Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 644: Sau tất cả (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Con nhớ ba à? Vậy mẹ gọi cho ba nhé.” An An lắc đầu, “Không cần, không cần gọi cho ba ạ.” Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan nhìn con trai mình, “Tại sao, An An không nhớ ba sao?” An An nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt nhỏ nhắn đẩy mâu thuẫn. Thật ra, cậu bé rất nhớ ba, nhưng cậu lại không muốn ba mình về. Thẩm Thanh Lan thấy vẻ mặt rối rắm của con trai mà cảm thấy buồn cười, đặt cọ vẽ trên tay xuống, “Sao vậy con?” “Mẹ ơi, nếu ba trở về, thì con không thể ngủ với mẹ nữa.” Đây là điều An An rối rắm nhất. Mỗi lần ba về là lại không2cho cậu bé ngủ với mẹ. Ngay cả kể chuyện cũng là ba kể, còn ở bên cạnh mẹ cả ngày, mẹ hoàn toàn không có thời gian chơi với cậu bé. “Chẳng phải lần trước An An đã hứa với ba là sẽ ngủ một mình rồi sao?” Thẩm Thanh Lan trêu con trai.

Nhắc tới chuyện này, An An lại càng rối rắm hơn. Lần trước Phó Hoành Dật đưa An An ra ngoài chơi, cậu nhóc thích một bộ đồ chơi, muốn ba mua cho mình. Phó Hoành Dật bèn dụ dỗ con trai, nếu sau này cậu bé chủ động ngủ một mình, thì anh sẽ mua cho cậu bé. Không thể cưỡng lại sự cám dỗ của8đồ chơi, An An đã gật đầu đồng ý, kết quả một lần sa chân để lại mối hận ngàn đời. Sau ngày đó, chỉ cần cậu bé muốn ngủ với mẹ, thì ba lại mang chuyện này ra nhắc nhở cậu.

Thẩm Thanh Lan đã dạy An An từ nhỏ rằng, đã hứa chuyện gì với người khác thì phải thực hiện, không được thất hứa, vì vậy, mặc dù An An rất không cam tâm, nhưng vẫn về phòng mình ngủ. “Nhưng mẹ ơi, đã lâu rồi con không ngủ cùng mẹ, tối nay con có thể ngủ cùng mẹ được không?” An An khẽ cầu xin, đôi mắt to chớp chớp. Mỗi lần An An xin Thẩm Thanh Lan9chuyện gì, cũng đều tỏ ra mềm yếu dễ thương như vậy. Cậu bé biết chỉ cần mình làm nũng thì mẹ sẽ đồng ý. Quả nhiên, Thẩm Thanh Lan không thể từ chối con trai liền gật đầu đồng ý, “Được rồi, tối nay mẹ ngủ với con.”

“Sáng mai thức dậy, con muốn thấy mẹ.” An An lại tiếp tục đưa ra yêu cầu. Đã rất nhiều lần, rõ ràng mẹ cũng hứa sẽ ngủ với mình, kết quả buổi sáng thức dậy lại không thấy mẹ đâu. “Được, mẹ hứa với con, sáng mai khi mở mắt ra, con sẽ nhìn thấy mẹ, đã được chưa nào?” “Vậy mẹ ơi, mẹ không được nói với ba đâu đấy.” Nếu2không, bà sẽ chê cười cậu bé, nói cậu không giữ lời. “Được, không nói với ba.” Thẩm Thanh Lan gật đầu mỉm cười. Dù sao thì ngày mai Phó Hoành Dật mới trở về. An An lập tức vui vẻ. Buổi tối, An An đi tắm rồi trèo lên giường sớm. Thấy Thẩm Thanh Lan bước vào, cậu bé mới dịch sang một bên, bàn tay bé nhỏ vỗ vào chỗ bên cạnh, “Mẹ ơi, con đã làm ấm chăn cho mẹ rồi này.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười. An An đã học được chiêu này từ Phó Hoành Dật. Vào mùa đông, trời lạnh thì anh sẽ giúp cô làm ấm chăn, còn nói với con trai rằng, mẹ2là con gái, rất sợ lạnh, chúng ta là con trai nên phải đối xử tốt với mẹ. Vì vậy, mỗi khi cậu bé ngủ cùng cô thì luôn giúp cô làm ẩm chăn đệm, dù là vào ngày hè nóng bức.

Thẩm Thanh Lan nằm xuống bên cạnh An An rồi cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ bé của con trai, “Cảm ơn cục cưng.” Cô cầm lấy quyển truyện cổ tích trên bàn cạnh giường, mở sách ra, bắt đầu nhẹ giọng kể chuyện cho An An nghe. Cậu bé nằm trong lòng cô, ban đầu nghe rất chăm chú, còn hỏi có một số vấn đề, nửa giờ sau thì đã ngủ thiếp đi.

