*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Thẩm Thanh Lan lại không nói gì với người phụ nữ mà nhìn về phía Cố Dương: “Xin lỗi đi.”
Cố Dương không thể tin được nhìn Thẩm Thanh Lan: “Chị dâu!”
Cô gái váy đỏ cứ nghĩ Thẩm Thanh Lan nghe xong mọi chuyện sẽ giúp Cố Dương, nhưng không ngờ cô lại bắt Cố Dương xin lỗi, nên nhất thời ngẩn ra: “Này, chị có nghe tôi nói không vậy, là người phụ nữ này gây sự, hai anh lính này không làm gì sai cả.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười dịu dàng với cô gái mặc váy đỏ, không nói gì, chỉ nhìn Cố Dương: “Đừng để chị phải nhắc lại lần thứ ba, xin lỗi đi!” Cổ Dương thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng thì mím chặt môi, rất không cam lòng mà xuống nước trước: “Xin lỗi.”
Nỗi sợ trong mắt người2phụ nữ biến mất tăm, vênh mặt đắc ý nhìn Thẩm Thanh Lan: “Như vậy mới phải chứ. Đánh người khác là không đúng, nhưng đừng tưởng nói xin lỗi là xong, chồng tôi bị thương còn chưa đi khám, tiền thuốc men tổn thất tinh thần, các người phải trả cho chúng tôi. Còn nữa, vì chuyện hôm nay mà chúng tôi trễ nải thời gian, các người cũng phải bồi thường!” “Tiền thuốc men của chồng cô, chúng tôi sẽ trả cho cô!” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt trả lời, nhưng sau đó, giọng điệu bỗng thay đổi: “Nói xong chuyện này rồi thì chúng ta nói đến chuyện khác đi!” “Chuyện gì?” Người phụ nữ hỏi theo bản năng. “Cô xúc phạm em tôi và cả bạn của em tôi, chuyện này có giải thích thế nào?”
“Tôi xúc phạm họ khi nào? Cô đừng8có ở đó mà nói năng bậy bạ!” Người phụ nữ cao giọng. “Cô không thừa nhận cũng không sao, trên tàu đông như thế, chắc chắn có không ít người nghe thấy, chỉ cần đến hỏi là được. Nhiều nhân chứng như vậy, tôi không sợ các người chống chế. Em tôi đánh người là sai, cho nên tôi đã bảo nó xin lỗi. Còn vết thương của chồng cô, các người khám hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả đủ. Nhưng cô xúc phạm em tôi và bạn cậu ấy trước mặt bao nhiêu người, chuyện này cũng là sự thật. Nếu nói nhẹ, thì đây chỉ tranh chấp giữa hai bên. Nhưng nếu nói nặng thì các người đã xúc phạm đến quân đội quốc gia.”
Cô gái váy đỏ cứ nghĩ Thẩm Thanh Lan là kẻ sợ phiền hà, không ngờ mọi chuyện lại6chuyển sang hướng khác nên nhất thời nhìn Thẩm Thanh Lan đẩy tán thưởng.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan thản nhiên, ngay cả giọng nói cũng điềm đạm, nhưng lại khiến cho sắc mặt người phụ nữ càng lúc càng sa sầm: “Tôi không coi thường bộ đội quốc gia, đừng hòng vu khống tôi!”
Mắng chửi người là một chuyện, nhưng khi dính đến người có địa vị cao, nhất là thuộc độ bộ đội quốc gia thì nó lại phát triển theo một chiều hướng khác, cực kỳ nghiêm trọng. Cho dù phụ nữ ngu ngốc đến cỡ nào cũng biết chuyện này.
Người phụ nữ lớn tuổi thấy con dâu đuối lý lập tức hùa theo, khóc to hơn: “Các người ở đông bắt nạt chúng tôi ít người đúng không? Cho dù con dâu tôi nói vài câu không đúng thì chúng tôi cũng không hề3ra tay đánh người. Hai người họ vẫn đứng đó không bị gì, nhưng con tôi thì sao, cô nhìn xem bị đánh thành thế này? Rốt cuộc là ai bị hại chứ?” Bà cụ cũng là người giỏi đánh trống lảng, bỏ nặng tìm nhẹ, nhấn mạnh chuyện con trai bà bị người ta đánh, còn chuyện con dâu xúc phạm người khác thì lại lờ đi không nhắc đến. Thẩm Thanh Lan thấy bà ta còn định càn quấy tiếp thì lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Thẩm Quân Dục: “Anh, bây giờ em đang bị người khác gây sự nhằm trục lợi ở Dương Thành. Em cần một luật sư, anh nhanh chóng bảo người qua đây đi.”
