*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được.”
Hiếm khi được tự do mà không cần luyện tập, Cổ Dương đang nằm lì ở nhà. Cậu ta mở điện thoại lên định xem chương trình giải trí, kết quả lại nhìn thấy video này. Vừa xem xong, sắc mặt cậu ta lập tức đen như đáy nồi. Chuyện này rõ ràng là có người muốn nhắm vào quân nhân, bằng không vì sao lại làm như vậy? Tuy rằng đây là video cậu ta đánh người, nhưng mặt của cậu ta lại được làm mờ, nếu người này nhắm vào cậu ta thì chắc chắn sẽ không làm vậy. Nhưng đối phương cố ý bôi nhọ hình tượng quân nhân thì được lợi gì chứ? Nghĩ đến đây, đầu tiên Cổ Dương nghi ngờ video này2là do gián điệp của nước nào đó đăng tải, chứ người dân nước Z sẽ không làm chuyện thế này. Nếu là do gián điệp nước khác lẩn trốn trong nước làm thì hoàn toàn có thể hiểu được, vì như vậy sẽ rất dễ khiến người dân bất mãn với quân nhân của nước nhà, cũng dễ khiến lòng dân phẫn nộ. Không thể chịu đựng được, ngón tay của Cổ Dương phát ra âm thanh răng rắc. Cậu ta thề nếu biết là ai làm thì cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Trên mạng có rất nhiều bình luận, đa số đều mắng chửi quân nhân. Cũng có một số người nghi ngờ tính chân thật của video này, bảo8vệ hình tượng quân nhân, có điều vì những bình luận này quá ít, nên vừa xuất hiện thì đã bị những bình luận khác đẩy xuống dưới. Cho dù có tức giận thế nào thì cũng không thể trơ mắt nhìn video này được chia sẻ trên mạng. Trước tiên Cố Dương gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, và mới biết cô còn biết chuyện sớm hơn cả mình, lúc này đang điều tra người đăng tải video. Cậu ta vội vàng chạy đến nhà họ Phó, có điều vừa đến, vẫn chưa kịp nói với Thẩm Thanh Lan câu nào thì đã nhận được điện thoại của lãnh đạo, yêu cầu cậu ta lập tức quay về quân đội.
“Chị dâu, em đi trước đây.” Thẩm6Thanh Lan gật đầu, “Trên đường về, gọi cho anh cậu đi. Chuyện lớn như vậy, có lẽ anh ấy đã biết, cậu nên kể chi tiết cho anh ấy!”
Thẩm Thanh Lan vốn không muốn nói cho Phó Hoành Dật, nhưng hiện giờ giấu không được nữa. Cố Dương gật đầu đồng ý.
Kim Ân Hi đang cố tra địa chỉ IP máy tính của người đã đăng đoạn video kia lên mạng, thì trên mạng lại xuất hiện một đoạn video khác, Đoạn video này là video gốc hoàn chỉnh, từ lúc người phụ nữ yêu cầu nhường chỗ đến lúc đoàn tàu dừng lại. Lần này, đoạn video đầy đủ, rõ ràng hơn, không hề bị cắt một chút nào. Tên người gửi là “Hồng y nữ3hiệp”. Thẩm Thanh Lan chỉ cần nhìn ID là đoán được ngày đó là cô bé ngày hôm đó trên tàu. Đoạn video vừa được tung lên thì đã khiến cho mọi người chú ý, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã lên top hot trên weibo, tiêu đề vô cùng nổi bật -[Video thực hư chuyện PK - sự thật về chuyện quân nhân đánh người!]
Đoạn cuối video còn có một đoạn thu âm, là giọng của cô gái váy đỏ hôm đó, kể lại tận tường mọi chuyện ngày hôm đó trên tàu, và khi mọi người đến ở đồn công an, hai vợ chồng đó ăn nói ngang ngược phách lối thể nào, muốn lừa tiền đám người Cổ Dương ra sao, còn có nguyên5nhân Trần Lập bị thương, những đoạn bị cắt đều được giải thích rõ ràng.
