Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 634: Đứa con hoang (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Tớ cũng không dám chắc, khi cô ta nói trên ngực của người đàn ông kia có một nốt ruồi thì tớ nhớ ngay tới hắn, có điều rốt cuộc có phải hay không tớ cũng không dám chắc, vì dù sao thì dấu hiệu này cũng không chứng minh được chính xác lắm.” Phương Đồng nói.

“Tìm một cơ hội kiểm chứng thì không phải sẽ rõ sao.” Thẩm Thanh Lan nói.

“Nhưng chúng ta đã kiểm tra camera khách sạn rồi, không thấy được dáng vẻ của người hôm đó mà.” Thẩm Thanh Lan cười nhạt, “Tớ đã có cách.” “Nếu người đó thật sự là Đinh Minh Huy thì sẽ có trò vui để xem rồi. Vừa hay tra nam kết hợp với tiện nữ, vô cùng xứng đôi.” Vu Hiểu Huyên hả hê nói. Vừa nghĩ đến thôi là cô đã thấy2hưng phấn rồi. Thẩm Thanh Lan và Phương Đông thấy Vu Hiểu Huyên cười run rẩy hết cả người thì chỉ biết nhìn nhau rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Sau khi ra khỏi nhà Phương Đông, Thẩm Thanh Lan lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, nhờ anh điều tra những nơi Đinh Minh Huy đã đến vào ngày mười lăm tháng tư. Ngày mười lăm tháng tư chính là ngày Lý Bác Minh cả đêm không về, cũng là thời điểm bắt đầu mọi chuyện rắc rối. Thẩm Quân Dục cau mày, “Lan Lan, ngày mười lăm tháng tư là gần năm tháng trước. Lâu vậy rồi, muốn điều tra rõ sẽ hơi khó đấy.” “Không cần tra cụ thể. Chỉ cần giúp em xác nhận xem hôm đó Đinh Minh Huy có qua đêm ở khách sạn Poland không8là được.” Chuyện này vốn nhờ Kim Ân Hi sẽ nhanh hơn, nhưng cô nàng và Daniel đang ở nước Y, bảo là muốn chính thức ra mắt người lớn trong nhà, lúc này không có ở thủ đô. Mà Thẩm Thanh Lan lại biết Thẩm Quân Dục quen nhiều người ở lĩnh vực này.

“Nếu vậy thì đơn giản rồi, em chờ anh một chút, anh sẽ cho người thăm dò, khi nào có kết quả anh sẽ gọi cho em.” Thẩm Quân Dục cũng không hỏi Thẩm Thanh Lan điều tra chuyện này để làm gì.

“Cảm ơn anh.”

“Dám nói cảm ơn với anh mình, em muốn ăn đòn đây mà.” Thẩm Quân Dục cười mắng một câu. Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi cười. Sau khi cúp máy, ánh mắt cô đầy vẻ hứng thú. Nếu đêm hôm đó người ngủ cùng Đồng6Vận Thi thật sự là Đinh Minh Huy thì chuyện này sẽ rất thú vị đây.

Nhà họ Ninh,

Khi Đinh Minh Huy về nhà thì thấy Ninh Kha ngồi trên xô pha, hình như đang đợi hắn. “Ồ, hôm nay ở nhà à.” Đinh Minh Huy cười mỉa. Thường ngày vào giờ này, Ninh Kha đã đi làm từ lâu rồi. Khắp người hắn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, hiển nhiên là vừa đi uống rượu về. Ninh Kha cau mày, “Anh nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của mình đi, còn chỗ nào giống dáng vẻ của phó Giám đốc tập đoàn quốc tế Song Thành nữa không.”

