*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng thời, Thẩm Quân Dục còn đưa ra cho cậu ta rất nhiều đề xuất để phát triển công ty. Nhờ một người dày dặn kinh nghiệm kinh doanh như anh chỉ dẫn, Thẩm Quân Trạch mới có thể giúp công ty phát triển lớn mạnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Thật ra ngay từ đầu tư Nhã Cầm đã nói chuyện Thẩm Quân Trạch đến làm ở công ty mới cho Lư Tiến Tài biết, nhưng ông ta không quan tâm, thậm chí còn khinh thường. Theo ông ta thấy thì dù Thẩm Quân Trạch có tài giỏi thế nào cũng không thể tiến bộ nhanh đến như vậy, nên sẽ không có chút uy hiếp nào đối với ông ta cả. Hơn nữa, trong mắt ông ta, Bất động sản Bác Khải chỉ là một công ty nhỏ nhoi vô danh, dù có phát triển thì cũng2không đáng để ông ta để mắt đến. Chỉ cần ông ta dùng chút thủ đoạn thì sẽ có thể làm cậu ta tuyên bố phá sản ngay thôi.
Và thực tế, sau khi Bác Khải phát triển nhanh chóng, Lư Tiến Tài cũng đã có ý nghĩ này. Ông ta không chỉ nghĩ mà còn hành động, có đều đã bị Thẩm Quân Dục âm thầm ngăn chặn đứng, còn gì vậy mà làm mất lòng một công ty kiến trúc có tiếng, tổn thất một khoản tiền lớn. Lúc đó, ông ta mới biết Thẩm Quân Dục đang cảnh cáo mình, đừng có ngáng chân Bất động sản Bác Khải nữa, tránh chọc giận tập đoàn quân Lan rồi rước họa vào thân.
Cũng chính vì thái độ dửng dưng của ông ta mà Bất động sản Bác Khải mới có thể phát triển không chút trở ngại nào. Đến8lúc này, Lư Tiến Tài mới hối hận vì suy nghĩ ban đầu. Nếu biết trước làm liều sẽ đắc tội đến Thẩm Quân Dục thì từ đầu ông ta đã thu mua Bác Khải về tay mới đúng. Trợ lý Tự Tiền Tài, cũng chính là vợ ông ta, Trương Văn Lệ, thấy quản lý bộ phận nghiệp vụ đi ra thì bưng một tách cà phê vào, đặt trước mặt ông ta, ân cần quan tâm, “Anh đang bực tức gì vậy? Sao Lư Tiến Tài có thể không bực tức được? Suốt mấy tháng qua, lợi nhuận công ty đã giảm 5%. Nghe qua thì sẽ có vẻ không nhiều lắm, nhưng tính ra thì vô cùng khổng lồ. “Không ngờ thằng nhãi con Thẩm Quân Trạch lại có ngày hôm nay.” Lư Tiến Tài tức giận nói. Trước kia cậu ta chỉ là bùn nhão không9thể trát tường, bằng không thì ông ta đã không khinh thường nó đến như vậy. Trương Văn Lệ thờ ơ, “Chuyện này cũng tại anh. Trước đó anh gây chuyện để làm gì không biết. Anh cũng không phải không biết cậu ta có quan hệ với nhà họ Thẩm, bề ngoài cứ vờ như êm đẹp với cậu ta không phải tốt hơn sao? Bây giờ anh làm mọi việc ra nông nỗi này rồi, người ta không hận anh mới là lạ đó.”