[Tôi là một sinh viên năm ba trường Đại học C, ngày đó, tôi cũng có mặt trên khoang tàu đó nên đã tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện. Tôi không biết kẻ cố tình làm xấu hình ảnh quân nhân có mục đích gì, mà chỉ cắt một đoạn nhỏ trong cả một video rất dài đó và tung lên mạng. Đây là toàn bộ sự việc ngày hôm đó, tôi lấy danh dự của tổ quốc tôi thể rằng, những điều tôi kể hoàn toàn là sự thật, nếu có nửa câu giả dối, thì tôi sẽ chết không tử tế. Quân nhân là một nghề vĩ đại, đa số họ cũng như thanh niên chúng ta, vốn nên được tận hưởng cuộc sống tuổi trẻ nồng nhiệt, nhưng họ lại rời xa gia đình, bạn bè, quê nhà để sống trong hoàn cảnh hết sức gian khổ. Họ dùng mồ hôi và máu để bảo vệ đất nước, để những người như chúng ta sống an nhàn sung sướng. Trước khi gặp hai anh quân nhân kia, tôi cứ tưởng cuộc sống của quân đội hiện giờ chỉ có diễn tập và luyện tập, chứ không có chuyện thương vong thật sự. Tôi nghĩ đa số mọi người cũng nghĩ như tôi. Nhưng tôi đã nhầm. Nhìn thấy họ tôi mới biết, dù bây giờ là thời đại hòa bình, những vẫn sẽ có những lúc có hiểm nguy thật sự. Hòa bình và hạnh phúc mà chúng ta tận hưởng đều đánh đổi bằng tuổi trẻ và máu thịt của bọn họ. Rõ ràng anh ấy là một anh hùng bảo vệ quốc gia, ấy vậy mà lại bị đối xử như thế. Ngày đó, có rất nhiều hành khách trong khoang tàu chứng kiến, nhưng không một người nào dám đứng dậy nói giúp anh ấy. Tôi thật sự thất vọng vô cùng. Càng khiến tôi sợ hãi hơn là lại có kẻ cắt một đoạn video ra để bôi nhọ hình ảnh quân nhân. Bọn họ bảo vệ quốc gia cho chúng ta, để chúng ta sống và làm những người dân bình thường. Vậy sao chúng ta lại không dành cho họ sự tôn trọng tối thiểu vậy?] Đính kèm video đăng tải, cô gái váy đỏ đã viết như thế. Sự việc phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác. Cộng đồng mạng vốn đang chửi rủa quân nhân không ra gì bỗng nhiên quay ngắt 180 độ, chuyển thành chỉ trích đối vợ chồng kia. [Tôi biết ngay là quân nhân nước mình là anh hùng mà, sẽ không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến người dân!]
Đôi vợ chồng này thật sự đáng đánh. Quân nhân thì cũng là con người, tự bỏ tiền của mình ra mua vé tàu, dựa vào đầu phải nhường chỗ cho bọn họ chứ? Đừng nhường cho bọn họ, nếu nhường thì bọn họ sẽ còn lớn lối đến cỡ nào nữa?!] [Quân nhân phải xả thân bảo vệ quốc gia. Khi họ đổ mồ hôi và xương máu thì sao lại không thấy các người làm thay bọn họ?] Thẩm Thanh Lan xem video lại một lần nữa, phát hiện cô gái váy đỏ đã cẩn thận che mờ mặt của những người trong video, ánh mắt lập tức đẩy ý cười. Cô gái này đúng là thật thông minh. Quân khu thủ đô, Cổ Dương vừa về tới quân đội thì thấy có người đang đứng trong phòng lãnh đạo, bè rụt cổ gọi, “Anh.” Phó Hoành Dật mặt lạnh như tiền nhìn Cố Dương, “Giỏi lắm! Học đâu ra bản lĩnh đánh dân vậy?” Cố Dương cúi đầu. Chuyện đánh người là cậu ta sai, hiện giờ hình ảnh quân nhân còn vì vậy mà bị người ta bôi nhọ, “Anh, em xin lỗi.”
Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn cậu ta, “Biết sai rồi à?”
“Chị dâu đã dạy dỗ em một trận rồi.”