Trầm Quân Dục hơi sửng sốt, đáp: “Được! Anh sẽ bảo luật sư xuất phát ngay, khoảng ba tiếng nữa sẽ đến nơi. Giờ5em đang ở chỗ nào của Dương Thành?” “Em đang ở đồn cảnh sát nhà ga Dương Thành.”
Thẩm Thanh Lan mở loa ngoài nên mọi người ở đây đều nghe thấy nội dung cuộc điện thoại. Người phụ nữ thấy Thẩm Thanh Lan mời luật sư thật thì giật mình, chạy tới giật điện thoại của cô, Thẩm Thanh Lan giơ tay lên, ngắt luôn điện thoại. “Luật sư đang trên đường đến. Chuyện này thế nào,luật sư ắt có cách nhận định.” Thẩm Thanh Lan hời hợt nói với người phụ nữ. Người phụ nữ lớn tuổi nghe phải mời luật sự liền sợ hãi, kéo tay con dâu nói nhỏ: “Con dâu, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ mời luật sự rồi.”
Trong lòng người phụ nữ cũng hơi hoang mang nhưng rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn bà già: “Mẹ đừng lo. Chuyện này chúng ta có lý, chúng ta cũng không đánh ai mà.” Người phụ nữ lớn tuổi nghĩ lại thấy cũng đúng. Hiện tại người bị đánh là con trai bà ta, sao bà ta phải sợ, vì thế liền thẳng lưng. Luật sư mất ba tiếng mới có thể đến đây, nên mọi người phải ở lại đồn cảnh sát chờ đợi. Cô gái váy đỏ là nhân chứng chứng kiến sự việc nên cũng ở lại. “Chị Thẩm, xin lỗi.” Trần Lập nhỏ giọng xin lỗi Thẩm Thanh Lan. Chuyện này do mình mà ra, Cố Dương là ra mặt cho cậu ta: “Để em trả tiền thuốc men, phí tổn thất và những phí khác.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lơ đãng lướt qua chân trái của Trần Lập rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không phải lỗi của cậu. Tôi sẽ giải quyết, yên tâm đi.” Cổ Dương phụ họa: “Đúng vậy, chuyện này có phải lỗi của chúng ta đâu. Chúng ta không phải sợ, chị dâu tôi sẽ giải quyết.”
Thẩm Thanh Lan lườm Cổ Dương. Cậu ta lập tức ngậm miệng. Nửa tiếng sau người phụ nữ đã mất kiên nhẫn, ầm ĩ đòi về. Thật ra cũng là bởi sợ luật sự đến sẽ gây bất lợi cho bọn họ. Thẩm Thanh Lan lãnh đạm nói: “Giờ các người vẫn chưa thể đi được. Hôm nay phải giải quyết xong việc này, chồng cô bị thương vẫn chưa đến bệnh viện xử lý. Tiền thuốc men tôi cũng chưa bồi thường. Chuyện các người sỉ nhục em trai tôi vẫn chưa được giải quyết. Bây giờ sao có thể đi được?”
“Vết thương chúng tôi sẽ tự đi khám. Các người chỉ cần đền tiền cho chúng tôi là được.” Người phụ nữ vẫn còn nhớ đến khoản tiền chữa trị: “Hôm nay các người đánh chồng tôi, làm tinh thần của chúng tôi bị tổn thương nặng nề, vì vậy các người còn phải bồi thường chúng tôi năm mươi nghìn phí tổn thất tinh thần.” Không ngờ đến lúc này rồi mà người phụ nữ kia còn không quên đòi hỏi. Cô gái váy đỏ tặc lưỡi cảm thán, đã từng gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa thấy mặt ai dày thế này.
Cô nghĩ sao nói vậy, giọng nói không nhỏ, tất nhiên mọi người ở đây nghe thấy cả. Có cảnh sát che miệng cười trộm. Còn người phụ nữ thì giận dữ mà gào lên: “Con ranh chết tiệt kia, mày nói vớ vẩn gì đấy. Còn nói bậy nữa, mày có tin tao xé miệng mày không?”