Đinh Minh Huy nghe vậy liền cười khẩy, “Phó Giám đốc tập đoàn quốc tế Song Thành? Bây giờ tôi mới biết mình là phó Giám đốc tập đoàn quốc tế Song Thành đấy. Chỉ là3một phó Giám đốc trên danh nghĩa chứ làm gì có thực quyền, Chủ tịch Ninh bận trăm công nghìn việc cứ mặc tôi thì hơn.” “Đinh Minh Huy, anh nói chuyện đàng hoàng một chút, đừng quên những gì anh đã hứa với tôi. Nếu anh làm ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn quốc tế Long Thành...”

Đinh Minh Huy khoát tay, “Không quên được đâu, yên tâm đi, không ai thấy tôi uống say đến thế này đâu.” “Anh máu đi tắm cho tỉnh táo lại. Tôi ở đây chờ anh, có chuyện muốn nói.” Ninh Kha lạnh lùng nói. Đinh Minh Huy ngồi phịch xuống sô pha, “Có chuyện gì cô cứ nói đi, tắm gì mà tắm? Nói xong thì tôi đi ngủ.” Mùi rượu nồng nặc trên người hắn cứ phảng phất quanh chóp mũi, mặt mày Ninh5Kha đã lạnh lại càng lạnh hơn, ném một tập tài liệu vào người Đinh Minh Huy, “Tốt nhất anh nên giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi.” “Cái gì vậy, muốn tôi giải thích cái gì?” Đinh Minh Huy cầm lấy tập tài liệu, cố mở to mắt nhìn. Đến khi hắn thấy rõ nội dung trên đó thì lập tức biển sắc nổi bật dậy, “Cô nghe tôi giải thích chuyện này đi, đây là lần đầu tiên tôi chơi...” “Năm triệu, chủ nợ đã tìm đến tận cửa đói rồi, Đinh Minh Huy, anh giỏi đấy.”

“Chuyện này, tôi không cố ý. Hôm đó tôi uống say nên có chơi một bàn nhỏ, kết quả lại đen đủi...” Đinh Minh Huy thật sự hoảng. Hắn thật sự mới chơi lần đầu, nên chưa quen với cách chơi. Ninh Kha ngắt lời hắn, “Đinh Minh Huy, có cần tôi nhắc lại với anh không? Phận anh là ở rể, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Trước đây chúng ta đã lập ba quy ước, anh vẫn nhớ những chuyện này chứ?”

Mặt mày Đinh Minh Huy khó chịu, “Tôi nhớ rõ, không cần cô nhắc đi nhắc lại mãi. Sau này tôi sẽ chủ ý, năm triệu này.” “Tôi đã trả năm triệu này giúp anh rồi. Đinh Minh Huy, chỉ một lần này thôi, lần sau nếu còn để tôi biết được anh làm mấy chuyện này sau lưng tôi, thì mời anh cút ra khỏi cái nhà này cho tôi. Căn nhà mà tôi đã mua cho ba mẹ anh và cả em gái anh, tôi cũng sẽ lấy lại. Còn anh vào đây thể nào thì cút đi thể ấy. Nhớ kỹ chưa?” “Nhớ rồi.” Đinh Minh Huy nói lí nhí. Ninh Kha bình tĩnh nhìn hắn vài giây, “Thật sự nhớ rồi thì tốt.” Nói xong cô đứng dậy lên tầng trên. Đinh Minh Huy nhìn theo Ninh Kha mà đáy mắt đầy vẻ căm tức. Ba năm, hắn đã kết hôn với người phụ nữ này ba năm rồi. Bề ngoài thì hắn là con rể nhà họ Ninh, vô cùng nở mày nở mặt, còn giữ chức Phó Giám đốc tập đoàn quốc tế Song Thành. Nhưng thực tế hắn chỉ là một con bù nhìn, không, ngay cả con bù nhìn cũng không bằng. Hẳn chỉ là một món đồ trang trí, là một bình hoa.

