*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt cô ta vô cùng kinh ngạc và tuyệt vọng, trên mặt lại giàn giụa nước mắt, trông vô cùng đáng thương và bất lực. Lý Bác Minh hiếm khi cảm thấy thương hại cho cô ta, bèn thở dài, “Vận Thi, chuyện này thật sự là hiểu lầm. Bây giờ đã tìm thấy cha ruột của đứa bé trong bụng cô, sau này cô...” “Bác Minh, anh muốn nói sau này tôi đừng làm phiền anh và Phương Đồng nữa phải không?” Đồng Vận Thi hỏi, giọng nói run run. Lý Bác Minh im lặng, anh thật sự muốn nói như vậy. Đồng Vận Thi cười khổ, “Bác Minh, anh yêu cô ấy nhiều đến vậy sao? Yêu đến nỗi không thể thương hại người phụ nữ khác một chút nào sao.” “Xin lỗi.”2Lý Bác Minh mím môi. Trái tim anh chỉ dành cho một người và kể từ đó, nó trở thành nhỏ bé đến mức chỉ chứa được một người.
“Bác Minh, hôm nay tôi...” Đồng Vận Thi mỉm cười, nước mắt rơi tí tách xuống bàn. Cô ta không thể nói được gì nữa, chỉ ngồi thẫn thờ ở đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Lý Bác Minh.
Đây là người đàn ông mà cô ta yêu mến từ khi còn là sinh viên, yêu thầm nhiều năm qua, cô ta đã vô số lần tưởng tượng rằng sẽ có một ngày, cô ta có thể cùng anh nắm tay nhau tiến vào giáo đường và thề nguyện trước mặt cha xử. Không ngờ khi cô ta về nước, anh đã kết hôn cùng8người khác từ lâu, mà không lâu sau, anh lại còn sắp được làm cha. Ban đầu, Đồng Vận Thi cứ nghĩ dù Lý Bác Minh không yêu mình thì ít nhất giữa hai người vẫn còn có con cái ràng buộc, nhưng bây giờ lại nhận được tin rằng, ngay cả đứa bé này cũng không phải là của anh. “Bác Minh, tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Rõ ràng tôi quen biết anh sớm hơn mà.” Nước mắt Đồng Vận Thi tuôn như mưa, thi nhau rơi xuống bàn. Lý Bác Minh im lặng. Anh sợ nếu bây giờ anh nói gì đó thì sẽ kích thích cô ta, lỡ như cô ta nghĩ quẩn rồi chạy đến nhà Phương Đông, nói những điều không nên nói thì mọi việc6anh làm trước đó đều sẽ vô ích. Mấy người khách ở bàn bên cạnh nhìn về phía này, thấy tình huống của Đổng Vận Thi và Lý Bác Minh thì ánh mắt nhìn anh lập tức thay đổi, như thể đang nhìn một người đàn ông cặn bã.
“Vân Thi, cô có ổn không?” Lý Bác Minh thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ta thì cũng hơi thương cảm.
Làm sao Đồng Vận Thi có thể ổn được chứ? Bây giờ cô ta rất không ổn, cô ta muốn điên cuồng hét lên, cô ta muốn phá hủy thế giới này, nhưng chút lý trị duy nhất còn lại nói với cô ta rằng cô ta phải bình tĩnh, không thể làm điều đó.
“Nếu tôi nói mình không ổn, thì anh sẽ tốt với tôi hơn3chứ?” Đôi mắt Đồng Vận Thi đẫm lệ nhìn anh.
Lý Bác Minh im lặng.
Đổng Vận Thi lập tức hiểu ý anh, nhếch môi, “Bây giờ tâm trạng của tôi đang rất tệ. Tôi cần bình tĩnh lại. Anh có thể rời đi trước không?”