“Em là vợ anh mà đi nói giúp người khác vậy à?” Nghe vậy, Lư Tiến Tài đen mặt. Nếu ban đầu ông ta biết Thẩm Quân Trạch đã làm hòa với nhà họ Thẩm thì đã không ngu ngốc đi gây chuyện với cậu ta rồi. Trương Văn Lệ xoa trán giúp ông ta, “Tất nhiên là nói giúp cho anh rồi. Có điều,2bây giờ Thẩm Quân Trạch đang được tập đoàn quân Lan chống lưng, anh không thể nào đấu lại cậu ta đâu, vẫn nên làm hòa thôi.” “Làm hòa à? Anh với nó đã trở mặt đến mức này, nó hận anh còn không kịp, sao có thể làm hòa với anh được?” Lư Tiền Tài không tán thành cách này, Ông ta biết Thẩm Quân Trạch từ nhỏ đến lớn. Tính tình của thằng nhãi này thế nào ông ta biết rất rõ. “Anh làm không được, nhưng em gái anh làm được.” Nhắc tới Lư Nhã Cẩm, lửa giận vừa tắt trong lòng Lư Tiến Tài lại bùng lên, “Em không nhắc tới nó thì thôi, nhắc tới anh liền thấy bực” “Anh lại bực tức gì vậy?” Trương Văn Lệ không hiểu được. Lư Nhã Cẩm vẫn đứng về phía bọn họ, chẳng lẽ còn chưa đủ2sao? “Em nó xem nó có làm được tích sự gì đâu? Ngay cả con trai mình cũng không quản được.” Lư Nhã Cẩm không thể khiến Thẩm Quân Trạch nghe lời mình, đây chính là chuyện làm ông ta tức nhất.
“Dù cô ta không quản được Thẩm Quân Trạch thì vẫn là mẹ của nó, Thẩm Quân Trạch không thể nào mặc kệ mẹ mình được. Em đã nghe ngóng được, dù nó nói không quan tâm đến mẹ mình nữa, những tháng nào cũng gửi khá nhiều tiền vào tài khoản của mẹ mình. Điều này chứng tỏ trong lòng nó vẫn rất để tâm đến người mẹ này. Anh hãy bảo Lư Nhã Cẩm khuyên nhủ nó, nói anh đã biết lỗi rồi, muốn giảng hòa với nó. Đây chính là, khi ra trận phải đoàn kết như cha con. Tuy anh và nó không phải cha con, nhưng lại còn hơn cả cha nó. Hai người đầu đá với nhau thì chỉ có người ngoài được lợi, chi bằng hãy liên thủ với nhau để cả hai đều có lợi.”
Lư Tiến Tài bình tĩnh lại, nghiêm túc suy xét lời nói của vợ, “Những thằng ranh đó hận anh như vậy thì liệu có đồng ý không?” “Nó hận anh thật, có điều anh đừng quên, nó cũng là một thương nhân, mà người làm ăn thì rất để ý đến lợi ích. Có lợi ích ở trước mắt thì thù hận có là gì? Hơn nữa, nó ghi hận anh là vì anh cướp mất công ty khỏi tay nó, nhưng nó vẫn còn nắm một số cổ phần của bất động sản Lư Thị. Cổ phiếu của Lư Thị bị giảm thì nó cũng không được lợi lộc gì.” Trương Văn Lệ không nhắc thì Lư Tiến Tài cũng đã quên, trước kia Thẩm Quân Trạch có đứng tên một số cổ phần của tập đoàn Thẩm Thị, đến nay vẫn chưa lấy lại được.
“Tối nay anh tìm Lư Nhã Cẩm đi, nói chuyện với cô ta đàng hoàng một chút, sau đó bảo cô ta khuyên nhủ Quân Trạch.”