Khi vừa vào công ty, hắn còn có chút quyển, dù không nhiều nhưng vẫn tốt hơn hoàn toàn không có. Chỉ là hơn hai năm trước, hắn dùng quyền hạn của mình để ngáng chân Phương Đông, bị Ninh Kha biết được, nên cô đã lập tức tước quyền của hắn. Ninh Kha chưa bao giờ quan tâm hắn làm gì ở bên ngoài. Trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được, trăng hoa chỗ nào cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của tập đoàn quốc tế Long Thành là được. Cô chẳng thèm quan tâm tới hắn, hắn có đi làm hay không, ngày ngày làm gì cô cũng chẳng buồn để ý. Ngay cả người làm trong nhà cũng biết, con rể nhà họ Ninh có tiếng mà không có miếng, cho nên ăn nói với hắn cũng rất không khách khí. Đáng hận nhất là thằng con hoang mà Ninh Kha sinh ra chưa bao giờ gọi hắn là cha cả. Mặc dù hắn cũng chẳng tha thiết gì với tiếng cha này, nhưng dù sao trong mắt người ngoài, đứa bé này cũng là con của hắn. Kết quả hẳn lại bị vợ con đối xử như vậy, một người đàn ông như hắn còn mặt mũi gì nữa? Mấy năm nay, hẳn vẫn sống nhẫn nhịn ở nhà họ Ninh. Không phải hắn không muốn ly hôn với Ninh Kha, mà Ninh Kha cũng từng nói hắn muốn ly hôn lúc nào cũng được, cô còn có thể bồi thường cho hắn ta mười triệu. Mười triệu trong mắt người bình thường thì rất nhiều, nhưng mấy năm nay Đinh Minh Huy sống trong vinh hoa phú quý đã quá quen, cho nên trong mắt hắn, mười triệu này chẳng thấm vào đâu. Tuy hẳn chỉ là là đồ trang trí, nhưng Ninh Kha lại không bạc đãi hơn trong phương diện sinh hoạt. Trước mặt người ngoài, hắn vẫn là người con rể vô cùng quyền thế của nhà họ Ninh. Nhưng một khi ly hôn, chắc chắn hắn sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn quốc tế Long Thành, phải tìm việc lần nữa, chút ít tiền lương dó sao đủ để hắn tiêu xài. Vì thế dù sống cam chịu, nhưng Đinh Minh Huy chưa bao giờ có ý nghĩ ly hôn. Đinh Minh Huy loạng choạng đứng lên. Tối qua hắn uống một trận bét nhè, bây giờ đau đầu muốn chết, phải về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc, mấy chuyện khác tính sau. Có điều vừa mới đi cầu thang, thì một quả cầu từ trên trời giáng xuống, dập ngay lên đầu hắn. “Ối. Ai ném vậy, muốn chết à?” Đinh Minh Huy bị đầu đến mắt nổ đom đóm, không khỏi nổi giận đùng đùng. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy thằng quỷ nhỏ kia đang đứng trên cầu thang. Đó là con trai của Ninh Kha, Ninh Tu Kiệt, năm nay hai tuổi rưỡi. “Này, lấy lên đây cho tôi.” Ninh Tu Kiệt nói với Đinh Minh Huy.

Đinh Minh Huy sầm mặt, “Tao là cha mày mà ngay cả một tiếng cha mày cũng không biết gọi à?” Ninh Tu Kiệt nhướng mày, không nói không rằng mà chỉ nhìn Đinh Minh Huy chằm chằm. Mẹ từng nói, nếu không thích người này thì có thể không cần gọi người này là ba. Trong lòng Đinh Minh Huy bốc hỏa, vừa bị Ninh Kha dạy dỗ một trận, bây giờ ngay cả thẳng quỷ nhỏ ba tuổi này cũng dám vênh mặt hất hàm nói chuyện với hắn.

Đinh Minh Huy say bí tỉ sải bước xông lên tầng trên, níu lấy cánh tay Ninh Tu Kiệt, mặt mày hung tợn, “Gọi ba đi.”