Cô gái váy đỏ chống nạnh: “Đây là đồn cảnh sát, có ngon thì ra tay đánh tôi đi.” Cô ấy muốn xem thử cảnh sát có quan tâm đến chuyện đánh người ở đồn cảnh sát không.
Người phụ nữ kia đương nhiên không dám động tay động chân ở đồn cảnh sát, căm ghét trừng mắt nhìn cô gái váy đỏ, chống nạnh, tức tối.
Kết quả, tức giận chưa được năm phút thì cô ta đã đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, chìa tay ra: “Chúng tôi không thèm tiền chữa trị nữa. Đưa chúng tôi phí tổn thất tinh thần là được rồi, đưa ngay đi thì chuyện này coi như xong.” Dáng vẻ cô ta như thể “Tôi rất rộng lượng, các người mau đưa tiền đây.” Thẩm Thanh Lan thờ ơ: “Luật sư đang trên đường đến. Chuyện này chúng tôi sẽ giao cho luật sự giải quyết. Phải bồi thường bao nhiêu, chúng tôi nhất định sẽ không đưa thiếu một xu. Còn chuyện các người sỉ nhục em tôi cũng sẽ để pháp luật phán quyết.”
Nét mặt người phụ nữ cứng đờ, định khóc lóc ăn vạ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng dửng dưng nhưng không hề hung ác của Thẩm Thanh Lan thì liền sợ hãi lùi về sau một bước. Kẻ thông minh đều có thể nhìn ta Thẩm Thanh Lan không phải là người dễ đụng vào. Chồng của người phụ nữ thấy vậy thì kéo vợ mình đi: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Người phụ nữ vẫn còn nhớ thương khoản phí tổn thương tinh thần, sao có thể cam lòng rời đi. Dù không moi được mấy chục nghìn thì cầm mấy nghìn cũng được. Còn về vết thương của chồng cô ta thì chỉ là bị thương ngoài da, về nhà thoa rượu thuốc, mấy ngày là khỏi. Bọn họ đều là lao động bình thường, thu nhập không được bao nhiêu, có thể mọi được chút tiền bồi thường cũng hời rồi. Hơn nữa mấy người này vừa nhận đã biết là kẻ có tiền, lấy chút tiền từ họ thì có làm sao? Khoản tiền ấy đối với họ chỉ là số lẻ, họ tùy tiện búng tay một cái là kiếm được một khoản hơn thế này rồi. Người phụ nữ nghĩ chắc nịch, trong lòng yên tâm.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Quân Dục rất cao, chưa đến ba tiếng thì luật sư đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Luật sư đến chỗ Thẩm Thanh Lan chào hỏi trước, “Cô Thẩm.”
“Luật sư Trương, lại làm phiền anh rồi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói.
Luật sư Trương cười nói: “Cổ Thẩm, đây là nhiệm vụ của tôi, không biết lần này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Thanh Lan thuật lại sự việc một lần nữa. Luật sư Trương gật đầu, lập tức đã có tính toán. Anh ta đi đến trước mặt hai vợ chồng: “Cô này, từ giờ phút này, tôi sẽ là luật sư của anh Cổ Dương. Cho phép tôi hỏi, cô nói thân chủ tôi đánh chồng cô, đúng như vậy không?” “Đúng vậy? Chuyện này là thật, các người đừng hòng phủ nhận chuyện này.” Người phụ nữ gật đầu trả lời. Luật sư Trương gật đầu: “Nhưng tôi lại nghe nói là chồng cô ra tay trước? Anh Cố Dương chỉ phòng vệ chính đáng?” “Các người chỉ đang chối cãi, đúng là không biết xấu hổ” Người phụ nữ hét to.
“Cô mới không biết xấu hổ ấy.” Cô gái váy đỏ chen ngang, “Anh luật sư, mấy đồng chí cảnh sát, tôi làm chứng, là do chú kia muốn đánh hai anh bộ đội này, anh bộ đội này chỉ phòng vệ chính đáng thôi? Ai cũng thấy, trên tàu đồng người, nếu không tin, mọi người có thể đi kiểm chứng.”
Người phụ nữ dữ tợn trừng mắt nhìn cô gái váy đỏ. Nhưng cô gái lại chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.