“Ngủ nhanh thật đấy.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, đặt quyển sách sang một bên rồi ôm con trai ngủ. Mặc dù là giường trẻ em, nhưng vóc dáng Thẩm Thanh Lan không quá cao, lại mảnh khảnh nên không có vẻ chật chội.

Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Thanh Lan đột nhiên nghe tiếng bước chân, mở mắt thì thấy một bóng người mơ hồ trong bóng tối, không phải Phó Hoành Dật thì còn ai. Cô hơi ngạc nhiên, ngồi dậy rồi cố gắng nói thật khẽ để không đánh thức con trai, “Sao anh lại về vào giờ này?”.

Phó Hoành Dật đi đến bên giường và ngồi xuống, sau đó mở đèn ngủ, ánh sáng vừa đủ để thấy cảnh tượng trong phòng, khóe mắt nhìn lướt qua nhóc con đang ngủ đến chảy nước dãi, “Anh nhớ em nên về. Về phòng ngủ nhé?” Thẩm Thanh Lan nhìn sang con trai rồi lắc đầu: “Em đã hứa với An An là ngủ cùng con tới nay.” “Thằng bé ngủ rồi.” Phó Hoành Dật nói, giọng điệu hơi chua. Hôm nay anh vội trở về, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể ôm vợ ngủ, kết quả khi về đến nhà lại không thấy vợ trên giường, vào phòng con trai thì thấy Thẩm Thanh Lan và con trai đang ngủ ngon lành. Thẩm Thanh Lan vỗ nhẹ vào cánh tay của Phó Hoành Dật, “Anh ngủ đi. Sáng mai An An thức dậy mà không thấy em thì sẽ khóc.” “Em không ngủ cùng anh, bây giờ anh cũng muốn khóc.” Phó Hoành Dật buồn bực nói, “An An đã ba tuổi rồi, không cần ngủ cùng người khác nữa.” “Còn anh năm này đã ba mươi tuổi rồi.” Thẩm Thanh Lan cạn lời nhìn anh, ý là càng không cần có người ngủ cùng nữa Không ngờ Phó Hoành Dật nghe vậy thì hoàn toàn đen mặt, không nói không rằng dứt khoát bể Thẩm Thanh Lan lên. Quả nhiên hành động vẫn có hiệu quả hơn dịu dàng gì đó nhiều. Cô không kịp đề phòng liền vội ôm lấy cổ Phó Hoành Dật theo phản xạ tự nhiên.

“Chắn.” Cô khẽ nói. Vừa rồi Phó Hoành Dật nhấc cô lên, chiếc chăn trên người An An đã bị rơi xuống đất. Anh đặt Thẩm Thanh Lan xuống, bước tới đắp chăn cho con trai rồi tắt đèn, sau đó lại bế cô trở về phòng mình.

“Nào, chúng ta đi tắm thôi.” Phó Hoành Dật bể Thẩm Thanh Lan vào phòng tắm.

“Em tắm rồi.”

“Vậy tắm lại.” Kết quả, hai người liền tắm mất hơn hai tiếng đồng hồ. Phó Hoành Dật tắm rửa xong thì nằm trên giường ôm vợ, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ. Thẩm Thanh Lan đang mơ màng ngủ, bỗng cảm thấy lồng ngực rất bức bối, như thể bị một ngọn núi lớn đè lên. Cô mở mắt ra thì thấy một cái đầu đen thùi lùi. Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan thức dậy, bèn ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói, “Vợ à, chào buổi sáng.” “Phả Hoành Dật, em là người, không phải một cỗ máy.” Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật chằm chằm. Đêm qua, hai người bọn họ đã có đại chiến ba trăm hiệp. Kết quả mới sáng sớm mà người đàn ông này lại bắt đầu... Hiện giờ cô chỉ cảm thấy cả người mỏi nhức. “Cho nên lần này anh sẽ động, em chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được.” Phó Hoành Dật nói một cách hùng hồn, sau đó tiếp tục vùi đầu xuống ngực Thẩm Thanh Lan, bàn tay hư hỏng tháo thắt lưng áo ngủ của cô ra. “Tôi được không, anh để em nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Thanh Lan đẩy anh ra. Người ta nói sợ đất hỏng chứ không lo bò chết, nhưng Thẩm Thanh Lan cố có thể sẽ trở thành mảnh đất đầu tiên bị cày đến hỏng mất. Con bò nào đó làm việc suốt cả đêm mà lúc này vẫn vô cùng hăng hái, còn cô lại mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