Lư Tiến Tài cảm thấy vợ mình nói rất có lý, nên chưa hết giờ làm việc đã đến siêu thị mua quà cáp rồi lái xe đến chỗ ở của Lư Nhã Cẩm. Người mở cửa là Phạm Dương Hồng. Từ sau khi Thẩm Quân Trạch biết được quan hệ của Lư Nhã Cầm và Phạm Dương Hồng thì ông ta không thèm lén lút nữa, dứt khoát dọn hẳn vào nhà Lư Nhã Cầm ở. Ban đầu, Lư Nhã Cẩm còn không đồng ý, sợ Thẩm Quân Trạch về thăm nhà lại gặp Phạm Dương Hồng thì sẽ không vui, nhưng sau mấy tháng, đừng nói là về thăm mà ngay cả điện thoại cậu ta cũng không thèm gọi. Ngoài phí sinh hoạt được chuyển vào đều đặn mỗi tháng ra thì bà ta và Thẩm Quân Trạch đã giống như người dưng. Sau đó, Phạm Dương Hồng lại đề cập đến chuyện này, Lư Nhã Cẩm liền ỡm ờ đồng ý. “Anh cả, anh tới rồi à, nhau vào nhà đi.” Phạm Dương Hồng cười nói. Lư Tiến Tài vào nhà, không thấy Lư Nhã Cầm đâu nên hỏi, “Nhã Cầm đâu?”
“Cô ấy ra ngoài mua thức ăn, chắc sắp về rồi. Anh cả, anh ngồi chơi một chút đi.”
Lư Tiến Tài ngồi xuống ghế sô pha như ông lớn, “Mấy thứ này là mua cho Nhã Cầm, còn túi này là cho chú.” Phạm Dương Hồng xoa xoa hai tay vào nhau, “Anh cả, anh tới chơi là được rồi, sao còn mua mấy thứ này.”
“Chỉ là chút quà mà thôi. Người nhà với nhau cả, chú khách sao làm gì? Phạm Dương Hồng gật đầu lia lịa. Lư Nhã Cẩm mua thức ăn về, thấy Lư Tiến Tài thì hơi bất ngờ. Anh cả đã lâu rồi không đến tìm bà ta.
“Anh, sao anh lại đến đây?” Lư Nhã Cẩm hỏi. Lư Tiến Tài nhìn Lư Nhã Cẩm, cười đáp, “Lâu nay luôn muốn ghé thăm em, nhưng công ty bận rộn nhiều việc, anh không thể phân thân được. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi nên ghé nhà em chơi một lúc. Dạo này sao rồi?” “Vẫn bình thường thôi.” Lư Nhã Cầm để thức ăn lên bàn, “Dương Hồng, anh cầm thức ăn vào trong trước đi.” Phạm Dương Hồng biết anh em họ có chuyện muốn nói nên lập tức cẩm thức ăn vào phòng bếp. “Anh, hôm nay anh tới tìm em là có chuyện gì phải không?” Lư Nhã Cầm biết tính của Lư Tiền Tài, không có chuyện sẽ không đến chùa đâu. “Anh không thể đến thăm em một chút à?” Lư Tiến Tài giả vờ không vui nói. Lư Nhã Cầm mỉm cười không tiếp lời. Lư Tiến Tài thấy bà ta không đáp nên đành phải nói thẳng, “Mấy tháng nay Quân Trạch có về nhà không?” Nhắc tới Thẩm Quân Trạch, nụ cười trên mặt Lư Nhã Cẩm lập tức nhạt bớt, lắc đầu, “Không, nó bận chuyện công ty nó.” Lư Tiến Tài thở dài, “Nhã Cẩm, không phải anh nói em, nhưng Quân Trạch bận thì bạn vậy nhưng mà sao em không đi thăm thằng bé?”
“Quân Trạch không muốn gặp em.” “Vì chuyện Dương Hồng à?” Lư Nhã Cầm gật đầu, “Cũng không hoàn toàn vì chuyện này.” “Anh biết rồi. Chắc thằng bé Quân Trạch này vẫn giận anh đây mà. Có điều Nhã Cẩm à, Quân Trạch giận anh là một chuyện, nhưng em là mẹ nó, giữa mẹ con làm gì có thù hận. Thằng bé không về nhà thì em cũng phải đi tìm nó, quan tâm nó hơn. Quân Trạch là một người trọng thể diện, chắc không muốn xuống nước trước thôi. Em nên chủ động một chút, như vậy chẳng phải hai quan hệ giữa mẹ con lại tốt đẹp sao?” Lư Tiến Tài hết lòng khuyên lơn.