Lý Bác Minh gật đầu, đứng dậy rời đi. Đồng Vận Thi nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của anh mà trái tim càng đau xót hơn. Lý Bác Minh, anh tàn nhẫn với tôi biết bao, thậm chí cả câu nói xã giao như “Có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô” mà anh cũng không thèm nói. Đồng Vận Thi rời khỏi quán cà phê, bước đi vô định trên đường phố. Cô ta cầm hai bản báo cáo xét nghiệm trong tay,5sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống bật khóc. Một người phụ nữ có thai ngồi khóc thảm thiết bên đường, cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của người đi bộ. Một bác gái tốt bụng di đến vỗ vai Đồng Vận Thi, “Cô gái, cô có sao không?” Đồng Vận Thi không quan tâm, chỉ tiếp tục khóc.
“Cô gái, cô khó chịu ở đâu à?” Bác gái là một người tốt bụng nhiệt tình, lo cô gái đang mang thai này có chuyện gì. Đồng Vận Thi lắc đầu, đứng dậy định đi. Bác gái thấy cô ta lảo đảo, sợ cô ta ngã nên vội đưa tay đỡ, “Cô gái, cô đang đi đầu, tôi bắt xe giúp cô nhé?” Đồng Vận Thi không trả lời, chỉ muốn đẩy tay bác gái ra, nhưng bà sợ cô ta ngã nên không buông tay, “Cô gái, cô đi đâu vậy? Tôi giúp cô đón taxi, cố yên tâm đi, tôi không phải là người xấu.” Đồng Vận Thi không tránh khỏi tay của bà được thì đột nhiên bùng nổ. Cô ta hét lên với bà, “Bà là ai? Tại sao bà lại xem vào chuyện của tôi? Bà có bệnh à? Ai cần bà giả vờ tốt bụng?”
Bác gái nọ bị Đổng Vận Thi quát đến choáng váng bèn buông tay ra. Bà thật sự có ý tốt, kết quả lại bị người ta coi là khẩu phật tâm xà. Bác gái buồn bực, sắc mặt dần lạnh nhạt, chỉ nói một câu “Mình đúng là rỗi hơi, tự dưng lại xen vào chuyện của người khác.” Nói xong thì định bỏ đi. Có điều, mới đi được hai bước thì phía sau lại vang lên tiếng khóc đến xé lòng của Đổng Vận Thi. Bà thở dài, dừng bước rồi đi đến cạnh cô ta.
“Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Đồng Vận Thi phát hiện có người ở cạnh mình, thì ngược lên sững sờ nhìn bác gái, “Không phải bác bỏ đi rồi sao?” “Cổ thế này trông không ổn lắm, cha mẹ cô đâu? Cô có muốn gọi cho cha mẹ mình không?” Cuối cùng bác gái nọ vẫn không đành lòng, nhà bà cũng có một cô con gái, xấp xỉ tuổi Đồng Vận Thi, cũng đã làm mẹ. Khi nhìn thấy Đồng Vận Thi mang thai mà lại ngồi khóc bên đường, bà lại nghĩ đến con gái mình, nên mới đi tới quan tâm hỏi han cô ta. “Bác có thể đưa cháu đến bệnh viện được không?” Đổng Vận Thi hỏi.
Bác gái nhìn thoáng xuống bụng cô ta, “Bụng cô khó chịu sao?”
Đồng Vận Thi gật đầu qua quýt. Mặt bác gái biến sắc, lập tức bắt một chiếc taxi. Trên đường đến bệnh viện, thỉnh thoảng bác gái lại hỏi Đồng Vận Thi có ổn không? Cảm thấy thế nào? Có thể chịu nổi nữa không? Đồng Vận Thi thấy bác gái ân cần hỏi han mình, rồi nhớ đến sự thờ ơ của Lý Bác Minh mà không khỏi xót xa, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
“Cô gái, đừng khóc, dù chồng cô đối xử không tốt với cô thì cô cũng hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng mình. Nếu cô khóc, đứa bé trong bụng cô cũng sẽ cảm thấy buồn đấy.” Bác gái nhìn thấy Đồng Vận Thi khóc nên vội an ủi.