“Vợ, em phải hiểu cho tâm trạng của một người đàn ông bị cấm dục hơn hai tháng chứ.” Phó Hoành Dật nói một cách mơ hồ. Lần trước anh về nhà lại ngay lúc Thẩm Thanh Lan đang đến kỳ, ngay cả chút canh thịt cũng không được uống, lần này tất nhiên phải ăn bù. “Phó Hoành Dật, trước tiên anh hãy nghe em nói, tôi đi, đến tối chúng ta lại làm.” Lúc này Thẩm Thanh Lan chỉ muốn ngủ.

“Em ngủ đi, không cần quan tâm đến anh.” Phó Hoành Dật nói, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chăm chỉ làm việc. Thẩm Thanh Lan không nói nổi thành lời, anh cho rằng em là người chết sao, anh tác chiến thể mà em vẫn có thể không hề hay biết gì, mặc kệ được sao? Phó Hoành Dật hiểu rõ cơ thể của Thẩm Thanh Lan còn hơn bản thân cô, cô nhanh chóng bị anh làm mê muội. Khi hai người đã định tiến hành giao lưu sâu hơn nữa thì cửa phòng bị gõ, “Mẹ ơi.” Giọng nói non nớt của An An truyền vào tai hai người đang làm chuyện giới hạn độ tuổi. Động tác của Phó Hoành Dật khựng lại, rồi lại tiếp tục vùi đầu, Thẩm Thanh Lan đẩy anh ra, “Con trai anh đang ở bên ngoài đấy.”

“Đừng quan tâm, không trả lời thì thằng bé sẽ về phòng mình thôi.” Lúc này Phó Hoành Dật sao còn có thời gian quan tâm đến con trai nữa. Vừa nói, anh vừa vùi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thanh Lan, đưa tay kéo một cái, áo ngủ lập tức bị ném anh xuống đất.

Tối qua An An ngủ cùng mẹ, ngủ cực kỳ ngon, vậy mà sau khi thức dậy, cậu bé lại không thấy mẹ trên giường. Cậu bé bĩu môi không vui, tối qua mẹ đã hứa sẽ ngủ cùng mình mà. “Mẹ.” Bàn tay mũm mĩm dụi mắt, trèo xuống giường rồi chạy đến gõ cửa phòng ba mẹ. Cậu bé nhón chân, nắm lấy tay nắm cửa nhưng không mở được, bởi vì cửa đã bị Phó Hoành bật khóa trái. An An đưa tay gõ lên cửa phòng, “Mẹ di.”

Trong phòng, Phó Hoành Dật đang định cởi bỏ ràng buộc cuối cùng trên người. Ngoài cửa, An An đợi một lúc mà không ai trả lời, giọng điệu gọi mẹ nghe vô cùng tủi thân.

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì rất đau lòng, đẩy Phó Hoành Dật ra, sau đó nhặt áo ngủ khoác lên người, rồi dịu dàng lên tiếng, “An An, mẹ đây.” Phó Hoành Dật nằm ngửa trên giường, nhìn xuống em trai nhỏ” đã sẵn sàng chiến đấu của mình mà không thể không u oán... Thẩm Thanh Lan đi ra ngoài rồi lập tức khép cửa lại, ngồi xổm xuống, xoa mặt con trai, “Mẹ đây, sao vậy con?” “Mẹ ơi, mẹ nói khi con thức dậy là có thể thấy mẹ mà.” An An ấm ức, kết quả lại vẫn như mấy lần trước, khi thức dậy thì không thấy ai cả. Không cần nghĩ, cậu bé cũng biết ba mình đã về. Lần nào ba về cũng cướp mẹ với mình.

Thẩm Thanh Lan xấu hổ vì thất hứa với con trai. Đều tại người đàn ông kia cả, “Là mẹ không đúng, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi An An. Con tha thứ cho mẹ không?” “Mẹ ơi, ba về rồi đúng không?” An An hỏi. “Ừ, tối qua ba đã về, còn vào xem An An nữa, nhưng con đã ngủ mất rồi.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng đáp.

An An nhíu mày, quả nhiên như thế. Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Phó Hoành Dật đã thay quần áo và bước ra, nhìn nhóc con vừa phá hư chuyện tốt của mình, “Sao thức dậy mà không thay quần áo?” An An vẫn đang mặc đồ ngủ. Phó Hoành Dật nắm tay con trai, định dắt con đi thay quần áo thì An An vùng tay ra, “Con muốn mẹ thay.”