp em rồi.”
Cô gái hừ khẽ rồi quay sang định trách người phụ nữ kia, nhưng bị bạn trai bịt miệng lại. Người phụ nữ thấy thể lập tức tỏ ra vênh váo, nhìn về phía Trần Lập đã đỏ bừng cả mặt: “Tôi nói này, rốt cuộc cậu thế nào đây, bảo nhường chỗ thôi cũng lề mề. Ngày thường khi bắt người dân chúng tôi nộp thuế thì tích cực lắm mà, bây giờ đến lúc phục vụ chúng tôi lại im re. Các người như vậy cũng được gọi là đầy tớ của nhân dân à?” Đôi tay trên đời Trần Lập siết chặt, gương mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu ta đang nhìn chân trái mình, ánh mắt đầy đau khổ, tay còn hơi run run. Chồng người phụ nữ kéo góc áo cô ta, ý bảo cô ta vừa vừa phải phải thôi. Tuy hắn ta cũng thấy chàng trai mặc quân phục cư xử không phải, thấy người lớn tuổi cũng không biết nhường chỗ, có điều khoang tàu này bao nhiêu người, ai cũng đang nhìn họ đấy, thật mất mặt. Người phụ nữ vùng vằng, trừng mắt lườm chồng. Vừa rồi bảo hắn ta đi nói thì hắn ta không làm, bây giờ lại chê cô ta làm mất mặt? Cô ta làm vậy là vì ai? Còn không phải vì bà mẹ đã năm mươi tuổi của hắn ta sao? Người đàn ông hiểu được ý nghĩ trong mắt vợ, bèn cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Bỏ đi, hắn ta mặc kệ..
“Nhanh lên đi.” Người phụ nữ thúc giục.
Mặt Trần Lập đỏ bừng, vừa định đứng dậy thì có một bàn tay đặt lên vai cậu ta: “Không được nhường.”