Không nhắc đến đứa bé còn đỡ, vừa nhắc đến đứa bé là Đổng Vận Thi càng khóc thảm hơn. Tại sao? Tại sao đứa bé này không phải là của Lý Bác Minh chứ? Tại sao cô ta lại lên giường với một người đàn ông xa lạ? Nếu là trước kia thì Đổng Vận Thi còn có thể tự lừa mình dối người, nhưng bây giờ trước mắt nhiều bằng chứng như vậy, cô ta không còn cách nào thuyết phục mình rằng người đã lên giường với cô ta đêm đó là Lý Bác Minh được.
“Ôi, cô gái, đừng khóc, phụ nữ mang thai khóc quá nhiều sẽ có hại cho mắt.” Bác gái thấy mình càng nói thì cô ta càng khóc thảm thương hơn, nên lo lắng, luống cuống an ủi, “Đứa trẻ này, số thật khổ mà.” Bác gái nọ chỉ nghĩ rằng Đồng Vận Thi gặp phải người xấu, trong lúc mang thai thì chồng ngoại tình hoặc chồng cô ta làm điều gì tồi tệ với cô ta.
Đổng Vận Thi dựa vào ghế sau, lặng lẽ khóc. Bác gái nắm tay cô ta, nhẹ nhàng an ủi. Đến bệnh viện, Đổng Vận Thi đi thẳng vào khoa sản, nói với bác sĩ trực ban, “Bác sĩ, tôi muốn phá thai.”
Bác gái nghe vậy thì nóng vội, “Không được, không được, cô gái à, cô làm gì vậy? Cho dù chồng vợ cãi nhau, thì cô cũng không thể mang con cái ra làm trò đùa được.” “Cái thai của cô trông cũng đã năm tháng rồi, bây giờ đứa bé đã hình thành, nếu cô phá thai sẽ gây tổn thương tật lớn đến cơ thể mẹ.” Bác sĩ cũng cau mày, không tán thành mà nói rồi lắc đầu ngao ngán. Thanh niên bây giờ thật là buông thả quả.
Đồng Vận Thi nhìn bụng mình, đứa bé này không phải là của Lý Bác Minh, mà chỉ là một đứa con hoang, vậy cô ta giữ lại nó làm gì? Dù có được sinh ra, thì nó cũng sẽ bị người ta nói là con rơi. Thay vì để tương lai đứa bé và cô ta đều phải sống khổ sở thì chi bằng bây giờ dứt khoát không để nó đến thế giới này. “Cô gái à, đây là máu thịt của cô mà, chỉ vì cãi nhau với chồng mà phá thai, cô đành lòng sao?” Bác gái quở trách nhìn Đồng Vận Thi. Nếu bà biết cô ta đến bệnh viện là để phá thai thì vừa rồi nhất định đã không đi cùng cô ta rồi. Đây dùng là tạo nghiệp mà. Cũng không thể nói Đồng Vận Thi không có tình cảm với đứa bé này. Đứa bé đã được năm tháng, vài ngày trước, cô ta còn cảm nhận được máy thai và có cảm giác đứa bé đang giao tiếp với mình. Thậm chí trước ngày hôm nay, cô ta vẫn mong chờ sinh linh này. Nếu đứa bé là con của Lý Bác Minh thì dù có bị cả thế giới nguyền rủa, cô ta cũng sẽ sinh nở ra. Chỉ tiếc là đứa bé này xấu số, đã đầu thai nhầm chỗ. Đồng Vận Thi biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, nhưng cô ta không có cách nào khác. Cô ta không thể chấp nhận chuyện mang thai với một người xa lạ. “Bác sĩ, tôi muốn phá thai.” Đồng Vận Thi kiên định nói. “Đứa trẻ này, sao nói mà không nghe vậy. Con của cô đã rất lớn rồi, bây giờ cô lại muốn bỏ, cô làm vậy là giết người đó.” Bác gái nóng nảy. “Đây là con tôi, tôi muốn làm sao thì làm, liên quan gì tới bà.” Đông Vận Thi gào lên với bác gái. Bà giận đến tái mặt, cảm thấy mình có mắt như mù, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi xen vào chuyện vớ vẩn này. Bà chẳng thèm nhìn cô ta nữa, dứt khoát bỏ đi. Hôm nay coi như bà đã giúp nhầm người rồi.