Lư Nhã Cầm cũng biết vậy. Vấn đề lớn nhất giữa bà và Thẩm Quân Trạch hoàn toàn không phải là điều này. Trừ phi bà bằng lòng cắt đứt quan hệ với Lư Tiến Tài và Phạm Dương Hồng, nếu không thì cả đời Thẩm Quân Trạch cũng sẽ không tha thứ cho bà.
“Anh, chuyện của Quân Trạch để sau hãy nói. Hôm nay anh ghế chơi thì ở lại ăn cơm đi. Đúng lúc em vừa mua rất nhiều thức ăn.” Lư Nhã Cẩm không muốn nói về Thẩm Quân Trạch nữa, thằng con này đã làm bà ta tổn thương quá nhiều.
Lư Tiến Tài cũng không từ chối. Nhưng sau khi ăn cơm xong, ông ta vẫn không về ngay mà lại kéo Lư Nhã Cẩm ngồi xuống, “Nhã Cẩm, nói chuyện với anh một lúc.”
“Anh, anh nói đi.”
“Là thế này, trước kia vì Quân Trạch còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mà anh lại lo sản nghiệp của em rể sẽ đổ sông đổ biển cho nên khi đó mới tiếp quản Lư Thị. Những thằng bé Quân Trạch lại không chịu hiểu, cứ nghĩ anh chiếm đoạt công ty của ba nó nên luôn oán hận anh. Bây giờ nó lại tự khởi nghiệp một công ty khác, mấy tháng qua cũng phát triển rất khá, anh cũng rất mừng cho nói. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một công ty nhỏ, trong quá trình phát triển nhất định sẽ gặp phải một vài vấn đề, có người giúp đỡ thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Anh nghĩ, hiểu lầm nhiều năm qua giữa anh và thằng bé có phải nên tìm một cơ hội hòa giải hay không?”
Những lời này làm Lư Nhã Cẩm rất bất ngờ, ngước mắt nhìn ông ta, “Anh, anh nói muốn giải hòa với Quân Trạch à?”
“Dù sao Quân Trạch cũng là cháu trai của anh, anh làm bề trên cũng không tính toán thiết hơn với cháu mình làm gì. Hơn nữa, khi ra trận phải đoàn kết như cha con. Em rể đã mất, thì con của nó cũng như con ruột của anh. Mấy năm qua công ty phát triển rất tốt, nếu anh và Quân Trạch làm hòa, trên thương trường anh sẽ có thể giúp đỡ thằng bé, có đúng không?”
Thấy Lư Nhã Cầm không nói gì, Lư Tiến Tài lập tức biết bà ta đã dao động nên vội thêm lời, “Không phải bây giờ anh không muốn giúp Quân Trạch, mà là trong lòng nó còn oán trách anh, không cho anh giúp. Anh cũng đành lực bất tòng tâm.”
“Nhưng e rằng Quân Trạch sẽ không đồng ý giải hòa đâu.” Lư Nhã Cẩm biết Thẩm Quân Trạch hận Lư Tiến Tài đến mức nào, đây không phải là chuyện có thể hóa giải trong một sớm một chiều. “Em không thử thì sao biết nó không muốn? Thế này đi, em hãy hẹn Quân Trạch giúp anh, để cậu cháu anh nói chuyện với nhau. Có một số chuyện, một khi đã nói ra rồi sẽ ổn thôi.” Lư Nhã Cầm liền bị Lư Tiến Tài thuyết phục. Bà ta nghĩ, nếu Lư Tiến Tài và Thẩm Quân Trạch thật sự có thể làm rõ hiểu lầm thì mình cũng sẽ không phải khó xử nữa.