Lúc này Phó Hoành Dật mới biết thì ra Thẩm Thanh Lan còn phải đến Dương Thành giải quyết hậu quả cho Cố Dương, lập tức cười lạnh, “Cố Dương, cậu giỏi lắm.”
Sống lưng Cổ Dương lập tức ớn lạnh, trong lòng có linh cảm chẳng lành. Dáng vẻ bây giờ của anh cậu ta trông thật đáng sợ, chờ giải quyết xong chuyện này, nếu cậu ta không bị quân đội khai trừ, thì e rằng cũng không sống yên với Phó Hoành Dật mất. Có điều, cậu ta chưa kịp xin tha thì tư lệnh lãnh đạo quân khu thủ đô đã bước vào.
Nét mặt lãnh đạo rất nghiêm túc, “Cổ Dương.” “Có.” Cố Dương vô thức đáp. Lãnh đạo nhìn Cố Dương chằm chằm. Da đầu cậu ta run lên, nhưng chỉ có thể đứng thẳng lưng đó để lãnh đạo nhìn. Một lúc lâu sau, lãnh đạo mới ôn tồn nói, “Người đánh dân trong video trên mạng chính là cậu phải không?” “Là tôi.” Cố Dương không định chối cãi. “Giỏi nhỉ, còn có gan nhận tội đấy.” Lãnh đạo nói. Tất nhiên là Cổ Dương không nghĩ rằng lãnh đạo đang khen mình. Không thấy gương mặt lãnh đạo đã đen như đít nổi rồi sao?
“Đại trượng phu dám làm dám chịu. Nếu là tôi làm thì không có gì mà không dám thừa nhận cả.” Cố Dương trả lời dõng dạc. Lãnh đạo hừ lạnh, “Cố Dương, cậu có còn nhớ bản thân là một chiến sĩ trong quân đội nhân dân không hả? Dám ra tay đánh dân! Dù lý do có lớn bằng trời, thì cậu là một quân nhân, ra tay đánh dân như vậy là không đúng. Thẩm chí vì vậy mà quân đội còn bị bôi nhọ, chuyện này cậu nhất định phải chịu trách nhiệm. Quân đội sẽ có mức xử phạt thích đáng đối với hành vi này của cậu. Cậu trở về chờ đi.”
Cố Dương biến sắc, “Rõ.”
“Ra ngoài đi.” Lãnh đạo phất tay đuổi Cổ Dương đi. Cậu ta nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội rồi lui ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng làm việc, mặt mày cậu ta lập tức suy sụp, cúi đầu ủ rũ. Buổi chiều cùng ngày, quyết định xử phạt Cố Dương liền được đưa ra. Ngoài chuyện phải viết kiểm điểm và bị giam năm ngày, thì cậu ta còn tạm thời bị cách chức một tháng. Cố Dương đánh người là có lý do, hơn nữa đối phương không bị thương nặng, nên vốn cùng lắm chỉ bị cảnh cáo. Nhưng vì có người tung video lên mạng, khiến quần chúng phẫn nộ, tuy sau đó đã có người đứng ra giải thích, nhưng ít nhiều vẫn gây ảnh hưởng, cho nên sau khi thương lượng thì các lãnh đạo trong quân đội đã quyết định phạt nặng Cổ Dương. Nếu không phải Phố Hoành Dật nói giúp thì thậm chí cậu ta còn có thể bị đuổi khỏi quân đội. Có điều, hình phạt này đối với Cổ Dương cũng đã rất nặng rồi. Còn chưa nói đến chuyện khác, nhưng trong vòng ba năm, cậu ta cũng đừng mong được thăng chức. Cổ Dương chấp nhận mọi hình phạt, không có ý kiến gì. Cậu ta đã suy nghĩ cẩn thận, là quân nhân, bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ quốc gia. Chuyện ngày đó quả thật vợ chồng kia sai trước, nhưng là một quân nhân, cậu ta nên biết kiềm chế bản thân. Hành xử bốc đồng, ra tay đánh người là lỗi của cậu ta. Cậu ta hiểu nên chấp nhận mọi hình phạt.